Chương 117: Hỏi thế gian tình là gì?
Chương 117: Hỏi thế gian tình là gì?Chương 117: Hỏi thế gian tình là gì?
Trong cửa phòng âm u, thiếu nữ có đồng tử màu tím tiếp nhận lệnh bài do nam nhân áo đen đưa tới.
Vẻ mặt nàng hờ hững, giống như một pho tượng điêu khắc, không buồn không vui, không giận không oán.
Nàng chỉ nhìn lệnh bài màu tím kia, cẩn thận đánh giá từng chỉ tiết phía trên, dường như muốn từ trên đó tìm được một chút dấu vết về nam nhân kia.
Nam nhân mặc áo bào màu đen không nói gì, y rất thức thời an tĩnh đứng ở một bên, cúi đầu.
Tình huống như vậy kéo dài khoảng chừng trăm hơi thở, thiếu nữ mắt tím rốt cục ngẩng đầu nhìn vê phía nam nhân.
"Hắn chỉ cho ngươi mang về cái này sao?" Nàng hỏi như thế, trong con ngươi vẫn nhìn không ra vui mừng hay buồn bã.
Nam nhân đầu tiên gật đầu, sau đó lại lắc đầu. Y vươn tay chỉ lệnh bài kia, thiếu nữ mắt tím hơi sửng sốt, lập tức lật lệnh bài kia lại.
Thứ đập vào mắt là một thanh tấc kiếm ngắn ngủi, nhìn như thường thường không có gì lạ, tựa như chỉ cần một thợ thủ công bình thường đều có thể mài giữa ra một vật như vậy.
Nhưng một thứ như vậy lại làm cho nữ tử đang dùng hết khí lực toàn thân cố gắng duy trì bình tĩnh cùng hờ hững này, vào giờ khắc đó có xu hướng sụp đổ.
Đùng.
Kèm theo một tiếng giòn vang, Diêm La lệnh màu tím mà mọi người trong Sâm La điện đều phụng là Thánh vật liền rơi xuống đất.
Trong lòng nam nhân áo đen nhảy dựng lên, đang nghĩ có nên giúp thiếu nữ trước mắt nhặt thứ này lên hay không, nhưng giọng nói của nàng vào lúc đó lại vang lên.
"Đi ra ngoài." Hai chữ ngắn ngủi, bên trong lại bao bọc âm thanh run rẩy nồng đậm.
Nam nhân sửng sốt, y nhìn về phía thiếu nữ, phát hiện nàng dường như không phát giác chuyện Diêm La lệnh màu tím kia đã rơi xuống, nàng chỉ nhìn thẳng một tấc kiếm kia, không hề đảo mắt, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không nỡ nỡ chớp một cái.
Nam nhân im lặng, y khẽ gật đầu với thiếu nữ, cung kính lui ra.
Theo nam nhân rời đi, cửa phòng chậm rãi đóng lại, tia sáng cuối cùng trong phòng cũng lập tức biến mất, bị ngăn cản ở bên ngoài cửa phòng. Bóng tối vô biên này dường như đã cho thiếu nữ thêm một chút can đảm.
Nàng vươn tay kia ra, hai tay cùng nhau nắm chặt tấc kiếm kia.
Nàng nắm rất mạnh, tựa như muốn dùng hết khí lực cả người, tựa như cho dù nàng có một khắc lơi lỏng, sẽ có thứ gì nặng nề rời khỏi nàng không quay về nữa.
Vẻ hờ hững trên mặt nàng vào thời khắc đó cuối cùng đã hoàn toàn sụp đổ, nàng cắn răng hung tợn nói: "Cho dù đến khi chết, ngươi cũng muốn nghĩ về Kiếm trủng lạnh như băng kia sao? Ngươi coi ta là gì?" Căn phòng tối tăm im lặng, câu hỏi của nàng là mệnh đề không có đáp án.
Mà có lẽ chính vì tịch mịch như vậy, làm cho phòng tuyến cuối cùng trong lòng thiếu nữ bị xé rách.
Hai tay nàng nắm chặt cùng một chỗ, khép vào ngực mình, gắt gao đặt thanh tấc kiếm kia ở vị trí trái †im mình.
Những giọt lệ cuối cùng rơi ra khỏi hốc mắt, thuận theo gương mặt vô cùng mịn màng của nàng, nhỏ xuống trên mũi của tấc kiếm kia.
Một đạo kiếm quang chói mắt đột nhiên sáng lên, chiếu căn phòng tối tăm sáng như ban ngày.
