Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 361 - Chương 113: Tấc Kiếm

Chương 113: Tấc kiếm Chương 113: Tấc kiếmChương 113: Tấc kiếm

"Không ngờ ngươi còn có bản lĩnh này?" Ngồi ở trong sương phòng mà Thái Âm cung sắp xếp cho mọi người, nam nhân mặc áo bào đen thêu ác long, đối mắt nhìn Tô Mộ An.

"Ta cũng không biết sẽ như vậy..." Tô Mộ An nghe vậy có chút áy náy cúi đầu, hiển nhiên bởi vì mình làm cho vị Vô Thượng chân kia bị thương, trong lòng hắn ít nhiều có chút băn khoăn.

"Ài, ngươi nói cái gì vậy, ngươi đã giúp sư phụ ngươi một cái đại ân đấy." Nói xong nam nhân còn không quên nhìn Nguyên Quy Long đang khoanh chân nhắm mắt ở một bên.

"Thật sao?" Thiếu niên chớp chớp mắt, nhìn về phía đao khách.

Nguyên Quy Long nghe vậy mở hai mắt ra, khẽ gật đầu nói: "Ừ”"

"Có nắm chắc không?" Nam nhân thấy thế lại nhìn như không lộ dấu vết hỏi.

"Nhiều hơn một thành." Đao khách thản nhiên đáp lại.

Nam nhân kia lập tức hứng thú, lại truy hỏi: "Trước đó có bao nhiêu thành?"

Đao khách liếc nam nhân một cái, bất động thanh sắc nói: "Nửa thành."

Nghe được lời này, thân sắc trên mặt nam nhân lập tức chậm lại, một lúc lâu sau mới hỏi: "Vậy ngươi còn muốn đi? -

Ngay cả chính y cũng không phát hiện, khi nói lời này, trong ngữ điệu của y có thêm một phần khô khốc mà ngay cả bản thân y cũng nói không rõ.

"Chuyện trên đời này, sao có thể mọi chuyện đều đợi đến khi có nắm chắc mới làm." Nguyên Quy Long lắc đầu, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như trước.'Huống hồ có lẽ ngươi cũng biết, ta không có quá nhiều thời gian."

Mà có lẽ biểu hiện lãnh đạm như vậy lại khiến nam nhân kia có chút đau lòng.

"Nhưng ta có biện pháp, vì sao ngươi không nguyện ý thử xem?" Y nói như thế, thanh âm bất giác lớn hơn vài phần.

"Biện pháp?" Lúc này, vị Mặc Trần Tử ngồi bên cạnh Nguyên Quy Long vốn cũng đang nhắm mắt dưỡng thân đột nhiên mở hai mắt ra, y đánh giá trường bào màu đen trên người nam nhân một phen."Chỉ sợ biện pháp mà các hạ nói chính là phương pháp Bán yêu Thần chủng kia đúng không?”

Nam nhân áo đen nghe vậy trong lòng giật nảy mình, y chợt nhớ tới vấn đề Mặc Trần Tử hỏi ở Phượng Lai các hôm nay, trong lòng liền có suy đoán. Y hơi gật đầu, trên mặt vẫn không có chút biến đổi nào, trong miệng cười khẽ nói: "Xem ra các hạ cũng rất có hiểu biết đối với phương pháp này, không biết trong lòng cảm thấy như thế nào?"

"Từ khi vị Hoàng đế tiền triều kia tìm được phương pháp này, tuy rằng không thành công tạo ra Thần chủng, nhưng đại năng trên thế gian trầm mê phương pháp này không ít, bọn họ đương nhiên không phải hạng người ngu ngốc, nếu đã tin vào phương pháp này tất nhiên phải có nguyên nhân. Nếu ta nói phương pháp này chính là bàng môn tả đạo, ngươi chắc chắn sẽ không tin." Mặc Trần Tử trâm giọng nói.

"Tiên bối không hổ là người gác mộ Kiếm Lăng, ý niệm trong đầu thông suốt, không giống huynh trưởng cổ hủ của ta." Nam nhân kia cười nói.

Lời này nói ra, Tô Mộ An cùng Ninh Trúc Mang đều sửng sốt, cũng không ngờ nam nhân áo đen này lại chính là huynh đệ ruột thịt cùng Nguyên Quy Long.

