Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 357 - Chương 109: Thanh Mai Trúc Mã

Chương 109: Thanh mai trúc mã Chương 109: Thanh mai trúc mãChương 109: Thanh mai trúc mã

Sở Cừu Ly tỉnh lại trong cơn đau đầu sau khi say rượu.

Hắn có chút mơ mơ màng màng đứng lên, ngoài phòng mưa một đêm rốt cục ngừng lại, trong viện không lớn ướt sũng một mảnh, hơi nước mông lung.

"Meo meo?" Một con mèo đen nhảy xuống trước mặt y, chớp chớp con ngươi màu hổ phách của nó, nghiêng đầu nhìn y.

"Ngươi tỉnh rồi à?" Sau đó thiếu niên cánh tay phải buộc vải trắng, bưng một chén cháo gạo nóng hổi đi vào, đưa tới trước mặt y.

Sở Cừu Ly có chút hoảng hốt tiếp nhận cháo gạo, kê sát vào mũi ngửi ngửi, rất thơm.

Y vội vàng uống một ngụm, trong bụng vì chứa rượu mà ùng ục cả đêm, bởi vì cháo gạo rót vào dâng lên một cỗ ấm áp.

"Thứ tốt." Đại hán trung niên vỗ vỗ bụng mình, trên mặt lại khôi phục loại thần sắc tùy tiện kia.

"Trong nồi còn không ít, nếu Sở đại ca thích, lát nữa ta sẽ đi múc cho ngươi."

Thiếu niên cười nhạt, nhẹ giọng nói.

"Tự ta làm, tự ta làm." Đại hán cười nói, sau đó liền há miệng nuốt cháo gạo còn sót lại trong chén vào trong bụng. Sau đó y liền đứng lên, liền muốn đi múc cháo gạo.

"Sở đại ca."

Chỉ là vừa mới cất bước chân đi, thanh âm thiếu niên lại đột nhiên vang lên.

"Hả?" Đại hán khó hiểu quay đầu nhìn về phía thiếu niên.

Thiếu niên lại không nói một lời, mà lúc đó vươn tay chỉ chỉ cách đó không xa, Sở Cừu Ly theo ngón tay thiếu niên nhìn về phía chỗ hắn chỉ.

Đó là một tòa lầu các, cao khoảng chừng ba bốn trượng, toàn thân dùng gỗ lim đúc thành, tuy rằng sang trọng, nhưng ở trong thành Trường An phồn hoa này cũng không thể tính là hiếm thấy. Chỉ là đại hán trung niên xưa nay đều chưa từng để mọi chuyện ở trong lòng, lúc nhìn thấy tòa lầu các kia, thân thể lại không hiểu sao chấn động.

Nhưng rất nhanh y liền che lấp dị sắc như vậy, ra vẻ bình tĩnh vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía Từ Hàn.

"Có chuyện gì vậy? Từ huynh đệ ưa thích lâu các kia?"

"Không được, dáng vẻ bên ngoài quá nữ nhi." Đại hán nghiêm trang nói.

Thiếu niên lại không để ý đối với lời nói của Sở Cừu Ly, ngược lại như cười mà không phải cười nhìn y hỏi: "Sở đại ca có quen chủ nhân lầu các kia không?"

Sở Cừu Ly vội gượng gạo cười ha ha, như đang cố gắng phủ nhận điều đó.

"Một vị nữ tử áo xanh." Thanh âm thiếu niên lại vang lên.'Hôm qua ngươi uống rượu say, nữ nhân kia liền đứng ở trên gác xép kia nhìn ngươi một đêm."

Sắc mặt hán tử họ Sở chậm lại, vẫn cười nói: "Không kỳ quái, không kỳ quái, Sở đại ca của ngươi nổi danh phong lưu ở thành Trường An, nữ tử ngưỡng mộ ta không có một vạn cũng đến tám ngàn, có lẽ lại là một nữ tử si tình, đáng tiếc chí ta không ở đây, chí không ở đây."

Lời nói qua loa như vậy có thể nói là sơ hở trăm phần trăm, nhưng thiếu niên lại không chút hồ nghi gật đầu, dường như cũng không có ý theo đuổi vấn đề này.

Ngay khi đại hán trung niên âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thanh âm của thiếu niên kia lại vang lên lần nữa.

"Nhưng mà, Sở đại ca hôm qua liên tục gọi cái tên Nhiễm Thanh Y, khoảng chừng chín mươi ba lần..."

“Đây lại là vì sao?”

Thiếu niên ngồi ngay ngắn bên bàn gỗ, đưa tay phủi phủi bụi bặm trên lông mèo đen, cái đầu cũng không quay lại nói. ...

Tô Mộ An đi theo đoàn người xuyên qua từng bức tường cung điện màu trắng trong Thái Âm cung, khắp nơi đều có thể thấy được từng vị Nho sinh mặc áo bào trắng, qua lại trong cửa cung. Trong bọn họ có thanh niên tuấn lãng chưa tới hai mươi tuổi, cũng có nam tử trung niên râu ria thần sắc nghiêm nghị, càng không thiếu một vị lão giả tóc trắng xóa tuổi gần đất xa trời.