Thiếu nữ nâng khuôn mặt đẫm lệ của mình lên, sau đó nàng ngạc nhiên phát hiện ra rằng những kiếm quang tụ tập trước mặt nàng, dân dần ngưng tụ thành một bóng người.
Bóng người kia chính là một người khiến nàng vừa yêu vừa hận.
Bóng người cùng thiếu nữ ở trong phòng nhìn nhau thật lâu, sau đó bóng người chậm rãi vươn tay ra, tựa như muốn thay nàng lau đi lệ nóng trên khóe mắt, nhưng mới chạm đến khuôn mặt nàng, tay y liền từ trên mặt thiếu nữ xuyên qua.
Thiếu nữ nhìn bóng người kia, chợt nín khóc mà cười, cắn răng nói: "Đồ tồi.'...
Thành Trường An mưa xuân kéo dài, bên ngoài Hổ Sơn trấn ở U châu lại có mưa to trút xuống.
Phương Tử Ngư vịn Mông Lương xuyên qua núi rừng.
Quần áo trên người hai người sớm đã bị cơn mưa này tưới ướt đẫm, trên mặt phủ đầy bùn lầy, mà sắc mặt Phương Tử Ngư thì trắng bệch, lại cắn răng một bước sâu một bước nông đỡ Mông Lương đi vào chỗ sâu trong núi rừng.
Còn Mông Lương thì sao?
Hai tròng mắt nheo lại, dưới quân áo có mấy vết thương sâu có thể thấy được xương không ngừng chảy máu tươi, rơi xuống đường đi về phía trước của bọn họ.
"Họ Mông, ngươi cũng không thể chết! Ngươi đã đáp ứng sẽ dẫn ta đi Trân quốc, nếu ngươi chết, bà cô này làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Phương Tử Ngư cắn răng nói, nhưng nam nhân trên vai đã sớm hấp hối sắp chết, căn bản không cách nào đáp lại lời nói của nàng.
Nhưng Phương Tử Ngư vẫn như chưa phát giác ra, vẫn tự mình nói.
Nàng không biết đã nghe người ta nói qua ở nơi nào, nếu như một người đang trong lúc hấp hối mà có người nói chuyện cùng hắn, vậy hắn sẽ không đến mức ngất đi, bởi vì một khi ngất đi, có khả năng cao sẽ không tỉnh lại được nữa.
"Tên khốn kiếp họ Trần, không hiểu sao lại thành thân với nữ tử Yến Yến gì đó, việc này ngươi phải giúp ta làm chủ, chúng ta cùng đi Trần quốc, hỏi hắn đây là vì sao..."
"Nếu ngươi chết, một mình ta đánh không thắng được tên khốn kiếp kia..."
Phương Tử Ngư tải nhải: Trong lúc mơ hồ đã mang theo nức nở.
Mưa lớn đổ vào mặt thiếu nữ, làm cho mọi người không thể phân biệt được đó là nước mắt hay mưa.
Nam nhân trên vai vẫn không có đáp lại, Phương Tử Ngư có thể cảm giác được rõ ràng khí tức của y càng ngày càng yếu.
Từ khi bị tập kích trong tiểu thành biên giới U châu và Lương châu, hai người đã gặp phải mấy lần truy binh lớn nhỏ, Mông Lương tuy rằng kiếm pháp cao thâm nhưng vẫn như cũ hai quyền khó địch bốn tay, rốt cục trong một lần chiến đấu bất hạnh bị trọng thương, nhưng những truy binh kia lại giống như sói đói ngửi thấy mùi tanh không chịu buông tha đuổi theo phía sau hai người, hai người vừa đánh vừa chạy, Mông Lương rốt cục chống đỡ không nổi, lại có thêm mấy chỗ trọng thương.
Mắt thấy tính mệnh nguy cấp, Phương Tử Ngư nhân cơ hội mang theo y một đường hoảng hốt chạy loạn, trốn đến nơi này.
Nhưng những truy binh kia hiển nhiên là một ít sát thủ cực kỳ có kinh nghiệm, bất kể Phương Tử Ngư cải trang hoặc là trà trộn vào núi rừng, đều không thể thoát khỏi bọn họ truy bắt. Một đường đi tới nàng đã mệt mỏi không chịu nổi, tính mạng Mông Lương cũng trở nên nguy cấp, hai người đều đã đến mức nỏ mạnh hết đà.
Trời càng mưa càng lớn.
Phương Tử Ngư đã một ngày một đêm không chợp mắt, thậm chí ngay cả một ngụm nước cũng không kịp uống.