"Nhưng Thiên đạo vận chuyển tự có định số, như sinh lão bệnh tử, như cỏ cây khô vinh, nếu như mạnh mẽ đổi lấy định số này, ta không dám nói về phương pháp, nhưng cần phải trả giá tất nhiên sẽ vượt xa dự liệu của ngươi." Mặc Trần Tử lần thứ hai khẽ nói.

"Thật sao?" Nam nhân áo đen lại lơ đễnh, y nhướng mày đáp lại như thế "Nhưng tiền bối có biết trong Sâm La điện...'

"Ta đã từng gặp tên bán yêu kia, còn cách cái gọi là vạn thọ vô cương bao nhiêu, chắc hẳn các hạ càng rõ ràng hơn ta." Chỉ là lúc này nam nhân còn chưa nói hết lời đã bị Mặc Trân Tử cắt đứt.

Lời này nói ra, nam nhân áo đen lập tức câm lặng, y trâm mặc không nói thật lâu, sau đó mới lên tiếng: "Mặc kệ như thế nào, ta cũng phải thử một lần."

Mặc Trần Tử nghe được lời này, ánh mắt lập tức nheo lại.

Một cỗ kiếm ý mãnh liệt từ trong cơ thể y tuôn ra, thứ đồng thời xuất hiện còn có một cỗ sát khí, trong nháy mắt liền bao phủ nam nhân.

Bầu không khí trong cửa phòng lúc đó đột nhiên trở nên lạnh lẽo.

Ninh Trúc Mang sắc mặt tái nhợt, Tô Mộ An lộ vẻ kinh ngạc, mà vị đao khách kia lại mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, dường như cũng không thèm để ý sinh tử của huynh đệ nhà mình.

Nam nhân áo đen dưới kiếm ý cùng sát khí của Tiên nhân bao phủ, tuy rằng sắc mặt cũng trở nên khó nhìn đến cực hạn, nhưng y vẫn cố chấp duỗi thẳng thắt lưng của mình, nhìn thẳng vào ánh mắt Mặc Trần Tử, không chút nhượng bộ.

Giằng co như vậy kéo dài khoảng mấy hơi thở.

Hừ.

Mặc Trần Tử chợt phát ra một tiếng hừ lạnh, thu kiếm ý cùng sát khí bản thân.

Hàn ý trong phòng khi đó đều tản đi, mà nam nhân áo đen lại lảo đảo suýt nữa ngã xuống đất. Nhưng trong phòng lại không ai để ý tới, chỉ có Tô Mộ An lúc đó bước nhanh về phía trước, đỡ được người nam nhân sắp ngã xuống đất này.

"Cám ơn." Nam nhân quay qua cảm kích nói với Tô Mộ An.

"Tiền bối ngài cứ nghe Mặc tiền bối nói một chút, ngài ấy kiến thức thâm uyên, lời nói dù sao cũng sẽ có chút đạo lý." Tô Mộ An lại không rõ Bán yêu Thần chủng mà mọi người đàm luận đến tột cùng là cái gì, hắn chỉ xuất phát từ hảo tâm khuyên giải.

Mọi người trong phòng vốn hiểu tâm tính thiếu niên của hắn, vậy cho nên cũng không giải thích nhiều.

"Tốt, tốt, tốt!" Nam nhân áo đen nở nụ cười thảm thiết, đáp lại như thế.

Tô Mộ An thấy y chịu thua, cho rằng việc này đã được định đoạt, hắn liền đưa mắt nhìn về phía Nguyên Quy Long ở một bên hỏi: "Sư phụ, khi nào chúng ta xuống núi a?"

Tiểu tử kia trong lòng còn tâm tâm niệm niệm việc đáp ứng muốn trở về làm hộ vệ bên người Từ Hàn, cho nên hắn cũng không dám trì hoãn.

"Ngày mai." Nguyên Quy Long đáp lại như thế.

"Vậy thật tốt quá, đệ tử đi thu thập đồ đạc, sư phụ có chuyện gì quan trọng muốn căn dặn đệ tử không?" Tô Mộ An có chút hưng phấn nói, hiển nhiên đã có chút gấp gáp không thể nhịn.

