Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 359 - Chương 111: Hắn Còn Sống

Chương 111: Hắn còn sống Chương 111: Hắn còn sốngChương 111: Hắn còn sống

Mặc Trân Tử cũng không hề chần chờ, nếu Vô Thượng chân nhân đã đặt câu hỏi, y liên lập tức đứng lên, cũng không hành lễ liền hỏi: "Năm đó Hoàng đế Đại Sở có hỏi học cung, Bán yêu Thần chủng có phải là do các hạ khởi xướng hay không?”

Vô Thượng chân nhân nghe vậy gật đầu, cũng không phủ nhận, nói: "Chính là vậy."

"Trên đời nào có phương pháp vạn thọ vô cương, nếu có thì sao chân nhân lại rơi vào tình cảnh như vậy? Từ khi nào Thái Âm cung cũng bắt đầu bịa đặt lung tung, hoặc là chân nhân có mưu đồ khác?" Mặc Trần Tử đạt được đáp án dường như cũng không muốn tuân thủ quy củ mỗi người một vấn đề của Thái Âm cung, khi đó tiếp tục lên tiếng hỏi.

Mà Vô Thượng chân nhân dường như cũng không truy cứu việc này, lão nhân vuốt chòm râu nơi cằm, nói:

"Thiên địa mênh mông, Thái Âm cung mặc dù được xưng là có thể biết trên dưới ngàn năm, nhưng thế gian huyền diệu, sao có thể biết hết toàn bộ? Vị Hoàng đế kia hỏi ta phương pháp này, dựa theo quy củ của Thái Âm cung, đương nhiên có hỏi có đáp, về phần hậu quả như thế nào, cũng không phải Thái Âm cung ta có thể can thiệp."

Mặc Trần Tử nghe nói lời này trâm mặc nhìn lão giả trên đài, tựa như muốn nhìn ra suy nghĩ trong nội tâm của lão lúc này, nhưng vị Tiên nhân sống sáu trăm năm há có thể lộ rõ vui mừng trên nét mặt? Cho nên hành động này của y chỉ vô ích mà thôi.

Đàn hương trong phòng chậm rãi cháy hết, Mặc Trần Tử sau một lúc thật lâu cuối cùng trâm mắt, lần thứ hai lên tiếng nói.

"Xem ra lão Cung chủ vẫn luôn muốn tuân thủ quy củ này, vậy đợi sau khi xong chuyện, có lẽ chúng ta còn phải đàm luận một phen."

Lão nhân kia cười gật đầu,'Nguyện nghe rõ ràng."

Đợi đến khi hai người nói xong, nam nhân mặc áo bào đen thêu ác long rốt cục đứng lên.

Y vỗ võ bả vai Tô Mộ An ở một bên, chớp chớp mắt với thiếu niên, nói: "Suy nghĩ thật kỹ" Sau đó mới cung kính chắp tay với vị Tiên nhân kia, hỏi: "Có thể tìm được Xa Đao nhân ở chỗ nào?"

Vấn đề này ra khỏi miệng, mọi người trên sân đều sửng sốt. Tô Mộ An càng trợn to hai mắt nhìn người nam nhân kia, nghĩ không ra, vì sao đối phương muốn hỏi một vấn đề như vậy?

Vô Thượng chân nhân lúc trước bất kể vấn đề gì cũng có thể bình tĩnh đáp lại, bây giờ lại không hề trả lời câu hỏi này trước tiên, còn hỏi ngược lại: "Tìm hắn làm gì?"

"Đương nhiên là mượn đao." Nam nhân vẻ mặt tươi cười đáp lại.

Nhận được câu trả lời này, Vô Thượng chân nhân trầm mắt nhìn nam nhân mấy chục hơi thở, lúc này mới lần đầu tiên nhấc bút lông trên bàn trước mặt mình lên, hai vị Nho sinh phụng dưỡng bên cạnh thấy thế, một người vội vàng nghiên mực, một người thì trải giấy Tuyên thành ở trước người lão nhân, chỉ thấy Vô Thượng chân nhân cầm bút viết hồi lâu trên tờ giấy kia.

