Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 362 - Chương 114: Xé Bỏ Hào Quang Đạo Đức Giả

Chương 114: Xé bỏ hào quang đạo đức giả Chương 114: Xé bỏ hào quang đạo đức giảChương 114: Xé bỏ hào quang đạo đức giả

Không đến giờ Thìn, trời vừa tờ mờ sáng, bên ngoài học cung trên núi Nha Kỳ đã có hơn trăm Nho sinh áo bào trắng chắp tay mà đứng.

"Hai vị." Ninh Trúc Mang cõng Tô Mộ An giống như lâm vào ngủ say, nhìn về phía Mặc Trân Tử cùng Nguyên Quy Long ở bên cạnh.

"Ninh huynh không cần nhiều lời." Nguyên Quy Long khoát tay áo,'Ta và ngươi đều là người đi qua hơn nửa đời, thế có tụ tán, cũng có bi hoan, không đủ làm đạo."

Ninh Trúc Mang nghe nói vậy thân thể khẽ chấn động, thật lâu sau y mới cúi chào thật sâu với hai người.

"Hai vị đại nghĩa... Ninh mỗ ghi nhớ trong lòng, nếu chuyến đi này thuận lợi..."

"Hai vị nhớ kỹ đến tìm Ninh mỗ, đến lúc đó nâng cốc ngôn hoan."

"Nếu như bất lợi, Ninh mỗ may mắn đăng lâm cảnh giới Tiên nhân, tất sẽ không buông tha việc này!"

Ninh Trúc Mang nói xong lời này không chần chờ nữa, hắn nhìn hai người trước mắt lần cuối cùng, cõng thiếu niên trên người, tung người nhảy vào trong biển mây ở sườn núi.

Đợi đến khi bóng lưng Ninh Trúc Mang biến mất trong tâm mắt mọi người.

Lúc này, trong trăm vị Nho sinh áo bào trắng liền có một vị cất bước tiến lên, đi tới trước mặt Nguyên Quy Long, chắp tay bái về phía gã, hỏi: "Các hạ vẫn không đi sao?”

Khi hỏi lời này, trên mặt Nho sinh mang theo ý cười ấm áp, giống như ánh mặt trời đang chậm rãi dâng lên trên sườn núi xa xa kia.

"Kính xin tiên sinh dẫn đường đi." Nguyên Quy Long cũng cung kính trả lại một lễ với Nho sinh kia.

Ý cười trên mặt Nho sinh lập tức tan biến, đổi lại là rét lạnh giống như mùa đông khắc nghiệt.

"Mời đi." Hắn đưa tay nói, trăm Nho sinh phía sau xếp thành hàng, nhường ra một con đường.

Không chút do dự, Nguyên Quy Long cùng Mặc Trần Tử liên dọc theo con đường này cất bước đi tới, phía sau vị nam tử áo đen kia hơi do dự, cuối cùng cũng đi theo. ...

Bọn họ đi tới trước cửa của Thái Âm cung.

Giống như lúc trước, cửa cung điện này chậm rãi mở ra.

Mặt trời vào lúc đó ló lên ở phía đông, dưới ánh mặt trời, Thái Âm cung trắng tinh tỏa ra một luồng hào quang khiến người ta mê mẩn.

Xuyên qua sân nhỏ tường cung như rừng, ba người Nguyên Quy Long đi tới tòa đại điện tên là Phượng Lai các của Thái Âm cung.

Một vị lão giả áo bào trắng ngồi ngay ngắn trong đại điện cung này.

Áo bào trắng rộng lớn của lão trải rộng trên sàn lát bằng ngọc trắng dưới chân lão.

Ánh mặt trời từ cửa sổ hai bên đại điện chiếu nghiêng xuống, phản chiếu từng điểm sáng loang lổ ở trong phòng.

"Hai vị không chịu đi sao?" Lão nhân cúi đầu, mái tóc dài trắng như tuyết buông xuống trước trán lão, có vẻ có chút lộn xôn.

