Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 364 - Chương 116: Chia Cách

Chương 116: Chia cách Chương 116: Chia cáchChương 116: Chia cách

Sở Cừu Ly cũng không biết rốt cuộc mình có thuyết phục được Từ Hàn hay không.

Nhưng thiếu niên rốt cục lần đầu tiên bước ra khỏi viện trong mấy ngày này.

Sở Cừu Ly cũng không hỏi hắn đi đâu, mà Từ Hàn cũng không có ý nói.

Trong sân nhỏ, chỉ còn lại một mình y.

Nam nhân trung niên ngồi một lúc lâu ở trong viện, thâm cảm thấy không thú vị, liền vào trong phòng lấy ra một bầu rượu ngon đang muốn tự uống tự rót.

Chỉ là rượu chưa đổ đây, cửa viện liền truyền đến một hồi tiếng gõ cửa.

Sở Cừu Ly ngẩn người, thầm nghĩ chẳng lẽ Tiểu Hàn đi mà trở về? Y vội vàng đứng lên, đẩy cửa viện ra, mà bóng dáng lọt vào mắt lại làm cho y hơi sửng sốt.

"Thanh Y..." Y nhìn khuôn mặt xinh đẹp trước mắt này, nhẹ giọng gọi.

Một nữ nhân nở nụ cười với y: "Không mời ta vào ngồi một chút sao?"

Nam nhân trung niên nghe được lời này mới phục hồi tinh thần lại.

"Mời, mời, mời!" Y vội vàng cười nói, nghênh đón nữ nhân vào trong phòng.

Trong phòng không lớn tản ra một mùi rượu nhàn nhạt, nữ nhân cau mày, hiển nhiên có chút không thích.

Nam nhân trung niên xưa nay vốn làm theo ý mình, trên mặt hiện ra vẻ ngượng ngùng giống như thiếu nữ cực kỳ hiếm thấy, y gãi gãi ót nói: "Ta đang muốn thu dọn..."

Lời giải thích như vậy đương nhiên không có chút thuyết phục nào, nữ tử áo xanh liếc mắt nhìn nam nhân một cái, nhưng cuối cùng vẫn ngồi xuống bên cạnh bàn gỗ.

Nam nhân thấy thế cũng ngồi xuống bên cạnh nàng, tay lại không lộ dấu vết sửa sang lại đầu tóc như ổ gà trên đầu mình.

Nữ nhân nhìn rõ chút thủ đoạn không lên được mặt bàn này của y, nhưng cũng không vạch trần.

"Nguyên Quy Long đã chết." Nàng bất thình lình nói.

Nam nhân đang cẩn thận sửa sang lại dung mạo của mình nghe vậy lại sửng sốt. Vẻ hưng phấn trên mặt y giống như thiếu niên khi nhìn thấy thiếu nữ mà mình yêu thích trong nháy mắt tan đi, sau đó y khẽ gật đầu, nói: "Ta biết."

Nữ nhân khi đó quay đầu nhìn về phía Sở Cừu Ly, trong con ngươi mang theo một luồng âm hàn nói không nên lời.

"Còn ngươi thì sao?" Nàng hỏi như thế, gương mặt không tô son trát phấn nhưng lại xinh đẹp không gì sánh được dường như có chút ai oán.

"Cái gì?" Nam nhân như mới tỉnh mộng nhìn về phía nữ nhân, trên mặt cố ra vẻ trấn định mờ mịit.

Nhiễm Thanh Y nhìn thấy Sở Cừu Ly lúc này còn muốn lá mặt lá trái với nàng, vẻ u oán trên mặt nàng trong nháy mắt liền hóa thành phẫn nộ.

"Mục Ngọc Sơn, Nguyên Quy Long, Lâm Thủ."

"Cả ba mạng người a..." "Ngươi thật sự muốn tiêu xài phương pháp trộm mệnh một cách hoang phí như thế sao? Cứu bọn họ, ngươi còn có thể còn lại bao nhiêu thọ nguyên?”

Thanh âm của nữ nhân rất lớn, mang theo phẫn nộ, mang theo khó hiểu, đương nhiên còn có lo lắng sâu sắc ẩn giấu dưới những thứ này.

Nam nhân sau khi nghe rõ ràng những lời này, hắn cúi đầu trầm mặc trong chốc lát, sau đó nhấc chén rượu đặt trên bàn lúc trước lên, uống một hơi cạn sạch rượu nồng trong chén.

"Vậy thì như thế nào, dù sao cũng không thể thấy chết không cứu chứ?"

Một khắc kia, giọng điệu u sầu cùng vẻ mặt cô đơn của nam nhân dường như chạm đến nỗi đau của nữ tử.