Thần sắc của bọn họ lúc lên đường cực kỳ vội vã, trên tay mỗi người đều có những quyển sách khác nhau.

Tô Mộ An nhìn thấy kỳ lạ, không khỏi nhìn thêm hai lần.

"Tiểu tử kia, đã nghĩ xong vấn đề của bản thân chưa? Nam nhân mặc áo bào đen thêu ác long, quay đầu cười ha hả nhìn về phía Tô Mộ An.

Tô Mộ An có chút buồn rầu lắc đầu, một đêm hôm qua hắn cũng không ngủ ngon, trằn trọc nhiều lần nghĩ đến việc hắn nên hỏi một vấn đề gì, tuy tuổi còn nhỏ nhưng hắn cũng ý thức được, rất khó nắm bắt cơ hội như vậy, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, hắn cũng không hạ được quyết tâm. Cũng không phải trong lòng hắn không có mê hoặc, ngược lại có quá nhiều vấn đề muốn hỏi, đến cuối cùng lại không thể quyết định, đến tột cùng nên hỏi cái nào?

"Không bằng ta nghĩ giúp ngươi một cái được không?" Nam nhân ôn nhu nói, trên mặt lộ ra ý cười ấm áp, làm cho người không quen biết y khó tránh khỏi sinh ra thiện ý người vật vô hại đối với nam nhân này.

Tô Mộ An lại là một người tính tình thẳng thắn, có người sẵn lòng giúp hắn giải thích nghi hoặc, hắn đương nhiên sẽ rất cao hứng, không chút nghĩ ngợi liền hỏi: "Được, hỏi cái gì?"

Nam nhân nghe vậy, ý cười trên mặt càng sâu."Không phải ngươi từng nói bản thân nợ Xa Đao nhân kia một đao ư? Không bằng liên hỏi Xa Đao nhân kia rốt cuộc có lai lịch gì?"

Lời này ra khỏi miệng, còn không đợi Tô Mộ An đáp lại, Ninh Trúc Mang ở một bên đã không chịu nổi nữa.

"Ta thấy Nguyên Diêm La ngươi cũng muốn biết đó chứ? Lừa gạt đứa bé cũng không sợ mất thân phận?" Ninh Trúc Mang hừ lạnh một tiếng, nói như thế.

Nhưng nam nhân áo đen kia lại không để ý, trên mặt y vẫn mang theo ý cười gió xuân như trước, dịu dàng nói: "Người sống cả đời, thế gian mênh mông quỷ dị. Biết nhiều một chút luôn luôn tốt, có lợi cho chính mình, cũng có ích cho tiểu huynh đệ, sao có thể nói là lừa gạt?"

"Đúng vậy Ninh đại thúc. Vị tiền bối này chỉ ra chủ ý giúp ta, chứ không hề có ý lừa gạt." Tô Mộ An tâm tư đơn thuần khi đó vội vàng nói, rất có ý nói chuyện giúp nam nhân.

Ninh Trúc Mang nghe vậy lập tức nổi giận, hận không thể lấy một cây gậy đập cái đầu gỗ của Tô Mộ An ra.

"Mộ An." Cũng may đúng lúc này, giọng nói của Nguyên Quy Long chợt vang lên."Chớ nghe người khác nói, chỉ cầu bản tâm mình." Tô Mộ An xưa nay tôn sư trọng đạo vội vàng gật đầu, Vâng, sư phụ."

Hắn nói như vậy, lại không chú ý vị nam nhân áo đen bên cạnh kia lúc đó lại cực kỳ bất mãn bĩu môi. ...

"Nói như vậy, trên đời này thật đúng là có một cái tông môn tên là Đạo Thánh môn?" Từ Hàn híp mắt nhìn đại hán trung niên trước mắt, nhẹ giọng nói.

Lời này ra khỏi miệng, lập tức khiến Sở Cừu Ly bất mãn.

"Cái gì gọi là thật có một cái, căn bản đã có! Sở mỗ ta ngồi ngay ngắn chỗ này, khi nào đã lừa gạt ngươi?" Sở Cừu Ly trong miệng ngậm cháo gạo còn chưa nuốt xuống đã lớn tiếng phản bác, lập tức khiến cháo gạo phun tung tóe lên người Huyền Nhi ở một bên, chọc cho con mèo đen kia phát ra một trận gào thét bất mãn.

"Được, được, được!" Từ Hàn liên tục nói, thấy vẻ tức giận trên mặt nam nhân đã bình ổn, lúc này hắn mới tiếp tục hỏi: "Lại nói tiếp, vị Ngự sử Bạch Phượng bộ Nhiễm Thanh Y kia chính là đồng môn của Sở đại ca sao?”

"Ai." Người nam nhân kia nghe được câu hỏi này một tay buông chén sứ trong tay xuống, cháo gạo trong chén bị cỗ lực lượng này chấn động, có chút ít tung tóe rơi xuống bàn gỗ.

"Đâu chỉ đơn giản là đồng môn."

