Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 366 - Chương 118: Ngày Con Rắn Ngủ Đông, Chân Long Xuất Thế

Chương 118: Ngày con rắn ngủ đông, Chân long xuất thế Chương 118: Ngày con rắn ngủ đông, Chân long xuất thếChương 118: Ngày con rắn ngủ đông, Chân long xuất thế

Thành Trường An vừa lên đèn.

Chợ đêm nhộn nhịp sau khi mặt trời lặn cuối cùng cũng hiển hiện góc cạnh trong thành phố cổ này.

Từ Hàn xuyên qua đám người ồn ào đi tới trước cửa Thiên Sách phủ.

Không có quá nhiều do dự, thiếu niên liền gõ cửa tòa phủ này.

Sau vài hơi thở cửa phủ bị người đẩy ra, một cái đầu từ bên trong ló ra.

"Từ đại ca?" Người nọ thấy Từ Hàn, hơi sửng sốt, lập tức liền phát ra một tiếng kinh hô.

"Tiểu Tiêu, mấy ngày nay như thế nào?" Từ Hàn cũng thấy rõ bộ dáng người nọ, trên mặt lập tức lộ ra ý cười chân thành.

Lưu Tiêu vội vàng mở cửa viện, đón Từ Hàn vào.

"Cái gì cũng tốt, Chúc Hiền không có hành động, vụ án của hai nhà Cố Triệu coi như đã kết thúc, nhưng không có Từ đại ca ở đây, đệ luôn cảm thấy Thiên Sách phủ này thiếu cái gì đó." Lưu Tiêu mang vẻ mặt hưng phấn lải nhải cho Từ Hàn nghe."Từ đại ca trở về đi, có chuyện gì chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp, huynh xem...

"Hồng Tiên có ở đây không?" Chỉ là Lưu Tiêu còn chưa nói xong đã bị Từ Hàn cứng rắn cắt đứt.

"Đang ở đây..." Lưu Tiêu hơi sửng sốt, lúc này mới nhìn ra thần sắc trên mặt Từ Hàn có chút không tâm thường, gã có chút chần chờ, chỉ là còn không đợi gã nghĩ rõ, thanh âm cổ quái của Từ Hàn lại vang lên lần nữa.

"Dẫn ta đi gặp nàng." Từ Hàn nói.

Lưu Tiêu nhất thời câm lặng, chỉ có thể thu hồi những lời khuyên giải kia và trong bụng, mang theo Từ Hàn đi về phía chỗ Diệp Hồng Tiên.

Dọc theo đường đi, mọi người trong Thiên Sách phủ đương nhiên cũng nhìn thấy Từ Hàn, bọn họ đồng loạt hành lễ Từ Hàn, trong miệng vẫn không thay đổi được xưng hô Từ Phủ chủ.

Từ Hàn cũng hỏi Lưu Tiêu về tình hình gần đây, gã tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng tính tình trầm ổn, quả thật không có gì khiến Từ Hàn lo lắng. Nhưng đứa nhỏ Lưu Mạt kia vẫn luôn khiến Từ Hàn có chút không yên lòng.

"Mạt nhi cái gì cũng tốt, chỉ là nghe nói sau khi đại ca đi vẫn la hét muốn đi tìm huynh, bị Hồng Tiên tỷ tỷ ngăn lại..."

"Ừ" Từ Hàn nghe vậy khẽ gật đầu, rất hài lòng đối với cách làm như vậy của Diệp Hồng Tiên,'Chuyện hôm nay ta tới không cần nói với nàng, càng không cần nói cho nàng biết chỗ ở của ta."

Lưu Tiêu nghe vậy theo bản năng muốn gật đầu đáp ứng, nhưng chợt nghe ra mùi vị khác từ trong lời nói của Từ Hàn: "Từ đại ca vẫn không có ý định trở về sao?" Gã không kìm được hỏi.

Nhưng Từ Hàn sau khi nói xong lời này liên trâm mặc xuống, hiển nhiên không còn ý định trò chuyện thêm với gã nữa.

