Chương 112: Tập kích
Chương 112: Tập kíchChương 112: Tập kích
"Ài. Sao chuyện này có thể xảy ra được?" Sở Cừu Ly nhìn phong mật thư trong tay, trong miệng kinh hô.
Từ Hàn vuốt ve con mèo đen trong ngực, nhíu mày."Mông Lương mang theo Phương Tử Ngư rời đi đã có chút thời gian, nếu bọn họ nhanh một chút, hiện tại chắc là đã đến lãnh thổ U châu. Chỉ hy vọng Mông Lương đủ linh động."
"Vậy chỉ sợ cũng không được." Sở Cừu Ly lại liên tục xua tay, Triệu vương Triệu Trử ở U châu xưa nay thân cận cùng Chúc hồ ly Trường Dạ ty, chỉ sợ..."
"Tin tức này vừa rồi truyền đến Trường An, Chúc Hiền cho dù có bản lĩnh lớn muốn truyền tin tức này về chỗ Triệu Trữ U châu chỉ sợ cũng phải mất một đoạn thời gian, nếu Mông Lương nhận được tin tức, tất nhiên sẽ có cảnh giác. Hơn nữa... hiện giờ cũng chỉ có thể nhìn chính bọn họ." Từ Hàn trâm giọng nói.
Mà Sở Cừu Ly lại nghe ra một chút ý khác từ trong lời này của Từ Hàn, y không thể không kinh ngạc nhìn về phía hắn: "Ngươi nói là đám người Chúc Hiền cũng mới nhận được tin tức này?"
"Đương nhiên." Từ Hàn khẽ gật đầu, chỉ chỉ dấu sáp ở góc mật thư kia/"Ngươi xem sáp trên lá thư này còn chưa phai nhạt, e rằng bị mở ra không đến một canh giờ."
Sở Cừu Ly lập tức hồi tưởng lại,Ngươi nói tiểu tử họ Tống kia lần này đến đây thực ra là truyền tin tức cho chúng ta."
Từ Hàn liếc mắt nhìn đại hán trung niên không biết ngốc thật hay giả ngốc một cái, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.
Hán tử trung niên như vẫn chưa phát hiện ra việc này, y vỗ ót một cái, lập tức lớn tiếng nói: "Vậy chúng ta có nên nhanh chóng truyền tin tức này cho Mông Lương hay không?"
"Không cần." Từ Hàn lại lắc đầu,'Chuyện của Trần quốc, có lẽ Mông Lương sẽ biết tin tức này sớm hơn chúng ta rất nhiều, chỉ hy vọng hắn bình tĩnh xử trí." Dứt lời này, thiếu niên liền ngẩng đầu nhìn về phía Sở Cừu Ly, tựa như cười mà không phải cười nói: "Sở đại ca nếu thật sự có thời gian rảnh rỗi, chi bằng kể lại chuyện xưa năm mười tám tuổi của ngươi cho ta nghe?"
Hán tử trung niên nghe nói lời này lập tức biến sắc.
"Tối hôm qua rượu còn chưa tỉnh, ta đi ngủ một chút... ngủ một chút... Y đứng lên hậm hực nói, sau đó liền như chạy trốn rời khỏi phòng. ...
Từ Hàn không nói sai, Mông Lương cũng không phải là một người ngu ngốc. Có thể trở thành đệ tử thân truyền đứng đầu của Diễn Thiên Thu ở Ly sơn, có thể được Mặc Trần Tử coi trọng thu vào Kiếm Lăng. Y đương nhiên là một người rất thông minh.
Nhưng có một điểm Từ Hàn lại tính sai, trên đời này dù người có thông minh hơn nữa, khi gặp được người mình quan tâm, luôn luôn biến thành kẻ ngu ngốc nhất trên thế giới.
Mà Mông Lương bây giờ chính là một tên ngu ngốc như vậy.
Y đương nhiên biết Chúc Hiền trả thù sẽ đáng sợ cỡ nào. Nhưng trong lòng lại có một thanh âm không ngừng nói cho y biết, Phương Tử Ngư là Hoàng hậu Trần quốc, trước khi không có chứng cứ thực tế nhất, Chúc Hiền sẽ không ra tay với nàng.
Cho nên trên đường đi tới Trần quốc, y như vô tình chậm tốc độ lại, cũng không cố ý tăng nhanh bước chân.
Y muốn hưởng thụ thời gian cuối cùng giữa mình và Phương Tử Ngư, y biết một khi đến Trân quốc, Phương Tử Ngư chính là người của Trân Huyền Cơ. Thế cho nên đã mấy ngày trôi qua, bọn họ mới có thể đi đến giao lộ giữa Lương châu cùng U châu.
"Ài, họ Mông, ngươi nói ta mặc bộ y phục này, hay là mặc bộ kia đi gặp họ Trần?"
Trong một tiểu điếm trong tòa thành tên là Vũ Bằng thành ở nơi biên giới giữa Lương châu và U châu, Phương Tử Ngư cầm hai bộ quân áo khoa tay múa chân trước người Mông Lương, vẻ mặt chờ mong hỏi.
Mông Lương nhìn thiếu nữ trước mắt, chân thành nói: "Đầu đẹp."
"Vậy thì mua hết đi. Cô nương diện mạo xinh đẹp như vậy, mua thêm vài bộ xiêm y, sẽ luôn luôn không sai." Chủ quán ở một bên vội vàng phụ họa nói.