Thanh âm khàn khàn lại khô khốc của lão quanh quẩn trong đại điện tĩnh lặng, thật lâu không dứt. Mặc Trần Tử cùng Nguyên Quy Long liếc nhau, thần sắc trong mắt lập tức âm lãnh xuống.

Boondgl

Keendl

Nương theo hai tiếng thanh minh, đao cùng kiếm đồng thời ra khỏi vỏ.

Nam nhân áo đen phía sau thấy một màn này, rất là tự giác lui xuống.

"Vậy thật đáng tiếc."

Lão nhân kia lẩm bẩm.

Đầu lão lúc đó chậm rãi ngẩng lên, nhìn về phía hai người.

Trong con ngươi đục ngầu của lão dần dần sáng lên một đạo Thần quang, mà thân thể cũng chậm rãi đứng dậy.

Ánh nắng mặt trời vào thời điểm đó dường như ảm đạm lại.

Những điểm sáng do mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trong đại điện, giống như ánh nến dần dần dập tắt.

Ánh mặt trời chiếu trên bầu trời Thái Âm cung tựa như bị thứ gì đó ngăn cách, để cho nó không cách nào chiếu vào.

Mà áo bào trắng rộng lớn trên người lão nhân vào khi đó cũng lan tràn ra một chút màu đen thấm ướt từ trên xuống dưới, tốc độ của nó cực nhanh trong nháy mắt đã thấm nhuộm toàn bộ áo bào trắng thành màu đen.

Nhưng nó vẫn chưa hề dừng lại, màu đen kia từ trên áo choàng của lão trào xuống, theo sàn nhà trải ra bằng ngọc trắng, giống như gợn sóng lan ra, dân dần xâm nhiễm đại điện màu trắng, sau đó không ngừng lan tràn, cho đến khi bao phủ toàn bộ Thái Âm cung trong đó.

Nếp nhăn trên mặt lão nhân bắt đầu rút đi, một gương mặt tuấn mỹ không thể tưởng tượng nổi hiển hiện.

Đôi mắt lão nhìn hai người bắt đầu trở nên đỏ tươi, giống như bờ môi lão hiện tại đang nhiễm máu vậy.

Lão mở miệng nhẹ nhàng nói: "Trên thế giới này thiếu đi hai vị Tiên nhân."

Khí tức âm lãnh lan tràn ra, bên ngoài mặt trời ngày xuân chiếu rọi, nhưng trong Thái Âm cung lại giống như mùa đông khắc nghiệt, lạnh thấu tận xương tủy.

Hai người cầm đao kiếm trong tay không có nửa phần do dự, khi đó ngang nhiên ra tay.

Một người đao xuất ra như rồng, đao mang vạn trượng.

Một người chân đạp hoa sen, kiếm như quang miinh.

Bọn họ giống như là ánh sao duy nhất trong bóng tối vô tận này, sáng ngời chói mắt, lại hèn mọn nhỏ bé.

Lại đồng thời không chút lùi bước chạy về phía nguồn gốc hắc ám kia. ...

Ninh Trúc Mang có thể cảm giác được thế giới sau lưng mình đang phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Nhưng y không thể quay lại.

Y biết một khi quay đầu lại, có lẽ một số hy sinh sẽ uổng phí. Mà y lại không muốn phụ hy sinh như vậy.

Y thúc dục chân nguyên quanh người, cõng thiếu niên trên lưng bước nhanh về phía trước.

Đường xuống núi rất là thuận lợi, không có bất kỳ ngăn trở nào.

Dùng tu vi Đại Diễn Cảnh của y cộng thêm toàn lực chạy đi, chẳng qua chỉ nửa canh giờ đã có thể đi tới chân núi.

Những thứ màu đen tiếp tục lan rộng, từ đỉnh núi đến chân núi.

Ngọn núi từng xanh um tươi tốt hiện tại tựa như bị người ta cắt ra khỏi thế giới này, bị bóng tối vô tận bao phủ. Cho dù đi tới chân núi, Ninh Trúc Mang vẫn không thể thoát khỏi mảnh hắc ám này.

Y hít sâu một hơi, bình phục nội tức hỗn loạn của mình, đang muốn cất bước lần nữa.