Lưu Tiêu tuy rằng mấy lần muốn khơi mào đề tài, nhưng cuối cùng vẫn không chống lại ánh mắt nghiêm túc của Từ Hàn, đành phải lựa chọn trầm mặc, vì thế hai người im lặng đi tới trước đại điện Thiên Sách phủ.

"Ta tự đi vào là được." Khi đó Từ Hàn khẽ gật đầu với Lưu Tiêu, liền một mình đẩy cửa đại điện Thiên Sách phủ ra. ...

Lưu Tiêu đương nhiên sẽ không lừa gạt hắn, Diệp Hồng Tiên giờ phút này quả thật đang ở trong đại điện này, nhưng ngoại trừ Diệp Hồng Tiên còn có một vị khách mà Từ Hàn chưa từng nghĩ tới.

Mà Diệp Hồng Tiên cùng người nọ hiển nhiên cũng rất kinh ngạc khi Từ Hàn đến, khi đó đều đồng loạt đứng dậy.

"Tiểu Hàn!" Diệp Hồng Tiên hiển nhiên có chút vui mừng gọi.

Mà người nọ lại híp mắt, vẻ mặt khó hiểu nhìn chăm chú vào Từ Hàn.

"Diệp Hầu gia vẫn tốt cả chứ?." Từ Hàn hơi sửng sốt, rất nhanh liên phục hồi tinh thần lại, chắp tay về phía người nọ.

Vị khách khiến Từ Hàn không thể tưởng tượng được kia chính là cha của Diệp Hồng Tiên - Diệp Thừa Thai.

Nam nhân trung niên mặc nhung sam màu lam mỉm cười, khi đó hoàn lễ với Từ Hàn, cười nói: "Cảm ơn Từ thái úy đã lo lắng"

Nam nhân rất cố gắng cắn trọng âm trên hai chữ Thái úy, Từ Hàn biết là muốn nhắc nhở mình, hắn đã không còn là Phủ chủ Thiên Sách phủ nữa, mà là một Thái úy Đại Chu hữu danh vô thực, không có bất kỳ thực quyền nào.

Cách làm như vậy của nam nhân khiến cho Diệp Hồng Tiên ở bên cạnh nhíu mày, nhưng cuối cùng nàng vẫn không lấy được dũng khí nói cái gì đó, chỉ cúi đầu mình thêm càng sâu một chút, dường như lo sợ chạm đến ánh mắt Từ Hàn.

"Không biết Hầu gia có thể thuận tiện một chút hay không, ta có mấy câu muốn nói riêng với Hồng Tiên." Nhưng Từ Hàn lại dường như vẫn chưa hiểu được ám chỉ của Diệp Thừa Thai, hắn khi đó tiếp tục nói, vẻ mặt lạnh nhạt.

Diệp Thừa Thai thấy vậy, sau khi hơi chân chờ vẫn dung dung gật đầu, cất bước đi ra khỏi đại điện.

Vì thế trong phòng chỉ còn lại hai người Từ Hàn và Diệp Hồng Tiên.

Từ Hàn ngồi xuống bên cạnh Diệp Hồng Tiên, nhìn lông mày thiếu nữ rủ xuống, nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy? Có chuyện gì khó khăn ư?”

Thiếu nữ không lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.

"Khả Khanh đâu?" Từ Hàn lại hỏi.

"Nàng không sao, ngươi yên tâm đi." Thiếu nữ đáp lại như thế, thần sắc trên mặt khẽ biến, dường như cũng không muốn đề cập đến đề tài này.

Mà Từ Hàn lại không phát hiện dị sắc của nàng, chỉ là sau khi nghe nói Tần Khả Khanh không sao, trong lòng yên tâm một chút, một lần nữa cười hỏi: "Làm sao vậy, mấy ngày không gặp, ngay cả nhìn cũng không muốn liếc mắt nhìn ta một cái?"

"..." Diệp Hồng Tiên đương nhiên biết Từ Hàn trêu chọc như vậy chỉ là vì muốn hòa hoãn bầu không khí giữa hai người, nhưng bất kể như thế nào nàng cũng không thể đè nén được vẻ khác thường trong lòng, nở nụ cười đối với thiếu niên trước mắt.