Vẻ tức giận trên mặt Nhiễm Thanh Y tan biến hết, nàng thở dài một hơi, nói: “Đi theo ta đi, Đạo Thánh môn chỉ còn lại hai người ngươi và ta, để ta cứu ngươi, có được không?"

Lúc này, bất kể vẻ mặt hay là ngữ khí trong lời nói của nữ nhân đều cực kỳ thành khẩn, thậm chí mang theo một chút hương vị cầu xin. Không thể không nói, Nhiễm Thanh Y như vậy làm cho trái tim Sở Cừu Ly trong giờ khắc đó dâng lên một tia xúc động, nhưng rất nhanh y lại áp chế xúc động như vậy xuống.

Hắn nhìn gương mặt xinh đẹp đến cực hạn của nữ nhân, dường như năm tháng chưa bao giờ lưu lại dấu vết trên người nàng, bộ dáng nàng vẫn còn như lúc mười tám tuổi kia.

Khi đó y và nàng còn là kim đồng ngọc nữ được tông môn công nhận, chỉ là một trận tai họa đến quá đột ngột, mới mười tám tuổi bọn họ đã bị ép gánh vác trọng trách chấn hưng tông môn. Cho nên ôm trách nhiệm như vậy, cuối cùng khiến bọn họ càng ngày càng xa...

"Không được." Dù trong lòng mình có muôn vàn lưu luyến, thế nhưng nam nhân vào thời điểm đó vẫn quả quyết lắc đầu.'Món tiền ta đã đặt xuống, cờ của ta đã hạ bàn, ngươi và ta nhất định không cách nào cùng đường.'

Câu trả lời như vậy thực ra đã sớm nằm trong dự liệu của Nhiễm Thanh Y.

Y luôn cố chấp như thế, mà cố chấp như vậy từng làm cho nàng đau lòng, hiện giờ càng làm cho nàng đau lòng hơn.

"Ngươi không thắng được, không ai phá được ván này." Nàng nhìn thẳng nam nhân trước mắt, cố gắng hết sức để cứu vãn quyết tâm của y.

"Vậy ta sẽ cố hết sức thua xinh đẹp một chút." Sở Cừu Ly nở nụ cười, chân thật như thế, tựa như mùa hè năm mười tám tuổi.

Nữ nhân nhìn y thật sâu, cuối cùng thu hồi tâm tư tiếp tục nói tiếp.

Khi đó nàng đứng lên, phất tay áo, quyết nhiên rời đi.

Nam nhân trung niên nhìn bóng dáng màu xanh biến mất trong mắt, lại bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, đôi mắt say rượu mông lung nhìn đình viện rách nát trước mắt, hào quang trong con ngươi y dần dần trở nên trống rỗng, lập tức lẩm bẩm nói: "Mười tám tuổi..."

"Thật tốt."...

Chúc Hiền có rất nhiều biệt viện trong thành Trường An. Những biệt viện này ngày thường đại khái không có tác dụng gì, chỉ đợi một ngày nào đó Chúc thủ tọa có hứng thú mới có thể đi vào trong đó ở một hai ngày.

Thế nhưng trong mấy ngày nay, những biệt viện này lại trở nên náo nhiệt lên, nhân sĩ giang hồ đến từ trăm sông bốn biển Đại Chu đến ở trong đó. Biệt viện lớn nhất tên là Phi Tuyết viện. Linh Lung các lấy tư cách là người đứng đầu tông môn trong thiên hạ được bố trí ở trong đình viện này.

Phi Tuyết viện này ngày thường cửa lớn đóng chặt, nhân sĩ trong Linh Lung các cũng hiếm khi ra ngoài.

Nhưng hôm nay bóng đêm vừa mới buông xuống, đèn hoa trong thành Trường An vừa mới được thắp lên.

Một chiếc xe ngựa dừng trước cửa Phi Tuyết viện.

"Tống chấp sự, đồ đạc đều đã chuẩn bị thỏa đáng." Một vị đệ tử cung kính chắp tay với thiếu niên áo bào tím, nói như thế.

Mà thiếu niên áo bào tím chỉ nhàn nhạt nhìn gã một cái, tên đệ tử kia hiểu ý lùi xuống.

"Phu quân... thiếp..." Bên cạnh thiếu niên áo tím còn có một vị nữ tử mặc áo bào màu trắng, dáng người cao gây, khuôn mặt xinh đẹp. Giờ phút này nàng nhíu mày, không khỏi lo lắng nhìn về phía thiếu niên.

"Làm sao vậy?" Thiếu niên áo tím cười nhạt nhìn vê phía nàng, vươn tay ôn nhu chải vuốt mái tóc của nàng bị gió xuân thổi tung lên.