Phía sau lại mơ hồ truyền đến thanh âm truy binh, nàng cắn răng, kéo thân thể mệt mỏi tiếp tục đi về phía rừng rậm.
Nàng cũng không biết chạy trốn như thế này đến khi nào mới có con đường sống? Dù sao ở U châu này, bọn họ vốn không quen thuộc, càng chưa nói đến có người tới cứu bọn họ, dường như toàn bộ giấy giụa chỉ là phí công.
Không thể không nói, đây là một loại cảm giác làm cho người ta rất tuyệt vọng, nhưng Phương Tử Ngử vẫn không buông tha, nàng lại bước ra một bước.
Mưa to làm đất trong rừng núi lầy lội không chịu nổi, Phương Tử Ngư quá mệt mỏi thân thể chao đảo một cái, liền bị bùn nhão kia quấn chân ngã xuống đất.
Nàng ngã cực kỳ chật vật, đừng nói một bộ quân áo xinh đẹp vốn chuẩn bị vì gặp Trân Huyền Cơ, ngay cả trên mặt cùng tóc cũng dính đầy bùn đất. Nhưng giờ phút này nàng lại không có tâm tư quan tâm cho bộ dạng của mình, sau khi đứng lên trước tiên hoảng hốt tìm kiếm bóng dáng Mông Lương rơi vào bùn lây trong bụi cỏ rậm rạp kia.
"Họ Mông! Họ Mông!" Nàng lớn tiếng hô to, đưa tay liều lĩnh kéo cỏ dại trong rừng rậm ra, tay nàng bởi vậy bị lá cỏ sắc bén kia trầy xước, trở nên vết thương chồng chất, vết máu loang lổ, nhưng nàng vẫn như chưa phát hiện.
"Mau qua bên này, có dấu chân!" Lúc này trong núi rừng xa xa truyên đến từng đợt tiếng bước chân dồn dập.
Trong lòng Phương Tử Ngư chấn động, nàng biết những truy binh kia lại tìm tới cửa.
Trong lòng nàng tuy rằng cực kỳ hoảng sợ, nhưng lại không có chút ý định ném Mông Lương lại một mình chạy trốn. Mới vừa rồi ngã thật quá mạnh một chút, cỏ cây trong núi lại sinh trưởng tươi tốt, trong lòng nàng càng thêm bối rối. Sau khi lăn lộn tìm kiếm một lần, thế nhưng lại không tìm được bóng dáng Mông Lương.
"Họ Mông ngươi ở đâu?" Tiếng bước chân truy binh càng ngày càng gần, Phương Tử Ngư luống cuống tay chân, nàng lớn tiếng hô, nhưng trong rừng rậm ngoại trừ tiếng mưa võ vào trên lá cây liền không còn một chút tiếng vang nào.
Mà truy binh mặc một bộ áo giáp màu đen tinh xảo hoặc có thể nói là sát thủ rốt cục vào lúc đó cũng đuổi kịp.
Một đoàn gần trăm người chậm rãi vây quanh Phương Tử Ngư.
"Chạy đi! Sao không tiếp tục chạy?" Thủ lĩnh cầm đầu đám giáp sĩ áo đen đưa mắt nhìn Phương Tử Ngư, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh nói như thế.
Phương Tử Ngư bị vây quanh dường như mất đi ý chí chạy trốn, nàng nằm liệt co quắp trên mặt đất, vẻ mặt tê dại.
Thủ lĩnh đám giáp sĩ áo đen thấy vậy, trên mặt lập tức càng thêm đắc ý.
Gã nháy mắt với mọi người xung quanh, những giáp sĩ kia đồng loạt hiểu ý, đao kiếm bên hông trong nháy mắt ra khỏi vỏ, chậm rãi xúm lại.
Đây cũng không phải là bọn họ nhát gan khiếp nhược, chỉ là một đường truy bắt này, Phương Tử Ngư cùng Mông Lương đã làm cho bọn họ tổn thất gần trăm vị huynh đệ, đối với hai người tu vi cường hãn này, bọn họ ít nhiều có chút kiêng ky.
Đảo mắt bọn họ đã đi tới trước mặt Phương Tử Ngư, đao kiếm lúc đó bị đám giáp sĩ giơ lên cao, muốn chém về phía cổ Phương Tử Ngư.
Nhưng ngay lúc đó quần áo Phương Tử Ngư vẫn cúi đầu chợt bay phần phật.
Keengl
Chỉ nghe một tiếng kiếm minh, trường kiếm bên hông nàng khi đó phóng lên trời, ở giữa không trung nổ bắn ra một đạo kiếm quang chói mắt.