Từ Hàn thấy nàng như thế, cũng có thể cảm nhận được đại khái tình cảnh của nàng hiện giờ là khó xử như thế nào.

"Hôm nay ta đến đây, ngoại trừ thăm ngươi, thực ra còn có một chuyện muốn ngươi giúp ta." Từ Hàn cuối cùng không đành lòng thấy bộ dáng nàng như vậy, liền dứt khoát đi thẳng vào vấn đề.

Diệp Hồng Tiên nghe vậy ngẩng đầu lên, nhìn vê phía Từ Hàn,'Chuyện gì vậy?"

"Thân thế của ta, ngươi đến tột cùng biết bao nhiêu?" Hai tròng mắt thiếu niên ngưng lại, trầm giọng hỏi.

Mà chính vấn đề này làm cho thân thể Diệp Hồng Tiên xưa nay trầm ổn chấn động, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch.

Nàng có chút bối rối lắc đầu, Ta... ta không biết..."

Lấy tâm tình Diệp Hồng Tiên mà có thể làm ra phản ứng như vậy, trong này có chuyển gì ẩn giấu hay không chỉ cần liếc mắt một cái là đã có thể nhìn ra chân tướng.

Từ Hàn nhìn nam nhân khoanh tay đứng bên ngoài điện, lại nhìn thiếu nữ bối rối trước mắt, trong lòng cũng đã hiểu ra đại khái một số chuyện. Lông mày của hắn lập tức âm trâm xuống,'Ta hiểu rồi."

Hắn nói xong câu này liền lập tức đứng dậy, đưa tay vỗ nhẹ vào vai thiếu nữ.

"Chúng ta đều ở trong ván cờ, không tự chủ được bản thân, ngươi không cần đau buồn."

Dứt lời hắn liền đứng dậy xoay người muốn rời đi.

Mà khi đó, sự vật trong mắt thiếu nữ kia rốt cuộc không giấu được nữa, nàng bất chấp những thứ khác liền đứng lên, đuổi theo thiếu niên rời đi, vươn tay giữ chặt tay hắn.

Từ Hàn dường như cảm nhận được cái gì đó, sắc mặt khẽ biến, xoay người nhìn về phía thiếu nữ.

Chỉ thấy Diệp Hồng Tiên nước mắt lưng tròng, muốn há miệng nói.

Chẳng qua lời vừa đến bên miệng, trong đôi mắt thiếu nữ liền hiện ra một chút dị sắc, bàn tay nàng vươn ra lập tức thu lại, cúi đầu, im lặng đứng ở trước mặt Từ Hàn.

Khóe mắt Từ Hàn thoáng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của nam nhân trung niên ở cửa điện, đại khái có thể đoán ra nàng đang kiêng ky cái gì.

Hắn mỉm cười, đưa tay lau đi giọt lệ trên khóe mắt thiếu nữ, ôn nhu nói: "Con đường phía trước gian nguy, mỗi người đều cố gắng bảo trọng."

"Từ Thái úy xin dừng bước." Nhưng khi đó, nam nhân đứng lặng đã lâu ở cửa lại chợt cao giọng nói, lập tức đi tới trước mặt Từ Hàn.

Từ Hàn sửng sốt, trâm mắt nhìn vê phía nam nhân kia hỏi: "Hầu gia có gì chỉ giáo?"

"Cũng không có đại sự gì. Diệp Thừa Thai sảng khoái cười cười,'Chỉ là Hồng Tiên vừa mới tiếp nhận Thiên Sách phủ, sự vụ bận rộn, Từ Thái úy lại thân ở chức cao, nghĩ đến cũng sứt đầu mẻ trán, vê hôn ước của ngươi và Hồng Tiên, Diệp mỗ cho rằng..."

Lời nói của Diệp Thừa Thai đương nhiên rất là khách khí, nhưng ý lại cực kỳ rõ ràng.

Cái đầu cúi gằm của Diệp Hồng Tiên khi đó ngẩng lên, giữa hai hàng lông mày nàng viết đầy kinh ngạc, Từ Hàn rời khỏi Thiên Sách phủ, hôn ước giữa nàng và hắn vốn đã thành trò cười, nhưng ít nhất thứ này cũng nằm trong ý muốn của nàng, nhưng hiện tại Diệp Thừa Thai nhắc tới việc này, hiển nhiên là muốn phân rõ ranh giới một cách triệt để với Từ Hàn, thậm chí có thể nói là bỏ đá xuống giếng.