Nữ tử nhíu mày càng sâu, nàng nắm lấy tay thiếu niên, nhẹ giọng nói: "Thiếp không muốn đi, thiếp muốn ở chỗ này cùng phu quân."

Trên khuôn mặt lạnh như băng của thiếu niên áo bào tím hiện ra chút vẻ ôn nhu, y nhẹ giọng nói: "Nàng về nhà chờ ta một thời gian, không qua mấy tháng, ta sẽ trở về."

Nữ tử sao có thể tin lời này của y, nàng vốn là người thông tuệ, tất cả mọi thứ trong thành Trường An này nhìn như Trường Dạ ty cùng Linh Lung các chiếm hết thiên thời địa lợi, Từ Hàn kia cũng tốt, Thiên Sách phủ cũng được, dường như chỉ là thịt cá trên bàn, mặc cho bọn họ làm thịt. Nhưng nếu thật sự là như thế, thiếu niên cần gì phải vội vàng đưa nàng về Linh Lung các. Tống Nguyệt Minh càng biểu hiện nước chảy mây trôi, trong lòng nàng lại càng bất an, nàng thậm chí mơ hồ cảm giác được, tâm tư Tống Nguyệt Minh dường như cũng không chỉ ở trong cuộc tranh giành Hoàng quyền ở thành Trường An này, y còn có mưu đồ khác, mà mưu đồ như vậy nhất định hung hiểm đến cực điểm.

Hạ Tử Xuyên nghĩ đến những thứ này lại đưa mắt nhìn thiếu niên một cái thật sâu, muốn nói cái gì đó, nhưng trong thời khắc muốn nói ra miệng, nàng lại như nghĩ tới điều gì, vì thế lời đến bên miệng lại nuốt trở về trong bụng, cuối cùng chỉ nhẹ giọng nói: "Vâng, thiếp chờ chàng."

Thiếu niên khẽ gật đầu, phu xe ngoài cửa bắt đầu giựt dây cương.

Hạ Tử Xuyên rốt cục vẫn lưu luyến không rời trèo lên xe ngựa, nàng không hề quay đầu lại, bởi vì có lẽ vừa quay đầu, lời nói đến bên miệng rốt cuộc sẽ không kìm nén được. Nhưng như vậy là không đúng, đại chiến sắp tới, nàng không muốn khiến cho trong lòng Tống Nguyệt Minh có quá nhiều vướng bận...

Bánh xe bằng gỗ của xe ngựa đè lên con đường đá xanh ở thành Trường An, phát ra tiếng lạch cạch.

Thiếu niên áo tím chắp tay đứng ở cửa viện, nhìn xe ngựa kia dân dần đi xa, cho đến khi bóng dáng xe ngựa hoàn toàn biến mất ở trước mắt y, y vẫn đứng ở nơi đó, không hề nhúc nhích.

Cạch.

Cạch.

Lúc này chợt có một tiếng vang nhẹ đánh thức thiếu niên đang trong suy nghĩ này, y sờ sờ đầu tóc mình, mặt trên mái tóc ướt đẫm, y như có điều ngộ ra ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, chân trời nông nặc sương mù có một giọt mưa rơi xuống, vừa vặn nhỏ xuống hốc mắt y.

Y bỗng nhiên nhớ lại một truyền thuyết được nghe kể khi còn bé. Bọn họ nói rằng mưa từ bầu trời rơi xuống, thấm qua mặt đất, tiến sâu xuống dưới lòng đất, nó kết nối người sống và người chết, giao tiếp giữa phàm tục và Hoàng tuyên. Vì vậy người dân ở quê hương y luôn chọn tế tổ sau mưa, có lẽ điêu này có thể truyền đạt nhớ nhung của người sống, truyền tới cho những người chết dưới lòng đất.

Tống Nguyệt Minh nghĩ đến những thứ này, vươn tay ra.

Mưa dần dần lớn lên, hội tụ thành một vốc nước nhỏ trong lòng bàn tay của y.

Tống Nguyệt Minh đặt tay trước người mình, hắn nhìn vốc nước mưa kia, nhẹ giọng nỉ non nói: "Tại hạ nhớ kỹ”

Nói xong lời này, bàn tay của y liên hơi nghiêng một cái, vốc nước mưa kia rơi xuống phiến đá, theo khe hở phiến đá thấm vào lòng đất, chốc lát đã biến mất không thấy tăm hơi.

Mà trên xe ngựa đi xa, Hạ Tử Xuyên cúi đầu, đưa tay vuốt ve bụng mình, nàng lẩm bẩm nói.

"Phu quân, chàng nhất định phải sống sót, vì thiếp, cũng vì hài tử của chúng ta..."
Bình Luận (0)
Comment