Nhưng khi đó, thiếu niên trên lưng lại phát ra một tiếng nỉ non như nói mớ, lập tức hai tròng mắt hắn chậm rãi mở ra.

"Ninh đại thúc... Chúng ta đang ở đâu?" Thiếu niên vừa mới thức tỉnh dường như còn chưa hiểu rõ những chuyện xảy ra, hắn nhẹ giọng hỏi.

Ninh Trúc Mang cắn răng, không trả lời vấn đề của thiếu niên, y lần thứ hai bước nhanh chạy về phía xa.

Thiếu niên chưa nhận được đáp lại hơi chần chờ, hắn quay đầu nhìn về phía sau, trên ngọn núi cao chót vót mây đen dày đặc, tà khí đen kịt không ngừng quanh quẩn chỗ đỉnh núi, đất dưới chân cũng dần dân hóa thành màu đen quỷ dị, mơ hồ còn tản ra một trận hương vị thối rữa khiến người ta buồn bực. Thiếu niên chợt tỉnh ngộ lại, hắn giãy giụa muốn từ trên lưng Ninh Trúc Mang nhảy xuống, trong miệng lớn tiếng nói: "Ninh đại thúc thả ta xuống, sư phụ cùng Mặc tiền bối gặp nguy hiểm!"

Nhưng nam nhân dưới người lại giống như chưa từng nghe thấy tiếng hô của hắn, y vươn tay nắm thật chặt tay Tô Mộ An, tiếp tục bước nhanh về phía trước.

Thiếu niên nhất thời luống cuống tay chân.

Hắn bất chấp những thứ khác bắt đầu điên cuồng giấy giụa, Ninh Trúc Mang không kịp đề phòng, thân thể hai người chao đảo, liền ngã xuống đất, một đường lăn xuống theo sườn núi kia, cuồn cuộn ước chừng trăm trượng mới dừng lại ở một chỗ tương đối bằng phẳng.

Mà Tô Mộ An sau đó đứng lên càng không để ý một thân chật vật muốn bước nhanh về phía đỉnh núi.

Ninh Trúc Mang đương nhiên biết dùng tu vi của mình sẽ không có khả năng đi lên đỉnh núi, nhưng biến cố trong Thái Âm cung hôm nay lại quỷ dị đến cực điểm, ai cũng nói không chắc chắn Tô Mộ An lỗ mãng đi nơi đó sẽ phát sinh chuyện gì, bởi vậy y thấy thế vội vàng kéo hắn lại.

"Mộ An, ngươi không thể đi!"

"Tại sao?" Thiếu niên khó hiểu hỏi ngược lại, lông mày gân như đã nhíu lại cùng một chỗ, thân sắc cũng cực kỳ lo âu.

"Ngươi sẽ chết! Ngươi không thể giúp bọn họ." Ninh Trúc Mang lớn tiếng giải thích, chỉ là lời này ra khỏi miệng mình cũng thầm cảm thấy không thuyết phục.

"Vậy vì sao bọn họ nhất định phải đi...' Tô Mộ An càng lúc càng hoang mang, hắn nghĩ mãi mà không rõ rõ người có thể sống đang yên đang lành, vì sao nhất định phải liều mạng ngươi chết ta sống.

Vẻ mặt Ninh Trúc Mang trong nháy mắt kia trở nên thảm thiết.

"Bởi vì bóng tối chân chính trên thế gian này vĩnh viễn giấu dưới ánh sáng." "Có vài người nhìn thấy nó, lại bởi vì một số lợi ích trong tâm tay mà nguyện ý chịu phục, sống dưới ánh mặt trời dối trá."

"Mà có vài người không chỉ nhìn thấy nó, hơn nữa nguyện ý mạo hiểm vạn kiếp bất phục cũng muốn xé rách hào quang dối trá kia, thay thế nhân đi xem bộ dáng thật sự của thế giới này..."

"Sư phụ của ngươi... Mặc kiếm tiên của Kiếm Lăng... Thật không may..."

"Họ đều là những người như vậy..."
Bình Luận (0)
Comment