"Phụ thân!" Diệp Hồng Tiên lúc đó liền muốn nói cái gì đó.

"Diệp Hầu gia nói rất đúng." Chỉ là lời nói mới ra khỏi miệng đã bị giọng nói của thiếu niên cắt đứt.

Trong đại điện Thiên Sách phủ khi đó thắp nến, trong con ngươi thiếu niên phản chiếu ánh nến cũng giống như ngọn lửa cháy hừng hực.

"Hồng Tiên lá vàng lá ngọc, Từ mỗ quả thực không thể trèo cao được."

"Hầu gia yên tâm, chuyện hôn ước, Từ mỗ sẽ không nhắc lại."

Lời này vừa dứt, hắn liền không còn lưu luyến nữa, xoay người sải bước, nhanh chóng bước ra khỏi đại điện Thiên Sách phủ. ...

Diệp Hồng Tiên nhìn bóng lưng Từ Hàn rời đi dân dần biến mất trong mắt mình.

Nàng mơ hồ cảm thấy lần chia tay này, có lẽ lần sau gặp lại hai người sẽ giống như người xa lạ.

Nàng muốn xông lên ôm lấy thiếu niên kia, nói cho hắn biết, nàng muốn sống chết cùng hắn, nhưng trong đầu từ nhỏ đã bị rót vào đại nghĩa lại đè dép xúc động của nàng xuống.

Nàng buồn bã ngã xuống đất, mặc kệ nước mắt từ khóe mắt của mình tràn ra.

Từ Hàn đi ra khỏi Thiên Sách phủ.

Đường phố ngoài cửa phủ vẫn người đến người đi như cũ, đèn lồng sáng ngời chiếu rọi cả thành Trường An như ban ngày.

Mà Từ Hàn đứng sừng sững trong đám người này thật lâu, sau đó thở dài thật sâu.

Một cảm giác cô độc không tên đang ăn mòn hắn.

Con người đôi khi rất kỳ lạ.

Nếu ngươi chưa hề thấy được ánh mặt trời tươi sáng, vậy chắc chắn sẽ không tìm kiếm mặt trời ngày xuân. Nếu ngươi chưa bao giờ hưởng thụ ăn ngon mặc đẹp, vậy sẽ không ủ rũ vì một chiếc bánh màn thâu khô khan.

Con người sợ nhất cuối cùng không phải là hai bàn trắng, mà là mất đi thứ mình từng có.

Giống như có người dùng lưỡi dao sắc bén cắt đi một khối huyết nhục trong cơ thể ngươi, từ bên ngoài nhìn, ngươi vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, nhưng bên trong đã sớm đã đau đến tê tâm liệt phế.

Từ Hàn không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không thừa nhận, cảm giác như vậy cũng không dễ chịu.

Hắn không thể không hít sâu một hơi, lúc này mới đè tâm tình cuồn cuộn trong lòng mình xuống.

Sau đó hắn nâng tay mình lên, bàn tay mở ra, ở trong lòng bàn tay lại có một tờ giấy nho nhỏ bị bóp lại thành một đoàn.

Đây là thứ Diệp Hồng Tiên đưa cho hắn lúc giữ chặt hắn mới vừa rồi, Từ Hàn không biết là vật gì, nhưng cũng ý thức được vật này có thể liên quan đến vận mệnh của mình.

Hắn nhẹ nhàng mở ra, chỉ thấy trên tờ giấy kia dùng chữ viết xinh đẹp viết cái gì đó, Từ Hàn khi đó chú ý nhìn lại, trong lòng lập tức rùng mình, tròng mắt lập tức trợn tròn.

Tờ giấy đó viết như thế này: Đời có Chân long, thiên hạ nhìn trộm. Cho nên có loài rắn, học bộ dáng loài rông. Rắn cướp được số mệnh, nhận chín phần rồng, ngày con rắn ngủ đông, Chân long xuất thết
Bình Luận (0)
Comment