Sau đó thanh trường kiếm kia lấy một hóa mười, lấy mười hóa trăm, nương theo nước mưa đầy trời này gào thét bắn xuống.
"Cẩn thận!" Trong đám giáp sĩ lập tức phát ra một tiếng kinh hô.
Bọn họ vội vàng dùng đao kiếm trong tay chống đỡ đám phi kiếm bắn loạn này, nhưng vẫn không tránh khỏi có hơn mười vị giáp sĩ bị phi kiếm đột nhiên đến, đâm trúng chỗ yếu hại, máu chảy không ngừng, ngã xuống đất không dậy nổi.
Rất nhiều tướng sĩ trong lòng hoảng sợ, vội vàng rời khỏi tầm bắn của phi kiếm.
Phương Tử Ngư khi đó đứng lên, phi kiếm trên đỉnh đầu tựa như có cảm giác, lập tức thu kiếm quang lại, trốn vào trong tay Phương Tử Ngư.
Thân thể Phương Tử Ngư cầm kiếm có chút lay động, phát ra một đạo Ngự kiếm thuật cuối cùng này đã tiêu hao chân nguyên duy nhất trong cơ thể nàng hầu như không còn, không thể không dùng kiếm chống đất mới có thể đứng thẳng người.
Sau đó đôi mắt lạnh lùng của nàng nhìn về phía những người giáp sĩ kia"Đến! Không phải các ngươi đang cố giết ta sao?"
Vẻ mệt mỏi trên mặt thiếu nữ đương nhiên không thể gạt được thủ lĩnh giáp sĩ kia, trên tay gã không biết dính qua bao nhiêu máu tươi, gã đồng thời cũng biết khốn thú chi đấu, nhưng phần thắng đang nắm trong tay, nhưng người ôm tâm tất tử, thường thường sẽ bộc phát ra tiềm năng khác với người thường.
Gã không dám liều lĩnh, liền đưa ra một ánh mắt với các giáp sĩ xung quanh, những giáp sĩ kia cho dù trong lòng không tình nguyện, nhưng vào lúc đó cũng không thể không xách kiếm tiến lên.
Song phương rất nhanh liền đao đâm kiếm chém.
Hơn mười vị giáp sĩ vây quanh Phương Tử Ngư, lại không cầu có thể đánh chết trong thời gian ngắn nhất, ngược lại luôn luôn giả công, tiêu hao thể lực vốn không nhiều lắm của cô bé này.
Chỉ mới qua một khắc đồng hồ, trên người thiếu nữ đã xuất hiện không dưới mười vết thương thấy máy chảy, sắc mặt của nàng càng lúc càng tái nhợt, kiếm chiêu vung ra cũng dần dần trở nên nhẹ nhàng, không có chút lực sát thương nào đáng nói.
Mà những giáp sĩ kia thấy nàng càng có lá gan như thế, công kích càng lúc càng lăng liệt, qua lại mấy lần, thiếu nữ lảo đảo một cái cuối cùng ngã xuống đất. Tuy rằng nàng cố hết sức muốn đứng lên, nhưng bất kể mấy ngày nay mệt mỏi chạy trốn, hay là những vết thương không ngừng chảy máu trên người đều làm cho nàng dần dần mất đi khống chế đối với tứ chi bách hải của bản thân, mấy lần cố gắng đổi lấy lại chỉ là chật vật ngã xuống bùn đất.
Vẻ mặt Phương Tử Ngư rốt cục trở nên thảm thiết, không biết một đường giãy giụa cùng chạy trốn, lúc này rốt cục đến đích, nàng không còn khí lực kiên trì nữa.
Tay cầm kiếm của nàng dần dần buông lỏng, hai tròng mắt tuyệt vọng nhắm lại.
Vẻ mặt như vậy rơi vào trong mắt những giáp sĩ kia khiến bọn họ lập tức yên lòng.
Dưới sự chỉ huy của thủ lĩnh, các giáp sĩ lại vây quanh, lúc này đây để phòng ngừa lại có biến cố, bọn họ không có quá nhiều chần chờ, giơ đao kiếm trong tay lên, liền ra sức đánh về phía thân thể Phương Tử Ngư.
Hai tròng mắt Phương Tử Ngư nhắm nghiền, nàng có thể cảm nhận được đao phong cùng kiếm quang gào thét mà đến.
Khí tức của tử vong lần đầu tiên gần nàng đến như vậy.
Nàng đương nhiên có chút sợ hãi, có chút lo lắng, mà càng nhiều lại là không cam lòng.