"Không cần, ngươi sẽ cùng Ninh chưởng giáo rời đi, còn ta không xuống núi." Nguyên Quy Long ung dung nói. "Tại sao!" Chỉ là lời này ra khỏi miệng, Tô Mộ An cùng Ninh Trúc Mang liền đồng thời lớn tiếng hỏi.

Nhưng trong hai người này, một người là hoang mang, một người thì kinh ngạc.

Mà Nguyên Quy Long lại chỉ quay đầu nhìn vê phía Ninh Trúc Mang, nói: "Ninh chưởng giáo ngươi khác biệt với chúng ta. Chúng ta đều là người sắp chết, cả đời này chịu ân huệ của phương thiên địa này mới có được tư thái Tiên nhân, trước khi chết đương nhiên phải làm cái gì đó vì phương thiên địa, vì vạn vật thế gian này. Mà ngươi lại không giống, ngươi còn chưa đi hết con đường của mình, cho nên không cần vội vã tới Hoàng Tuyền cùng chúng ta."

"Nhưng..." Ninh Trúc Mang nghe vậy sửng sốt, còn muốn nói cái gì đó.

"Ngươi cũng nhìn thấy đứa nhỏ Mộ An này, tâm tính quá mức thuần lương, nếu ngươi thật sự còn có cảm kích đối với chuyện ta mang ngươi lên núi đi một chuyến này, về sau nhất định phải giúp ta chăm sóc đứa nhỏ này thật tốt." Nguyên Quy Long hiển nhiên không có ý định cho Ninh Trúc Mang cơ hội lên tiếng, gã lập tức nói thẳng một mạch, cứng rắn đẩy lời nói đã đến bên miệng của Ninh Trúc Mang quay ngược trở về.

"Sư phụ, các ngài đến tột cùng muốn làm gì?" Tô Mộ An vốn tưởng rằng lên núi nói hết lời với vị Vô Thượng chân nhân kia, là việc này sẽ coi như xong, giờ phút này nghe hai người nói mới tỉnh ngộ lại, dường như việc bọn họ muốn làm chỉ vừa mới bắt đầu.

"Mộ An, cuộc đời con người, mỗi người đều có con đường riêng, duyên đến tích duyên, duyên tận chớ lưu."

"Ngươi nhớ kỹ, sau này bất kể thân ở nơi nào, không được vứt bỏ phần chân thành này, cũng không uổng một hồi nhân duyên của thầy trò ta và ngươi." Nguyên Quy Long dứt lời căn bản không cho Tô Mộ An có cơ hội phản ứng, một bàn tay đã mạnh mẽ vươn ra, điểm một cái lên đỉnh đầu Tô Mộ An, trong đầu Tô Mộ An lúc đó trống rỗng, cái đầu nghiêng một cái, ngất đi.

"Ninh chưởng giáo, phiền toái rồi." Sau đó gã nhìn vê phía Ninh Trúc Mang lân nữa.

Ninh Trúc Mang thấy thế khẽ cười khổ, y đương nhiên biết hành động này của Nguyên Quy Long không chỉ là tiễn Tô Mộ An đi, đồng thời cũng để cho mình không cách nào cự tuyệt yêu cầu của gã, dù sao lấy trạng thái của Tô Mộ An giờ phút này, tóm lại phải có người đưa hắn xuống núi.

Y ngưng lông mày, cúi đầu nói: "Cảm ơn."

Ninh Trúc Mang cũng không phải người ngu ngốc, y biết hành động này của Nguyên Quy Long trên thực tế là đang cứu mình.

Thấy Ninh Trúc Mang đáp ứng, trên khuôn mặt lạnh như băng của Nguyên Quy Long hiện ra một nụ cười hiếm thấy, gã khi đó lại quay đầu nhìn về phía nam nhân áo đen ở một bên.

Nam nhân áo đen dường như đã sớm đoán được gã sẽ hỏi cái gì, cho nên ý đã khoát tay áo trước khi gã lên tiếng.

Sau y nhìn thẳng vị đao khách lạnh lùng này, nói: "Ta muốn tiễn ngươi một đoạn đường.'...

Ninh Trúc Mang mang theo Tô Mộ An hôn mê trở lại phòng của mình, sáng sớm ngày mai, y sẽ phải mang hắn xuống núi.

