Chương 110: Vấn đề?
Chương 110: Vấn đề?Chương 110: Vấn đề?
"Từ huynh là một người thông minh, ngươi chắc là rõ ràng đến hôm nay, Chúc Hiền cũng được, Tư Không trưởng lão cũng thế, sở dĩ còn chưa động thủ với Từ huynh, điều cố ky chính là Ký châu bị Thiên Sách phủ nắm trong tay, cùng với vị Mạc Bắc Đao vương Nguyên Quy Long kia."
"Hiện giờ Từ huynh rời khỏi Thiên Sách phủ, chỗ dựa phía trước đã không có tác dụng với Từ huynh, về phần vị Nguyên Quy Long kia. Có lẽ cũng không sống được bao lâu nữa, cho nên nếu Từ huynh muốn sống sót, tại hạ cho rằng vẫn nên sớm tính toán." Tống Nguyệt Minh khẽ nói.
"Ý của Tống huynh là gì?"
"Giao ra Hình Thiên Kiếm." Thanh âm Tống Nguyệt Minh lúc đó đột nhiên âm lãnh thêm vài phần.
Từ Hàn dường như đã sớm có dự liệu đối với lời này của y.
"Giao ra Hình Thiên Kiếm thì Từ mỗ sẽ có thể sống sót sao? Không nói Chúc thủ tọa có thể buông thù giết con hay không, lời đồn đãi trên phố về Từ mỗ, ta nghĩ Tống huynh chắc hẳn cũng đã từng nghe qua chứ?"
"Lời Từ huynh nói, có lẽ là tin đồn Từ huynh chính là Hoàng tử may mắn sống sót năm đó, nên được kế thừa đại thống ư?”
"Ai cũng biết tâm tư của Chúc Hiền, nếu hắn muốn thành tựu đại nghiệp đế vương, người gọi là chân mệnh thiên tử như ta há có thể tiêu dao ở bên ngoài?"
"Từ huynh tin lời này?" Tống Nguyệt Minh nhướng mày, cười hỏi.
"Ta có tin hay không cũng không quan trọng, quan trọng là vị Chúc thủ tọa này là hạng người cho tới bây giờ trong mắt không được có một hạt cát nào. Ta không phải Hoàng tử, kiếm này chính là căn cơ để ta an thân lập mệnh, còn nếu ta là Hoàng tử kia, có kiếm này trong tay, có Long khí tương hộ, không người nào giết được ta. Về tình về lý, Tống huynh cho rằng ta có thể giao ra kiếm này sao?"
Nghe đến chỗ này, Tống Nguyệt Minh biết rõ hôm nay bất kể như thế nào cũng không thể lấy đi kiếm này từ trong tay Từ Hàn, y dứt khoát không dây dưa vấn đề này nữa, lập tức đứng dậy, lại nói: "Chuyện Chúc Long Khởi chết ta nghĩ cũng không phải liên quan đến một mình Từ huynh, nghe nói Tử Ngư sư tỷ đã theo vị Mông công tử kia tới Trân quốc. Không biết có liên quan gì đến chuyện này hay không?”
"Thế nào? Tống huynh muốn thăm dò chân tướng giúp Chúc thủ tọa?"
"Từ huynh hiểu lầm rồi, ngươi cũng biết tính tình của vị thủ tọa đại nhân kia, vì báo thù cho con của mình, hắn cũng sẽ không điều tra kỹ Tử Ngư sư tỷ đến tột cùng có liên lụy đến việc này hay không, chỉ cần có một chút nghi ngờ, chắc chắn sẽ dứt khoát hạ sát thủ."
"Thật sao? Nhưng Tử Ngư dù sao cũng là Hoàng hậu Trần quốc, ta nghĩ ở thời điểm mấu chốt này, Chúc thủ tọa vì đại nghiệp thiên thu của hắn, chỉ sợ sẽ không cố làm thêm chuyện rối rắm."
Ý cười trong mắt Tống Nguyệt Minh khi nghe được lời nói này càng sâu hơn vài phần, y nói: "Nếu Từ huynh có chủ ý như vậy chỉ sợ sẽ phải khiến ngươi thất vọng rồi."
Lời này vừa dứt, thiếu niên liền móc ra một thứ từ trong ngực đưa tới trước mặt Từ Hàn.
Đó là một bức thư, mặt trên dùng bút mực viết một chữ viết, dường như là mật thư truyền đến từ nơi nào đó, góc giấy còn có sáp đỏ dùng để niêm phong. Mà đợi đến khi Từ Hàn thấy rõ chữ viết trên đó, đồng tử thiếu niên đột nhiên phóng đại, vẻ hoảng sợ nổi lên đuôi lông mày của hắn.