Không cam lòng vì chưa làm được chuyện gì đó cho tông môn vốn đã tan hoang, không cam lòng vì chưa đi Trần quốc hỏi tên khốn họ Trần kia, đến tột cùng vì sao lại đối xử với nàng như vậy, càng không cam lòng hại tên ngốc họ Mông kia chôn cùng mình.
Có lẽ y nằm dưới bụi cỏ này, những người kia sau khi giết nàng sẽ quên đi Mông Lương, nếu y có thể vượt qua một kiếp này ngược lại có thể sống sót, cho nên trong trận chiến vừa rồi, Phương Tử Ngư liền cố ý lôi kéo mọi người rời xa chỗ bọn họ té ngã trước đó. Nếu chút tính toán nho nhỏ này của nàng có thể thực hiện được, cho dù chết cũng sẽ an tâm hơn rất nhiều.
Nghĩ tới đây, Phương Tử Ngư chợt bình tĩnh lại, nàng yên lặng chờ đợi tử vong nhất định sẽ đến.
Phốc phốc!
Không biết có phải là một số dị tượng trước khi chết hay không, cái chết mà Phương Tử Ngư chờ đợi chậm chạp không đến. Ngược lại bên tai vang lên một tiếng trâm đục, giống như là thanh âm lợi khí xé rách túi da rách nát.
Một sự vật nóng bỏng bắn tung tóe trên mặt nàng.
Thiếu nữ theo bản năng mở mắt ra.
Nàng nhìn thấy một nam nhân mặc áo đen, tay cầm một thanh trường kiếm sáng chói, xuyên qua lại trong đám giáp giáp sĩ. Tốc độ của y cực nhanh, giống như là một đạo thiểm điện màu đen, kiếm phong của y lạnh lùng, nơi đi qua tất nhiên sẽ có một đốm hoa máu bắn tung tóe.
Phương Tử Ngư nhìn bóng lưng giống như Thần binh trên trời rơi xuống, con ngươi vốn đã ảm đạm dần dần sáng lên.
"Mông Lương... Nàng lẩm bẩm nói.
Nàng tuy rằng không thấy rõ diện mạo người nọ, nhưng quân áo, kiếm pháp của y, thậm chí trong không khí phiêu đãng mùi hương nhàn nhạt của y, đều làm cho Phương Tử Ngư ý thức được, người kia chính là Mông Lương.
Không qua thời gian trăm hơi thở. Các giáp sĩ vừa rồi còn uy phong lãm lãm đều ngã xuống đất.
Mông Lương khi đó thu kiếm quay đầu nhìn về phía Phương Tử Ngư.
Y vẩy đi vết máu trên thân kiếm, trên mặt không còn tái nhợt lúc trước, ngược lại còn xuất hiện thêm một chút ửng hồng khác thường.
"Họ Mông, ngươi không sao chứ?" Phương Tử Ngư cực kỳ vui mừng cũng không chú ý tới sự khác thường của y, nàng bước nhanh tới trước mặt nam nhân.
"Ừm, để cho ngươi chịu ủy khuất." Mông Lương có chút tự trách nói.
"Không sao đâu, ngươi không sao là tốt rồi." Thiếu nữ lắc đầu, nói như vậy."Ta..."
Chỉ là lời còn chưa dứt, một cỗ cảm giác mệt mỏi đã phô thiên cái địa đánh tới, thân thể nàng nghiêng nghiêng, vào lúc đó lập tức ngã xuống.
Mông Lương thấy thế, vội vàng đỡ lấy thân thể Phương Tử Ngư.
Y đưa tay hơi dò xét tình trạng thân thể của thiếu nữ, phát hiện chỉ bởi vì thoát lực, cũng không có gì đáng ngại, lúc này mới cảm thấy yên lòng.
Nhìn gương mặt chiếu nghiêng giống như đang ngủ say của thiếu nữ, Mông Lương đưa tay nhẹ nhàng lau đi bùn đất trên mặt nàng, quá trình này y làm cực kỳ cẩn thận, thật giống như trong ngực y là một loại trân bảo hiếm có chạm vào là vỡ vụn.
Y dùng thời gian khoảng mấy chục hơi thở, rốt cục lau đi bùn đất trên mặt thiếu nữ, một khắc kia, y nở nụ cười.
"Yên tâm, ta nhất định sẽ dẫn ngươi đi Trần quốc."
Y dứt lời như vậy liền lần thứ hai cất bước, mà từng giọt máu tươi vẫn không ngừng từ dưới quần áo của y nhỏ xuống, nhuộm đỏ con đường y đi về phía trước. ...