Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 368 - Chương 120: Kiếm Chủng

Chương 120: Kiếm chủng Chương 120: Kiếm chủngChương 120: Kiếm chủng

Phương thế giới này, thiên tài, yêu nghiệt, tông môn, Tiên nhân ẩn cư trong núi rừng, khắp nơi đều có.

Thế giới thiên kỳ bách quái đương nhiên cũng tạo thành rất nhiều kiêng kị.

Một trong số đó chính là Ly Sơn Kiếm tông của Trần quốc.

Thân là một trong hai đại môn phái kiếm tu của thiên hạ, Ly Sơn Kiếm tông cường đại đương nhiên không cần nói cũng biết.

Mà điều khiến người trong thiên hạ kiêng ky nhất chính là phương pháp binh giải nổi danh của tông môn này.

Gần hai trăm năm trước, Đại Sở vốn thống nhất thiên hạ sụp đổ, Thái tổ Trần quốc khởi binh ở đất Trần, Đại Chu lúc ấy chiếm cứ vùng đất màu mỡ của Trung Nguyên, một đường dẫn binh tiến bắc, Đại Hạ với đất đai rộng lớn cũng có thể coi Trần quốc là vật trong túi, một đường tiến về phía đông. Mắt thấy Trần quốc sắp bị hai quái vật khổng lồ này nuốt chửng. Thái tổ Trần quốc quỳ gối ba ngày dưới chân núi, rốt cục mời được kiếm khách Ly Sơn xuất môn.

Vì thế tám ngàn kiếm tu không có chút giáp, chỉ cầm một thanh trường kiếm hiên ngang trấn giữ Thiên Sơn quan bên ngoài U châu. Huyết chiến cùng hai mươi vạn tinh nhuệ Đại Chu khoảng chừng bảy ngày.

Nhưng quân cứu viện của Trần quốc lại bị thiết ky Đại Hạ ngăn lại, qua thời gian rất lâu vẫn không thể tiến đến, tám ngàn kiếm tu rơi vào tình cảnh tứ cố vô thân.

Lúc đó là mùa thu, cũng là thời điểm kiêng kị của binh gia, chưởng giáo Dương Ngọc Cảnh của Ly Sơn Kiếm tông ra lệnh một tiếng, tám ngàn kiếm tu đồng loạt binh giải, đồng quy vu tận cùng hai mươi vạn tinh nhuệ Đại Chu.

Cuối cùng, Dương Ngọc Cảnh một mình đứng trên núi thây biển máu, lấy kiếm làm bút, lấy khí làm mực, khắc tám chữ lớn rõ ràng trên tường thành Thiên Sơn quan —— binh phạt cho dân, kiếm ngang mùa thuI

Khắc xong câu này, Dương Ngọc Cảnh mãn nguyện tọa hóa ở Thiên Sơn quan.

Tám chữ lớn kia đến nay vẫn còn có thể thấy được rõ ràng trên tường thành tòa quan ải này.

Mà uy danh phương pháp binh giải của Ly Sơn Kiếm tông cũng từ đó lưu truyền xuống, người trong thiên hạ đối với chuyện này ai cũng vừa kinh vừa sợ, mỗi lần liều mạng cùng kiếm khách Ly Sơn đều sẽ có nhiều kiêng ky.

Bởi vì một khi thi triển phương pháp này, bất kể thương thế nặng hơn nữa đều có thể khỏi hẳn chỉ trong nháy mắt, mà tu vi cũng sẽ đạt được tăng lên thật lớn trong thời gian ngắn, đương nhiên cũng cần phải trả giá cực kỳ không nhỏ, chính là thọ nguyên kiếm tu bị nhanh chóng thiêu đốt.

Phương pháp binh giải cũng không phải là thứ gì quá thần bí.

Bởi vậy khi tên thủ lĩnh mặc áo giáp đen kia nói ra lời này, sắc mặt Phương Tử Ngư trắng bệch, kinh ngạc nhìn về phía nam nhân chắn trước người mình.

Mà Mông Lương cũng không nói lời nào, chỉ là trâm mắt nhìn nam nhân nọ.

Ngay sau đó, y liền tung người nhảy lên, giết ra.