Trên thư viết. "Năm Lai Long đầu tiên, ngày mười hai tháng giêng, Trân Huyền Cơ cưới Diêm Yến Yến, con gái gia chủ Diêm gia làm vợ, lập làm Hoàng hậu.....
Chính giữa cửa phòng đốt đàn hương, mùi thơm nhàn nhạt cùng sương khói quanh quẩn cửa phòng, bao phủ toàn bộ mọi thứ trong phòng vào mông lung.
Ngồi trong gian phòng tên Phượng Lai các, Tô Mộ An lại có vẻ có chút lo lắng bất an.
Tất cả mọi người chung quanh đều ngồi nghiêm chỉnh, hoặc nhắm mắt dưỡng thần, hoặc cúi đầu trầm tư, dường như đều an tâm chờ đợi cái gì đó.
Tô Mộ An đã ở chỗ này chờ nửa canh giờ, thế nhưng vị Vô Thượng chân nhân trong truyền thuyết kia vẫn chưa đi tới.
Không thể nói nên lời là do không có kiên nhẫn hay là không khí quỷ dị trong phòng làm cho hắn bất an, hắn luôn cảm thấy có chút không buồn, muốn nói cái gì đó với những người khác, nhưng ngay cả Ninh Trúc Mang ngày thường thân cận nhất với hắn cũng giống như đổi một bộ mặt khác, không chớp mắt ngồi tại chỗ, hiển nhiên không để ý tới tâm tư của hắn.
Quẫn cảnh như vậy kéo dài thêm khoảng chừng một trăm hơi thở. Cửa lớn Phượng Lai các đột nhiên bị người đẩy ra, hơn mười tên Nho sin áo trắng nối đuôi nhau mà vào, chia nhau đứng hai bên.
Mọi người im lặng ngồi vào lúc đó đều quay đầu nhìn lại, Tô Mộ An cũng từ trong biểu hiện của bọn họ biết vị Vô Thượng chân nhân kia chỉ sợ đã sắp lên sân khấu, bởi vậy thiếu niên kia cũng nín thở ngưng thần, lập tức quay đầu nhìn lại.
Tiên nhân hơn sáu trăm tuổi, đã trải qua vô số mưa gió trên thế gian, bất kể từ góc độ nào mà nói, tôn tại như vậy đều đủ để gợi lên tò mò trong lòng thiếu niên này.
Chỉ là khi vị Tiên nhân kia thật sự xuất hiện, Tô Mộ An lại có chút thất vọng.
Không có tiên phong đạo cốt như trong tưởng tượng, cũng không có cầm địch phạm xướng trong chờ mong của bản thân.
Thay vì nói là Tiên nhân, vị Vô Thượng chân nhân kia ngược lại càng giống như một vị lão giả gần đất xa trời, lão mặc áo bào màu trắng rộng lớn, tay áo thêu sáu đường kim tuyến, trên mặt khe rãnh tung hoành, giống như vỏ cây cổ thụ kia, gân như làm cho người ta nhìn không ra bộ dáng ban đầu của lão. Bước chân của lão lại cực kỳ run rẩy, thậm chí cần hai vị Nho Sinh ở hai bên nâng đỡ, mới có thể an ổn đi tới trên đài cao Phượng Lai các này.
Tuy rằng bộ dáng của Vô Thượng chân nhân chênh lệch rất lớn so với tưởng tượng của Tô Mộ An. Nhưng thiếu niên xưa nay lương thiện, vẫn ôm đầy đủ kính ý đối với vị lão nhân này.
"Thiên hạ thật sự là có lớp lớp nhân tài xuất hiện a, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, Thái Âm cung ta đã đón tới mấy nhóm khách nhân." Sau khi ngồi trên đài cao, vị Vô Thượng chân nhân kia quét qua mọi người dưới đài, lập tức nói. Thanh âm của lão có chút tang thương, nhưng trong ngữ điệu lại mang theo một cỗ ấm áp, làm cho người ta cảm thấy như gió xuân.
"Lão đồng tuổi già, để cho các vị chờ lâu." Lão nhân nói như thế, sau đó đề tài đột nhiên chuyển. "Nếu đã tới Thái Âm cung ta, chắc hẳn cũng biết quy củ của Thái Âm cung, vậy chúng ta liền đi thẳng vào vấn đề chính đi, chư vị có nghỉ vấn gì, có thể nói ra tất cả."
Trong cửa lớn đóng chặt của Phượng Lai các, hơn mười vị Nho sinh im lặng đứng xếp hàng ở cửa. Năm người Tô Mộ An ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn. Theo lời này vừa dứt, không khí trong Phượng Lai các càng thêm im lặng.