Sau trăm hơi thở lão mới thu bút mực, mà một vị Nho sinh thì cung kính lấy giấy Tuyên Thành, đưa tới trước mặt nam nhân.

Nam nhân mặc áo bào đen trầm mắt nhìn nội dung trên giấy Tuyên thành, sắc mặt lập tức vui vẻ.

"Tạ ơn chân nhân." Y nói như thế, cuối cùng lui xuống. "Tiểu tử kia, đến lượt ngươi." Sau khi ngồi trở lại vị trí cũ, nam nhân còn không quên nháy mắt với Tô Mộ An bên cạnh, trêu chọc hắn.

'A?" Tô Mộ An nghe vậy vội vàng đứng lên, đi đến giữa cửa phòng, nhưng vẫn không hỏi.

"Hài tử, ngươi có vấn đề gì, cứ nói ra là được." Vô Thượng chân nhân thấy hắn như thế, cười nói. Trong ngữ điệu không thiếu ý cổ vũ, ngược lại cực kỳ giống một vị trưởng bối ôn hòa.

Nhưng Tô Mộ An lại đưa tay gãi gãi ót mình, có chút buồn râu nói: "Ta còn chưa nghĩ kỹ..."

Bộ dáng của hắn chọc cho đám Nho sinh chung quanh cười khẽ một trận.

Vô Thượng chân nhân chấp chưởng Thái Âm cung, hơn sáu trăm năm qua chưa bao giờ gặp được đứa bé nào kỳ quái như vậy.

"Vậy ngươi mau suy nghĩ một chút, bộ xương già ta đây chờ được, nhưng mấy vị này lại không." Nói xong lão nhân cố ý vô tình nhìn đám người Nguyên Quy Long ngồi ngay ngắn một bên.

Tô Mộ An lại không nghe hiểu ý lão nhân, chỉ cảm thấy để cho nhiều người chờ khiến trong lòng mình bất an.

Vì thế sau khi suy tư một lúc lâu, hắn cắn răng, cuối cùng hỏi: "Vậy xin ngài nói cho ta biết, vị Đao khách tổ tiên nhà ta rốt cuộc là ai?"

Vấn đề này ra khỏi miệng, mọi người ở đây lại sửng sốt.

Cũng không phải bởi vì vấn đề này cổ quái, mà là trong suy nghĩ của mọi người, vấn đề này quá mức đơn giản, đồng thời dường như cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.

"Lên núi một lần cũng không dễ dàng? Ngươi có chắc mình muốn hỏi câu này không?." Vô Thượng chân nhân dường như cũng bị hành động của Tô Mộ An chọc cười, lão nhân cười hỏi, tựa như tính toán cho hắn một lần cơ hội thay đổi cực kỳ hiếm thấy.

"Không thay đổi, chỉ vấn đề này." Nhưng Tô Mộ An lại rất chắc chắn lắc đầu.

"Nhưng tổ tiên ngươi nhiều người như vậy, ngươi rốt cuộc muốn biết người nào đây?" Thấy thái độ kiên quyết của thiếu niên, Vô Thượng chân nhân cũng không lên tiếng khuyên, mà chỉ hỏi ngược lại.

Vấn đề này vừa được nói ra, cơ bắp trên mặt Ninh Trúc Mang ngồi nghiêm chỉnh ở một bên liên khẽ co giật một chút.

Mà cũng không ngoài dự liệu của y, thiếu niên khi đó liền bắt đâu một lần nữa bẻ ngón tay nói: "Cha ta cha ta... Cha...

Hắn nghiêm trang tính mười bảy người cha mới dừng lại.

Vô Thượng chân nhân trên đài nghe vậy bật cười,'Ngươi chờ một lát, ta sẽ tính toán giúp ngươi, vị tổ tiên kia của ngươi đến tột cùng là ai."

"Ừm, được." Tô Mộ An vội vàng gật đầu, thần sắc trên mặt vẫn vô cùng nghiêm túc.

Mà Vô Thượng chân nhân sau khi nói xong lời này đã nhắm hai mắt lại.

Lão bắt đầu dùng bí pháp của Thái Âm cung thôi diễn.