Người nam nhân ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ánh mặt trời sau cơn mưa chiếu xuống, in lên trên gò má của y, làm cho bộ râu xum xuê của y đập vào mắt cực kỳ rõ ràng."Nhớ năm đó, ta mười tám tuổi, nàng cũng là như vậy, có thể nói là thanh mai trúc mã hai nhỏ vô tư."

"Trong Đạo Thánh môn có hai môn tuyệt học, một môn khi trời, một môn trộm mệnh. Hai người chúng ta được sư phụ thân truyên lại, nàng tu được phần trước, ta tu được môn phía sau..."

Sở Cừu Ly vẻ mặt hồi ức chậm rãi nói, hào quang trong mắt cực kỳ thâm thúy, tựa như đã trở về năm mười tám tuổi trong miệng y.

Đùng!

Đùng!

Đùng!

Chỉ là câu chuyện này vừa mới bắt đầu, chỗ cửa viện liên vang lên một hồi tiếng gõ cửa.

Sở Cừu Ly dừng lời nói trong miệng, nghiêng đầu nhìn về phía Từ Hàn, Từ Hàn cũng có chút bất đắc dĩ lắc đầu, hiển nhiên cũng không biết giờ phút này đến tột cùng là ai đến thăm.

Nhưng hắn vẫn đứng dậy, đi tới phương hướng cửa viện, mở cửa ra.

Lọt vào trong tầm mắt lại là một khuôn mặt có chút quen thuộc.

Đó là một vị thiếu niên lông mày rậm mắt to, mặc một bộ áo bào màu tím. Lúc nhìn thấy Từ Hàn, người này nở nụ cười, sau đó nhẹ nhàng lễ bái với hắn, nói: "Tống mỗ bái kiến Từ huynh."

Tống Nguyệt Minh đến có chút ngoài dự liệu của Từ Hàn, hắn hơi sửng sốt nhưng vẫn trâm giọng nói: "Mời Tống huynh vào bên trong."

Dứt lời hắn liên dẫn Tống Nguyệt Minh xuyên qua sân chật hẹp kia, đi vào trong phòng.

"Sở đại ca cũng ở đây à? Lâu lắm đệ không gặp được huynh rồi." Tống Nguyệt Minh thấy Sở Cừu Ly ngồi trong phòng, cũng lập tức cung kính hành lễ. Nếu không phải một bộ áo bào tím đại biểu Đường chủ Chấp Kiếm đường trên người y giờ phút này, y làm bộ như vậy không khỏi làm cho người ta hoảng hốt tựa như lại trở về thời gian trong sân nhỏ Linh Lung các năm đó. Nhưng dù sao thời gian đã trôi qua, Sở Cừu Ly nhìn Tống Nguyệt Minh một cái, khẽ gật đầu với y, sau đó liên đứng dậy thu dọn bát đũa trên bàn, nói: "Các ngươi tán gẫu, ta đi thu dọn."

Nói xong, đại hán trung niên này mới rời đi.

Từ Hàn nhìn bóng lưng nam nhân rời đi, ánh mắt híp lại, trong lòng hắn không khỏi có chút tiếc hận, thật vất vả mới tìm được cơ hội để nam nhân này thổ lộ tiếng lòng, lại bị Tống Nguyệt Minh đột nhiên đến thăm quấy rối.

"Từ huynh không ngồi sao?" Lúc hắn suy nghĩ những chuyện này, Tống Nguyệt Minh đã tự mình ngồi xuống, cười khanh khách nhìn Từ Hàn.

Từ Hàn phục hồi tinh thần lại không thể không thu hồi tiếc nuối trong lòng, ngồi xuống đối diện Tống Nguyệt Minh, đưa mắt nhìn thiếu niên trước mắt này, nói: "Tống huynh hôm nay sao lại rảnh rỗi đến chỗ tôi tàn này của ta?"

"Chỗ tồi tàn?" Thiếu niên áo bào tím nghe vậy, đảo mắt nhìn tiểu viện của Từ Hàn."Tống mỗ rất hoài niệm thời gian năm đó, cực kỳ ưa thích, sao có thể nói là chỗ tồi tàn chứ?"

"Thời gian năm đó?" Từ Hàn nghe vậy lại cười,'Tống huynh hiện tại ngồi cao trên vị trí Đường chủ Chấp Kiếm đường, lại là cánh tay phải của Tư Không trưởng lão, so với năm đó, có thể nói là khác nhau một trời một vực, hoài niệm này lại khiến Từ mỗ không biết nói như thế nào."

Tống Nguyệt Minh đương nhiên nghe ra lời nói của Từ Hàn, y cũng không phản bác, chỉ cười nhạt một tiếng.

"Tống huynh, ngươi và ta vẫn không nên lá mặt lá trái làm gì, cứ nói rõ đến đây rốt cuộc là vì chuyện gì đi.

Tống Nguyệt Minh nghe vậy cũng không tức giận, y tự mình bưng chén trà trên bàn gỗ lên, híp mắt nói: "Tại hạ đi chuyến này là muốn cứu Từ huynh một mạng."

"Ồ? Cứu như thế nào? Từ Hàn nhướng mày, hỏi.
Bình Luận (0)
Comment