Ngay khi Tô Mộ An nắm chặt nắm tay, nghĩ có nên mở miệng trước hay không, dù sao vấn đề mà hắn quyết định cuối cùng, theo hắn thấy e rằng không tính là phức tạp, hỏi trước một chút cũng tốt vì lưu lại chút thời gian chuẩn bị cho sư phụ mình.
Chỉ là ý niệm như vậy mới dâng lên trong đầu, Ninh Trúc Mang đã dẫn đầu đứng lên.
Chỉ thấy Ninh chưởng giáo chắp tay về phía Vô Thượng chân nhân, sắc mặt trâm xuống, liền lên tiếng hỏi: "Một năm trước, trưởng lão Tư Không Bạch trong tông môn chúng ta từng đến gặp chân nhân, ở nơi này cầu được một quẻ, trong quẻ nói, giết vua cứu thế. Ninh mỗ can đảm hỏi, sau khi thánh giá gặp khách quý, bên ngoài có quân Hạ như hổ rình mồi, bên trong có phiên vương ủng binh tự trọng, thói đời sao có thể so với hôm nay? Chân nhân nói như vậy đến tột cùng là cứu thế hay là loạn thế?"
Ninh Trúc Mang trong mắt Tô Mộ An xưa nay hiền lành lúc này lại sát khí bắt đầu khởi động, gần như là dùng ngữ khí chất vấn đặt câu hỏi này.
Mà đối mặt với lời chất vấn hùng hổ như thế, vẻ mặt vị Vô Thượng chân nhân kia lại không có gì khác thường.
"Cuối triều Đại Ly, quần hùng cát cứ, thiên hạ hỗn loạn. Thái tổ tiền triều văn trị võ công, một đường đông chinh tây dẹp bình định thiên hạ, lúc này mới có quãng thời gian thái bình thịnh thế của Đại Sở. Chuyện thiên hạ nếu chỉ quan sát trong chớp mắt, hiển nhiên sẽ là nhân gian luyện ngục, đói rét khắp nơi. Nhưng nếu không phá sau đó dựng, sao có chuyện minh quân mượn thế mà đứng lên, sao có cảnh quốc thái dân an cho được?”
"Ninh chưởng giáo nếu hỏi cứu thế này hay là loạn thế, lúc này chính là loạn thế, trăm năm sau lại là thái bình thịnh thế. Tiên nhân trồng cây hậu nhân ngồi bóng mát, xưa nay đều là như vậy. Về phần sát khí trong lòng chưởng giáo đại nhân, ta nghĩ chỉ là rất không trùng hợp khi Linh Lung các làm binh tốt bị nghiền nát trước khi thịnh thế đến. Nhưng thiên hạ xưa nay không có vương triều bất diệt, huống chỉ là tông môn, chưởng giáo đại nhân vẫn nên nhìn thấu mới tốt nhất."
Vô Thượng chân nhân cực kỳ nhẹ nhàng khi nói ra những lời này, thậm chí trong con ngươi đục ngầu kia còn mơ hồ mang theo một tia ý cười.
Mà Ninh Trúc Mang nghe xong lời này sắc mặt lại âm trầm, nhưng cũng biết chỉ có một câu hỏi cho nên đành hậm hức lui ra.
Nguyên Quy Long lúc đó liền đứng dậy, cất bước tiến lên.
Gã chắp tay với vị chân nhân này, sau đó trầm giọng hỏi: "Tại hạ muốn hỏi, Bắc Cương vương Mục Cực của Đại Chu sớm đã lên Tiên cảnh, nhưng thọ không quá năm mươi, mệnh cung suy kiệt mà chết, chân nhân có biết ai đã đoạt mệnh cung của hắn không?"
Lúc hỏi lời này, ngữ điệu của đao khách cực kỳ âm lãnh, hàn quang trong mắt lóe sáng.
Vô Thượng chân nhân làm như vẫn không nhận thấy điểm này, lão vẫn bình tĩnh nói: "Trong mắt các hạ chứa sát ý, trong lời nói giấu mũi nhọn, trong lòng sớm đã có định số, cần gì phải hỏi nữa."
Tô Mộ An nghe được câu trả lời này như đi trong sương mù, nhưng Nguyên Quy Long khi đó khẽ gật đầu, vậy mà lập tức lui xuống.
Vô Thượng chân nhân đảo mắt nhìn về phía ba người còn chưa đặt câu hỏi, ánh mắt nặng nề tử khí quét qua trên người bọn họ, cuối cùng rơi vào trên người vị Mặc Trần Tử kia,'Không thể tưởng được trước khi lão phu chết còn có thể nhìn thấy truyền nhân của Kiếm Lăng Nam Hoang, không biết các hạ có vấn đề gì đây?"