Mà trong căn phòng kia giờ phút này chỉ còn lại ba người Nguyên Quy Long.

"Xa Đao nhân tặng cho ngươi một đồ nhi tốt a" Mặc Trần Tử khi đó nhìn phương hướng Ninh Trúc Mang rời đi, từ đáy lòng cảm thán nói.

Đao khách xưa nay lạnh lùng mỉm cười, nói: "Đúng vậy, tốt đến nỗi ta có chút luyến tiếc không muốn chết. Muốn tận mắt nhìn xem, đứa nhỏ này sẽ có thể đi tới bước nào..."

Nói xong lời này, đao khách liền thu hồi những do dự bỗng nhiên dâng lên trong lòng, đảo mắt nhìn Mặc Trần Tử một cái, hỏi: "Còn ngươi thì sao? Đã tìm thấy người gác mộ thay cho mình chưa?”

"Ừm”" Mặc Trần Tử hơi gật đầu.

"Có hài lòng không?” Đao khách lại hỏi.

Mặc Trân Tử nghe nói vậy, khóe miệng khi đó gợi lên ý cười, nói: "Một tiểu tử không tồi, chỉ là canh giữ Kiếm Lăng, có chút oan ức cho hắn."

"Kiếm Lăng Nam Hoang quả thực cô quạnh một chút, nói vậy đồ nhi của ngươi cũng là hạng người trong lòng mang đại nghĩa, không thì làm sao cam tâm đi tới chỗ đó." Nguyên Quy Long lại nói.

"Cũng không phải như vậy... Mặc Trần Tử lắc đầu, Thế nhưng chờ hắn nghĩ rõ ràng những chuyện kia, hắn nhất định sẽ đi."

Nguyên Quy Long nghe vậy sửng sốt, tuy rằng đáy lòng có chút kinh ngạc, nhưng dù sao cũng là chuyện riêng của Kiếm Lăng Nam Hoang, gã cũng không tiện nhiều lời, vào lúc đó liền trâm mặc xuống.

Một lần trâm mặc này kéo dài khoảng chừng trăm hơi thở, Mặc Trần Tử giống như đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, y đi tới trước mặt nam nhân áo đen kia, vươn tay đưa cho đối phương một vật.

"Đúng rồi, ở chỗ ta có một vật, ngươi giúp ta mang về Sâm La điện đi." Y nói như vậy.

Thái độ cao cao tại thượng như vậy làm cho nam nhân áo đen kia cười nhạt, y cũng không đưa tay nhân, mà chỉ hỏi ngược lại: "Vừa rồi các hạ còn muốn giết ta, giờ phút này sao lại cho rằng ta sẽ giúp ngươi?"

Mặc Trần Tử lại như chưa từng nghe thấy lời khiêu khích của đối phương, y thản nhiên nói: "Ngươi cứ nhìn xem đây là vật gì.'

Nam nhân áo đen nghe vậy sắc mặt lạnh lùng tiếp nhận vật kia, tập trung nhìn lại, thân thể lập tức chấn động.

Đó là một cái lệnh bài màu tím, trên viết hai chữ Diêm La.

Diêm La lệnh màu tím chính là tín vật cấp cao nhất Sâm La điện, cho dù y thân là Diêm La Thập Điện nhưng cũng chưa từng có được, nghe đồn trong toàn bộ Sâm La điện, lệnh bài này cũng chỉ có hai tấm, một tấm trong tay Địa Tạng vương, mà một tấm khác thì ở trong tay Quỷ Bồ Đề trong Diêm La Thập Điện.

Một tấm này mặc kệ là thuộc về một vị nào, nhưng có thể cho đến trong tay Mặc Trần Tử, nghĩ đến quan hệ giữa y và bọn họ tất nhiên tốt đến cực điểm, bằng không không có khả năng tặng ra vật này.

Y còn đang sững sờ, chợt phát hiện phía sau tấm lệnh bài này còn cất giấu một vật khác.

Y vội vàng lấy ra, nhìn kỹ, lại là một tấc kiếm rộng bằng ngón trỏ, y đưa tay chạm vào, một cỗ kiếm ý bàng bạc liền từ trong tấc kiếm không quá một tấc kia trào ra, thiêu đốt ngón tay y...
Bình Luận (0)
Comment