Chân linh màu trắng theo tâm ý mà động khi đó cũng hiện lên ở phía sau lưng y.

Bắt giặc trước bắt vua, y biết rõ chỉ có giết vị cường giả Ly Trần cảnh trước mắt này, y cùng Phương Tử Ngư mới có một đường sống.

"Chân linh Địa cấp." Nam tử áo giáp đen kia đối mặt với công kích cường hãn của Mông Lương cũng không kích động, hai tròng mắt gã ngưng tụ, ánh mắt đã rơi vào trên người Chân linh màu trắng phía sau Mông Lương, trong miệng phát ra lời cảm thán chân thành,'Thật không hổ là thủ đồ của Ly Sơn" Sau đó thanh kiếm trong tay gã đột nhiên ra khỏi vỏ. (thủ đồ: môn đồ đứng đầu)

Đó là một thanh kiếm có chút cổ quái, thân kiếm thon dài, chừng bốn thước, mà mũi kiếm lại không sắc bén, ngược lại có chút bộ dáng cùn khí. (cùn khí: vũ khí không sắc bén)

Chân nguyên trào màu vàng nhạt vào lúc đó cũng không ngừng tập hợp trên thân kiếm của gã, thanh trường kiếm thật lớn của gã khi đó đã bị bọc thêm một tầng giống như sắt đá. Đó là Chân linh của gã, một loại Chân linh gia trì trên vũ khí của bản thân. Kiếm của gã không ngừng lớn lên, chỉ trong chớp mắt dài bảy thước, rộng ba tấc. Sau đó gã giết tới chỗ Mông Lương, hung hăng vung kiếm lên.

Lực đạo vung kiếm của gã cùng với bản thân thân kiếm liền mang theo trọng lượng khó có thể tưởng tượng tụ tập cùng một chỗ, nhìn như chỉ là vung lên một cách tâm thường, nhưng thực sự lại nhấc lên từng trận gió mạnh, có thể nói thế lớn lực trâm, vậy mà có đủ thế nứt núi gãy đá.

Âm ầm!

Nương theo một tiếng trầm đục vang lên, Mông Lương cùng chân linh màu trắng của y liền ở khi đó bị hất bay dưới một trọng kích này.

"Mông Lương!" Phương Tử Ngư ở một bên thấy thế vội phát ra một tiếng kinh hô, sau đó lập tức muốn ra tay cứu viện, nhưng khi đó những giáp sĩ vây quanh hai người cũng lập tức xông lên, ngăn cản Phương Tử Ngư. Phương Tử Ngư mặc dù cầm kiếm ngự địch, nhưng trong thời gian ngắn muốn phá tan những giáp sĩ này vây công cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Tên thủ lĩnh giáp đen một kích thắng lợi cũng không có ý tiếp tục trêu chọc Mông Lương, gã có chút kiêng ky đối với phương pháp binh giải của Ly Sơn, tuy rằng Mông Lương giờ phút này bởi vì thiêu đốt quá nhiều thọ nguyên đã là nỏ mạnh hết đà, nhưng không chừng sẽ có hậu chiêu gì, gã trải qua nhiều sinh tử đương nhiên không muốn cho Mông Lương một chút cơ hội nào.

Gã khi đó liền tung người nhảy lên, đánh thẳng về phía Mông Lương đã ngã xuống mặt đất.

Trường kiếm bị Chân linh gia trì nhìn qua cực kỳ nặng nề, nhưng rơi vào trong tay nam nhân lại trông rất tiêu sái tự nhiên, tốc độ của gã cực nhanh trong nháy mắt đã giết tới trước mặt Mông Lương, lần thứ hai hung hăng vung lên.

Lúc này đây, lực đạo của gã dường như lại lớn hơn vài phần.

Trong thoáng chốc, uy thế tựa như Thái sơn áp đỉnh từ trên thân kiếm nổ bung ra, nếu bị một kích này đánh trúng, dù là Mông Lương chỉ sợ cũng sẽ phơi thây ngay tại chỗ.

Mà Mông Lương lúc này mới loạng choạng đứng lên, gã hoàn toàn không có dư lực đi chống đỡ hoặc tránh né một chiêu này.