Đó không phải là một chuyện quá khó khăn đối với lão.

Chuyện tương lai, bởi vì tồn tại quá nhiều biến số, càng suy diễn lâu dài sẽ càng khó khăn.

Mà chuyện quá khứ thì không, bởi vì chuyện quá khứ sớm đã trở thành định số, mà định số như vậy, trong thời gian càng lâu, ảnh hưởng đối với hiện tại sẽ càng lớn. Người thôi diễn sẽ có nhiều dấu vết hơn để truy tìm về quá khứ. Đương nhiên quá khứ càng lâu dài, mặc dù trên lý thuyết mà nói suy diễn càng dễ dàng, nhưng bởi vì thời gian dài cần tốn nhiều tâm lực hơn. Mà những thứ này đối với Tiên nhân sống sáu trăm năm mà nói, cũng không tính là khó khăn gì.

Điểm này không chỉ có đám Nho sinh trong phòng này cho rằng như vậy, ngay cả đám người Nguyên Quy Long cũng là như thế.

Chỉ là so sánh với đám người Nho sinh không biết được thanh trường kiếm kỳ quái trên lưng Tô Mộ An, đám người Nguyên Quy Long lại có thêm một phần tò mò.

Thời gian một hơi thở trôi qua, Tô Mộ An mở to hai mắt, chờ mong nhìn vị lão nhân trên đài kia.

Nhưng đảo mắt đã gần trăm hơi thở đi qua, vị lão nhân nhắm nghiền mắt kia vẫn không có ý định mở hai mắt ra, ngược lại lông mày càng nhíu càng sâu.

Thậm chí mọi người có thể nhìn thấy rất rõ ràng trên trán vị lão nhân kia đã bắt đầu hiện lên từng giọt mồ hôi.

Đám Nho sinh trong Thái Âm cung hiển nhiên cũng không nghĩ tới sẽ có cảnh tượng như vậy, dường như ngoại trừ chỉ một lần không vượt qua Thiên kiếp mấy năm trước, bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy vị lão Cung chủ này lộ ra vẻ mặt như vậy.

Đó là một điều rất vô lý. Tô Mộ An đếm mười bảy người cha, tính ra cũng chỉ là thời gian mấy trăm năm, suy tính như vậy, rất nhiều Nho sinh trong Thái Âm cung chỉ cần chịu bỏ chút thời gian, đại khái đều có thể làm được.

Mà vẻ mặt chân nhân lúc này cho thấy dường như mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Tất nhiên chuyện này không hề dễ dàng.

Vô Thượng chân nhân chỉ dùng thời gian không tới mười hơi thở, liên tính qua mười người cha đầu tiên trong miệng Tô Mộ An.

Nhưng khi đi tới vị thứ mười một, tốc độ liền đột nhiên chậm lại.

Thôi diễn vị thứ mười một khiến lão tốn thời gian gấp đôi mười người phía trước, cũng không phải là bởi vì gặp phải vấn đề nan giải gì, mà là vị thứ mười một này có thọ mệnh cực kỳ dài, gần như đến bốn năm trăm năm. Mà còn không đợi vị Vô Thượng chân nhân này, bình tĩnh lại, vị thứ mười hai liền làm cho sắc mặt lão đột nhiên biến đổi, tuổi thọ của vị tổ tiên Tô gia này khoảng chừng tám trăm năm.

Vô Thượng chân nhân sống sáu trăm năm, đã là Tiên nhân có tuổi thọ dài nhất trên đời này. Lão chưa bao giờ nghe nói, trên đời này từng có Tiên nhân sống đến tám trăm năm. Lão trải qua thiên kiếp thứ sáu, biết càng về sau, uy năng của loại Thiên kiếp này đáng sợ cỡ nào, Tiên nhân tuổi thọ tám trăm năm liền mang ý nghĩa đối phương ít nhất đã vượt qua bảy lần Thiên kiếp, người nọ có thể mạnh đến mức nào, ngay cả lão cũng không dám tưởng tượng.

Lão lại dùng thời gian khoảng chừng ba mươi hơi thở mới lướt qua vị tổ tiên thứ mười hai của Tô gia kia.

