Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 367 - Chương 119: Binh Giải

Chương 119: Binh giải Chương 119: Binh giảiChương 119: Binh giải

Mông Lương không sao.

Y tốt lên, có thể hoành kiếm giống như trước kia, lạnh lùng đứng trước người Phương Tử Ngư.

Vì thế những truy binh như ác quỷ kia đều bị ngăn cản ở bên ngoài mũi kiếm của y.

Đây là một loại cảm thụ làm cho Phương Tử Ngư cực kỳ an tâm, dù cho truy binh phía sau vẫn từng đợt từng đợt xông tới như cũ. Cho dù khoảng cách bọn họ đến Trần quốc vẫn còn mất hơn mười ngày, nhưng chỉ cần nam nhân này cầm kiếm đứng ở trước người nàng, dường như trên đời này không có gì đáng sợ.

Ngày hôm nay, trời vừa mới tản sáng, hai người liền cực kỳ cẩn thận lên đường.

Từ sau khi bị Mông Lương đột nhiên thức tỉnh ngày đó, nam nhân này liền có chút kỳ quái.

Y trở nên có chút lải nhải, chỉ cần rảnh rỗi liền nói không ngừng. Đương nhiên trước kia Mông Lương thực ra cũng là như thế, nhưng nội dung y nói hiện tại lại có chút khác biệt.

Trước kia y luôn hỏi han ân cần với Phương Tử Ngư, giống như là một trưởng bối. Luôn luôn lo lắng nàng ăn không ngon, sống không yên. Mà hiện tại, những vấn đề y nói là...

"Những người này đến từ truy binh Trường Dạ ty, trải rộng khắp U châu, muốn giấu diếm hoàn toàn tai mắt của bọn chúng là tuyệt đối không có khả năng. Bọn chúng người đông thế mạnh, cho nên phải luôn luôn xuyên qua núi rừng, không được ra gần đường, đến Trần quốc sẽ dễ dàng rơi vào cái bây của bọn chúng."

"Bởi vậy biện pháp tốt nhất là chọn một ít lối rẽ, vòng qua vòng lại có thể mê hoặc bọn chúng, bọn chúng nhất định sẽ phải chia binh lực đuổi theo, mà đến lúc đó, cho dù đuổi kịp thì chúng ta cũng có lực đánh một trận, không đến mức bị vây hãm, rơi xuống tình cảnh con thú bị nhốt."

"Trấn thành là địa phương nguy hiểm nhất, nơi đó trải rộng tai mắt của Trường Dạ ty, không phải vạn bất đắc dĩ thì không vào thành. Mà sau khi vào thành, nếu như cần mua đồ vật, đại khái lấy thức ăn làm chủ, hơn nữa tốt nhất là một ít lương khô, như vậy thuận tiện mang theo, cũng sẽ không mang quá nhiều, dẫn đến tốc độ chạy trốn chậm lại."

"Cho dù trên người có thức ăn, trên đường nếu có thể lấy nguyên liệu tại chỗ là tốt nhất, như vậy có thể giảm bớt số lân vào thành, đồng thời nếu muốn đốt lửa sưởi ấm hoặc nướng thức ăn chín thì nhớ dùng củi khô, bởi vì củi ướt sẽ sinh ra càng nhiều khói, những sài lang kia rất nhạy bén..."

"Còn nữa, tuy rằng bây giờ là ngày xuân, nhưng nhiệt..."

Nghe Mông Lương lải nhải, vành tai của Phương Tử Ngư cũng đã sắp kết kén

"Được, ta biết rồi, không phải còn có ngươi sao?" Nàng khi đó nở nụ cười ngọt ngào với Mông Lương, nói như thế.

Sắc mặt Mông Lương lúc đó ngưng lại, vẻ ảm đạm hiện lên, thế nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường.

"Ta nhất định sẽ dẫn ngươi đi Trần quốc." Y nói như thế, thanh âm nhỏ đến cực hạn, giống như là đang nói với Phương Tử Ngư, lại giống như là đang nói với bản thân mình. ...

Năm nay U châu có thời tiết khác thường, mưa không ngừng nghỉ, hai người đi một ngày, lúc này mới tìm được một khu rừng rậm bí mật ở lại, trên trời lại có cơn mưa nhỏ rơi xuống.

Dân chúng U châu chịu đủ hạn hán đương nhiên là mừng rỡ không thôi, nhưng Phương Tử Ngư cùng Mông Lương lại không ngừng kêu khổ. Mấy ngày đi đường vốn cực kỳ mệt mỏi, hơn nữa trên người bọn họ đều mang theo chút thương thế, nước mưa rơi xuống lại không có chỗ tránh, khó tránh khỏi làm cho thân thể càng thêm suy yếu.

Thời tiết ban đêm dần dần trở nên rét lạnh, Phương Tử Ngư cả người ướt đẫm, nàng ngồi trên mặt đất, hai tay ôm đầu gối, làm như vậy để giảm bớt hàn khí ban đêm, cũng không phải nàng không muốn dùng chân nguyên chống rét, chỉ là truy binh nói không chừng sẽ đến bất cứ lúc nào, cho nên còn phải giữ lại dùng để chống địch.

Đêm nay quả thực quá khó chịu một chút, Phương Tử Ngư nhìn nam nhân bận rộn muốn nhóm lửa trước mắt, kinh ngạc có chút xuất thần.

Đây là lần thứ 17 y cố gắng nhóm lên đống lửa, nhưng bất cứ khi nào ngọn lửa bùng lên, nó lại bị cơn mưa dập tắt. Mất một hồi lâu như vậy làm cho sắc mặt nam nhân có chút tái nhợt, trên trán phủ đầy vết nước không biết là mồ hôi hay nước mưal.