Rơi vào đường cùng, trong lòng y trở nên kiên định, Chân linh màu trắng kia trong nháy mắt gào thét mà đến, đi tới trước mặt y.

Chỉ thấy cánh kiếm màu trắng sau lưng Chân linh chợt thu lại, giống như tấm thuẫn chắn ở trước người y.

Âm ầm!

Lại là một tiếng nổ tung thật lớn. Chân linh màu trắng bay ngược ra ngoài, kiếm ý sắc bén trên lưng chia năm xẻ bảy, tàn phá không chịu nổi.

Mà Mông Lương tâm thần tương liên với nó mặc dù tránh thoát sát chiêu của nam nhân, nhưng vẫn không tránh khỏi miệng phun ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt uể oải.

"Hừ, ta xem xem lúc này đây, ngươi còn có thể có biện pháp gì." Tên thủ lĩnh mặc áo giáp đen kia nhe răng cười nói, gã đứng trước người Mông Lương từ trên cao nhìn xuống, trong con ngươi tràn đầy trêu tức.

Dứt lời cự kiếm trong tay đã bị gã giơ lên một lần nữa, không chút do dự chém thẳng xuống đỉnh đầu Mông Lương.

Mông Lương thấy thế, trên mặt lập tức lộ vẻ cười khổ.

Gã đã là tu sĩ cảnh giới thứ năm Thiên Thú cảnh, lại ngưng tụ ra Chân linh Địa cấp hiếm có trên đời, cộng thêm phương pháp binh giải này, theo lý thuyết y không phải không có lực đánh một trận với tu sĩ Ly Trân cảnh.

Nhưng lúc trước liên tục đại chiến, cộng thêm mấy ngày này đi đường xóc nảy, cho dù phương pháp binh giải cũng không cách nào hóa giải hoàn toàn suy yếu trong cơ thể y...

Nói cho cùng cho dù những truy binh này còn chưa đuổi kịp, thân thể y dùng phương pháp binh giải mạnh mẽ chống đỡ cũng đã sắp đi tới một bước dầu tắt đèn khô, lúc này y đã không còn lợi thế gì đối chiêu cùng vị cường giả Ly Trần cảnh trước mắt này.

Y không cam lòng.

Nghĩ nếu y chết, Phương Tử Ngư cũng khó thoát khỏi một kiếp...

Cuối cùng y sẽ không thực hiện được lời hứa của mình.

Mà lúc này, mũi kiếm nặng nề của tên thủ lĩnh áo giáp đen đã hung hăng giết tới.

Mông Lương tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, mang theo không cam lòng, mang theo xấu hổ, chờ đợi tử vong đến.

"Họ Mông!"

Nhưng ngay lúc đó, bên tai lại chợt truyền đến một tiếng kinh hô.

Phương Tử Ngư nhận ra tình trạng của Mông Lương, nàng bất chấp những thứ khác, liều mạng chịu mấy vết kiếm, phá vỡ rất nhiều giáp sĩ vây công, thấy mũi kiếm của tên thủ lĩnh áo giáp đen đã sắp chạm tới đỉnh đầu Mông Lương.

Trong lòng thiếu nữ chấn động, nàng hoàn toàn không kịp suy nghĩ nhiều, liền phi thân nhảy lên, đi tới trước người Mông Lương, dùng thân thể của mình ngăn cản một kích nặng nề như núi của tên thủ lĩnh áo giáp đen kia.

Máu tươi nóng bỏng phun ra khi đó, tưới nhuộm lên đôi mắt vừa mới mở ra của Mông Lương.

Đồng tử của thiếu niên đột nhiên trợn tròn.

Ánh vào trong tầm nhìn của y là hai tròng mắt Phương Tử Ngư chậm rãi nhắm lại, là gương mặt xinh đẹp mà an bình kia, là khóe miệng nóng rực lại đỏ thẫm đến chói mắt.

Thân thể thiếu nữ chậm rãi nghiêng về phía y, thời gian giống như bị người ta ấn xuống miệng cống, bắt đầu trở nên chậm lại.

Hình ảnh thiếu nữ ngã xuống dần dần biến hóa trước mắt y. Đó dường như là một bức hình đẹp nhất, cũng khiến tuyệt vọng nhất mà Mông Lương từng nhìn thấy từ khi sinh ra đến nay.