"Vậy thì mua hết đi." Mông Lương ở một bên nghe vậy, căn bản không đợi Phương Tử Ngư đáp lại liền đưa ra quyết định.
"Cám ơn." Phương Tử Ngư cũng rất vui mừng cười cười.
Hai người một đường đi tới, Mông Lương không hề chối từ bất kỳ yêu cầu nào của Phương Tử Ngư, hai người nhận lấy quần áo chủ quán kia vui vẻ tươi cười đưa tới, liền tìm đến một tiệm cơm trong thành, ngồi xuống dùng cơm ở vị trí gân cửa sổ.
"Ngươi nói họ Trần có thể không nhớ ta hay không?" Phương Tử Ngư nghĩ không bao lâu nữa có thể nhìn thấy người trong lòng mình, hiển nhiên rất hưng phấn. Nhưng trong lòng cô bé vẫn có chút ngượng ngùng, hoặc cảm thấy bất an về hạnh phúc sắp tới, làm cho nàng lại hỏi ra một câu hỏi ngu ngốc như vậy.
"Làm sao có thể? Tử Ngư đáng yêu như vậy, Huyên Cơ thích còn không kịp đấy chứ!" Mông Lương vội vàng nói, trong bộ dáng lo lắng kia tựa như còn hận không thể chính mình mới là Trân Huyền Cơ.
Nhưng Phương Tử Ngư đắm chìm sự chờ mong với Trần Huyền Cơ, lại không hề chú ý tới sự khác thường của thiếu niên trước mắt này, nàng vẫn có chút lo lắng nói: "Nhưng bây giờ hắn là Hoàng đế Trần quốc, mà ta..."
"Tử Ngư yên tâm. Nếu Huyền Cơ dám phụ ngươi, ta cắt đứt xương cốt của hắn giúp ngươi." Mông Lương cực kỳ đứng đắn nói.
Thiếu nữ thấy thế lại lơ đễnh, nàng chỉ xem đây là lời nói đùa.
"Ngươi thật sự rất tốt." Thiếu nữ cười ngọt ngào với y, làm cho Mông Lương không khỏi chấn động trong lòng, nhìn thấy có chút sững sờ.
'"Ăn cơm đi." Thiếu nữ thấy y như thế còn tưởng rằng y đang suy nghĩ chuyện khác, có chút trách cứ nhìn thoáng qua, mà Mông Lương lúc này mới phục hồi tinh thần lại....
Trấn tuy nhỏ, nhưng đồ ăn trong tửu điếm lại có hương vị rất khác biệt, hai người ăn rất thoải mái, thỉnh thoảng Phương Tử Ngư còn nói đến chuyện thú vị khi ở Linh Lung các, Mông Lương đại khái đều lắng nghe thật kỹ, ít khi lên tiếng, nhưng bầu không khí trên bàn cơm lại cực kỳ thoải mái.
Mà lúc này, ngoài cửa sổ lại truyền đến một trận giương cánh phần phật của loài chim.
Hai người đều bị thanh âm này hấp dẫn, đồng loạt quay đầu nhìn lại, đã thấy một con bồ câu trắng đáp xuống trên bàn cơm của bọn họ.
Còn không đợi Phương Tử Ngư sợ hãi thán phục, Mông Lương đã thần sắc ngưng trọng vươn tay ra bắt lấy con bồ câu trắng kia.
"Đây là?" Phương Tử Ngư nghi hoặc nói.
"Bồ câu đưa tin của Trần quốc, lúc này có tin tức tới, chỉ sợ đã có chuyện gì phát sinh." Mông Lương trâm giọng đáp lại, mơ hồ có chút lo lắng, có phải chiến sự với Đại Hạ đã xảy ra chuyện hay không.
Phương Tử Ngư sửng sốt, hiển nhiên cũng nghĩ đến việc này, nàng thúc giục: "Vậy ngươi mau nhìn một chút!"
"Ừm." Mông Lương nghe vậy khẽ gật đầu, vội vàng gỡ tờ giấy ở mắt cá chân chim bồ câu trắng xuống, mở ra trước mặt trầm mắt nhìn lại.
Mà đợi đến khi y thấy rõ chữ viết trên đó, sắc mặt lập tức biến đổi, thân sắc giữa hai hàng lông mày nhanh chóng ngưng trọng lên.
Phương Tử Ngư thấy y như thế, còn thầm tưởng rằng xảy ra chuyện gì lớn.
Nàng cũng bất chấp những thứ khác, lập tức nghiêng người đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy trên tờ giấy viết một dòng chữ rất rõ ràng.
"Trường Vũ quan đại thắng, quân Hạ bại lui."
"Thánh thượng cùng con gái của gia chủ Diêm gia thành hôn, mau trở về."
Phương Tử Ngư khi đó sửng sốt, một lúc lâu sau mới phục hồi tinh thần lại, sắc mặt của nàng trong nháy mắt trở nên tái nhợt vô cùng, thân thể chấn động, lập tức ngã ngồi xuống ghế của mình.
Mà đồng thời, nhóm tửu khách trong tửu lâu kia đột nhiên đứng lên, móc ra từng thanh đao kiếm sáng loáng, từ các nơi tập kích về phía hai người.