Nhưng vị thứ mười ba liền làm cho đầu lão âm ầm chấn động, thọ nguyên của vị tổ tiên Tô gia này khoảng chừng một ngàn bốn trăm năm...

Đây chỉ sợ đã không còn là thọ nguyên mà cảnh giới Địa Tiên có khả năng đạt tới...

Mà vị thứ mười bốn, mười lăm, mười sáu sau đó, thọ nguyên của bọn họ đều tăng trưởng gấp bội, tốc độ thôi diễn của Vô Thượng chân nhân cũng bắt đầu không ngừng chậm lại, sắc mặt lão dân dần trở nên tái nhợt, thậm chí bởi vì hao tổn quá nhiều tâm lực mà nội tức có chút hỗn loạn. Sáu người phía sau này lại để cho Vô Thượng chân nhân suy diễn khoảng chừng vạn năm tuế nguyệt, không thể nghi ngờ là tiêu hao thật lớn đối với lão, nhưng lão lại cắn răng kiên trì, đây cũng không phải là vì lão để ý hứa hẹn với Tô Mộ An, mà là làm một tu sĩ, lão theo bản năng hướng tới tôn tại cường đại như vậy. Đồng thời trong lòng lão cũng rất tò mò, người cha thứ mười bảy trong miệng Tô Mộ An đến tột cùng là nhân vật bực nào, tồn tại như vậy có đủ để so sánh với vị kia hay không...

Mang theo nghi hoặc như vậy, lão dùng thời gian gần nửa canh giờ thôi diễn đến vị tổ tiên thứ mười sáu của Tô gia, mà vị thứ mười bảy thì chậm rãi vạch trần bức màn thần bí của hắn ở trước mặt Vô Thượng chân nhân.

Vô Thượng chân nhân hít sâu một hơi.

Lão có chút kích động, cũng có chút sợ hãi không hiểu sao.

Lão cố gắng chế dị trạng trong lòng mình, sau đó tiếp tục suy diễn.

Mà ý niệm như vậy mới dâng lên trong đầu, cảnh sắc trước mắt lão chợt tối sâm lại, giống như đồng thời trống rỗng, lão đi tới một mảnh hắc ám vô tận.

Trong bóng tối vô tận kia, lão loáng thoáng nhìn thấy phía trước có một bóng người.

Không có bất kỳ lý do gì, trong đầu lão có một thanh âm đang nói cho bản thân biết, đây chính là tổ tiên của Tô gia.

Lão dùng hết sức lực của bản thân nhìn lại.

Lão nhìn thấy một bóng lưng, một cái bóng lưng đeo đao kiếm.

Lão còn nhìn thấy bầu trời hắc ám, có vô số ngôi sao sáng lên, mà ở trong bầu trời sao này, bảy ngôi sao chói mắt nhất giống như quân vương đứng ở chính giữa.

Bóng người trên đỉnh đầu có bảy ngôi sao chậm rãi xoay người lại.

Hô hấp của Vô Thượng chân nhân trở nên cực kỳ khó khăn.

Nhưng lão vẫn cố gắng mở to hai mắt mình, muốn thấy rõ dung mạo của bóng người kia.

Mà khi đó, người nọ rốt cục xoay người, lọt vào trong tâm mắt là một đôi con ngươi, một đôi con ngươi hừng hực như lửa nóng.

Một cỗ uy nghiêm giống như Thái sơn áp đỉnh đánh úp lại, phảng phất như Thần linh phẫn nộ bị sau khi bị khinh nhờn nhìn trộm, chỉ là liếc mắt một cái, Vô Thượng chân nhân liên tâm thần đại chấn.

Phốc phốc!

Vì thế dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người ở Phượng Lai các, vị Vô Thượng chân nhân kia mạnh mẽ phun ra một ngụm máu tươi, khí tức uể oải ngồi tại chỗ.

Một lúc lâu sau, lão nhân rốt cục chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tô Mộ An.

Vẻ mặt lão uể oải, một lúc lâu sau mới suy yếu phun ra bốn chữ.

"Hắn... còn sống..."
Bình Luận (0)
Comment