Cuối cùng, thiếu nữ ngã gục vào vai y.

Khí tức của nàng uể oải cực độ, Mông Lương có thể cảm nhận được lục phủ ngũ tạng trong cơ thể nàng đã bị đánh nát, kinh mạch bị xé rách...

Thân thể y bắt đầu run rẩy, huyết sắc tràn ngập hai con ngươi.

"A? Thật đáng tiếc, ta vẫn muốn chơi thêm một chút nữa." Nam nhân áo giáp đen hơi sửng sốt, nhưng trong con ngươi lại rất nhanh hiện ra một tia trêu tức, gã nhìn Mông Lương thần sắc dữ tợn trước mắt kia, giống như là nhìn một món đồ chơi cực kỳ thú vị.

Mông Lương nhẹ nhàng buông người trong ngực xuống, quá trình này y làm thật cẩn thận, tựa như sợ hơi không cẩn thận sẽ đánh thức nàng từ trong giấc ngủ say, y thậm chí còn không quên dùng quân áo lau đi máu tươi trên khóe miệng, lấy tay vuốt gọn sợi tóc trước trán nàng, mà quá trình này y cũng làm rất chậm rãi.

Sau đó y vươn tay chống kiếm xuống đất, gian nan đứng người lên.

Y nhìn về phía thủ lĩnh áo giáp đen, huyết quang trong mắt càng lúc càng nồng đậm, cực kỳ giống sói dữ bị thợ săn bức đến đường cùng, muốn đánh một trận cuối đời. Nhưng không phải để sống sót, chỉ để xé một miếng huyết nhục trên cơ thể của thợ săn ...

Chỉ thế thôi.

Tên thủ lĩnh áo giáp đen nhìn ra tâm tư của Mông Lương từ trong bộ dạng như vậy của y, gã nở nụ cười khinh thường, nói: "Như thế nào? Vẫn muốn giết ta sao?"

Mông Lương không đáp lại lời đối phương, hắn chỉ giơ kiếm trong tay mình lên cao, thân thể đang run rẩy, bởi vậy kiếm trong tay cũng đang rung động theo, nhưng cũng không phải bởi vì sợ hãi hay là yếu tố gì khác, mà là bởi vì phẫn nộ.

Cơn phân nộ mênh mông cuồn cuộn, vô biên vô hạn trong lồng ngực bao bọc, phủ kín lấy y, làm cho y hít thở không thông!

Y cần phải phát tiết ra.

Dùng kiếm trong tay, dùng hận trong lòng, dùng máu tươi của địch nhân mới có thể dập tắt được!

Cho nên y bắt đầu chuyển động.

Cho dù bước chân lảo đảo, cho dù kiếm chiêu trong tay mềm nhữn như đang đùa giỡn.

Nhưng y vẫn duy trì động tác, chống mũi kiếm đến thẳng tắp, không chút lùi bước chém giết tới tên thủ lĩnh áo giáp đen kia.

Mà chờ đợi y lại là một kiếm cực kỳ tùy ý của đối phương.

Không có một chút phản kháng nào, thân thể của y đã bay ngược ra ngoài thêm lần nữa.

Lúc này đây, chân nguyên trong cơ thể y hoàn toàn hao hết, gân một nửa tứ chi bách hải của y vỡ vụn, y không còn biện pháp để đứng người lên nữa, chỉ có thể mở to hai mắt đỏ như máu của mình hung tợn nhìn tên thủ lĩnh áo giáp đen kia.

Y đương nhiên không cam lòng.

Y không thể hoàn thành lời hứa của mình, y trơ mắt nhìn Phương Tử Ngư ngã xuống ngay trước mặt. Nhưng y đã không còn một chút khí lực nào, chân nguyên của y đã hoàn toàn hao hết, trong cơ thể khô cạn giống như là lòng sông trăm năm không có mưa, ngoại trừ...

Trong lòng Mông Lương lúc đó đột nhiên chấn động.

Y liếc nhìn sự vật hình dáng như hạt gạo màu trắng nằm bên trong đan điền mình.

Kiếm chủng!
Bình Luận (0)
Comment