Phương Tử Vũ nhìn bộ dáng của y như vậy, không hiểu sao có chút đau lòng.

"Đừng làm nữa, mưa này không ngừng, lửa sẽ không thể nào cháy lên được." Nàng nhìn mưa xuân càng lúc càng lớn, nói như vậy.

"Như thế cũng không được, nếu ngươi tiếp tục như vậy, chỉ sợ thân thể sẽ không chịu nổi, ngọn lửa này cháy lên, không chỉ có thể sưởi ấm, còn có thể hong khô quần áo trên người." Mông Lương vẫn như chưa từng nghe thấy lời nói của Phương Tử Ngư, y vẫn tự mình đống củi, cúi đầu đáp lại như thế.

Phương Tử Ngư nghe vậy, trong lòng dâng lên một cỗ ấm áp, cảm thấy dường như đêm mưa lạnh lẽo này cũng không còn khó chịu như trước nữa.

Nàng dứt khoát đứng người lên, đi tới trước mặt Mông Lương, vươn tay kéo thiếu niên còn đang không ngừng bận bịu lên.

"Tử Ngư, ngươi đợi thêm một hồi nữa, ta..." Mông Lương có chút khó hiểu nói, nhưng lời còn chưa dứt đã bị thiếu nữ dìu đến chỗ đại thụ tránh mưa ngồi xuống.

Sau đó thiếu nữ đưa tay ra, lau sạch nước mưa trên trán y.

"Không có việc gì." Thiếu nữ nở nụ cười ngồi xuống bên cạnh y.

Mông Lương sửng sốt, lập tức có chút lo lắng bất an.

"Chúng ta dựa vào nhau thì sẽ không lạnh như vậy." Mà thiếu nữ vẫn như chưa phát hiện ra dị trạng của Mông Lương, nàng xê dịch thân thể, không chút kiêng dè tựa thân thể của mình vào bên người y.

Mông đại công tử giết người không chớp mắt khi đó trái tim lập tức đập nhanh hơn, trên mặt cũng nổi lên một cỗ ửng hồng không bình thường.

Y cảm thấy như vậy có chút không ổn, nhưng nhiệt độ cơ thể trên người thiếu nữ truyền đến, cùng với mùi hương nhàn nhạt quanh quẩn chóp mũi đã làm cho trong lòng y rối loạn như ma, lời cự tuyệt đến bên miệng bị y liên tục nuốt trở về.

Mưa lại lớn thêm vài phần, dường như không có ý dừng lại.

Đôi nam nữ ngồi dưới tàng cây, trâm mặc nhìn lên bầu trời, không biết vì sao lúc đó đều dâng lên hy vọng cơn mưa này có thể thêm một chút phóng đãng ý niệm hoang đường trong đầu.......

"A, ta đang tự hỏi sao lục lọi cả U châu cũng không tìm được hai vị, thì ra trốn ở hoang sơn dã lĩnh này nói chuyện yêu đương?” Nhưng đúng lúc này, một thanh âm đột ngột chợt vang lên, trong rừng rậm sáng lên từng trận ánh lửa, một vị thủ lĩnh mặc áo giáp màu đen dẫn theo hơn trăm người từ trong núi rừng chạy ra, vây quanh hai người. Phương Tử Ngư cùng Mông Lương trong lòng hoảng hốt vội vàng đứng lên, nhìn về phía người đến.

Không cần nhiều lời, những người này đương nhiên chính là truy binh do rường Dạ ty phái tới.

"Hai vị có nhàn tình tao nhã như thế, không bằng nói thêm một hồi nữa, mấy người chúng ta cũng không ngại nhìn một chút hoạt xuân cung giải mệt mỏi a." Nam tử cầm đầu trên dưới bốn mươi tuổi nở nụ cười dâm đãng nói. (hoạt xuân cung: chuyện tình dục)

So với truy binh lúc trước, người này hiển nhiên càng cường hãn hơn, gã thảnh thơi đứng trước mặt hai người, nói như thế, không chút lo lắng hai người có khả năng chạy trốn.

Trong lòng Mông Lương trầm xuống, lấy ánh mắt của y đương nhiên có thể nhìn ra tu vi nam nhân này đã đến cảnh giới thứ sáu Ly Trân cảnh, nhân vật như vậy bị phái tới đuổi giết hai người bọn họ, cũng không rõ nên cảm thấy vinh hạnh hay là bất hạnh.

"Tử Ngư, cẩn thận một chút, sớm có cơ hội liền giết ra ngoài, ta ngăn cản hắn giúp ngươi." Mông Lương bảo vệ Phương Tử Ngư ở phía sau lưng mình, nói như thế.

Kiếm ý bàng bạc khi đó từ trong cơ thể hắn tuôn ra, chậm rãi lại liên miên không dứt, so với lúc trước dường như chỉ mạnh chứ không kém, không có chút thân mang trọng thương nào.

Mà khi vị thủ lĩnh mặc áo giáp màu đen kia cảm nhận được cỗ kiếm ý này của Mông Lương, hai tròng mắt lập tức ngưng tụ, đánh giá Mông Lương một phen từ trên xuống dưới, lập tức chậc chậc khen ngợi.

"Mông công tử ngược lại là một diệu nhân thương hương tiếc ngọc a."

"Vì bảo vệ Phương cô nương, cũng vận dụng luôn cả phương pháp Binh giải của Ly sơn ư?”
Bình Luận (0)
Comment