Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 369 - Chương 121: Thế Giới, Mộ Hoang Và Nàng

Chương 121: Thế giới, mộ hoang và nàng Chương 121: Thế giới, mộ hoang và nàngChương 121: Thế giới, mộ hoang và nàng

Hắn bỗng nhiên nhớ lại, lúc chia tay vị Mặc Trân Tử kia, đối phương từng nói nếu một ngày nào đó y nghĩ thông suốt đáp ứng đi Kiếm Lăng thủ mộ, vậy liền có thể thúc dục Kiếm chủng, đương nhiên sẽ có người đến tiếp ứng.

Y không khỏi có chút hối hận, nếu sớm nhớ rõ việc này, thúc dục Kiếm chủng, lấy tu vi Địa tiên của Mặc Trân Tử, bọn họ sao có thể rơi vào tình cảnh như thế.

Giờ phút này thúc dục Kiếm chủng, cho dù Mặc Trần Tử cảm ứng được, đến được chỉ sợ y cũng đã sớm chết đi. Nhưng Kiếm chủng này lại là thứ được Mặc Trần Tử trồng vào trong cơ thể y, bao bọc một tia kiếm ý của Kiếm tiên cảnh giới Địa Tiên, mặc dù cực kỳ mỏng manh, nhưng nếu xuất kỳ bất ý mà nói...

Nghĩ tới đây, trong lòng Mông Lương liền có tính toán.

Y khi đó kịch liệt giãy giụa, ý đồ đứng lên, mà tên thủ lĩnh áo đen kia cũng vừa lúc đi tới trước mặt y.

Chân của tên thủ lĩnh áo giáp đen vươn ra, hung hăng giãm lên người Mông Lương.

Thân thể Mông Lương vốn bị trọng thương lập tức lảo đảo ngã xuống, trong miệng càng không ngừng phun ra máu tươi.

"Cao đồ Ly Sơn, chẳng qua chỉ là như thế." Thủ lĩnh áo giáp đen kia nở nụ cười lạnh, nói như thế, thần sắc trên mặt có vài phần cuồng nhiệt, dường như rất là hưởng thụ vẻ phẫn hận không thôi, nhưng không thể làm gì được của Mông Lương giờ phút này.

Nói xong lời này, kiếm trong tay lại bị gã giơ lên cao.

Gã muốn dùng kiếm này đập vỡ đầu Mông Lương, gã đã nghĩ tới cảnh tượng huyết nhục văng khắp nơi, nhất thời có chút gấp gáp không nhịn được.

Mà sau một khắc gã liền không có một chút chần chờ nào, vung kiếm trong tay thẳng xuống.

Vẻ mặt gã bởi vì cuồng nhiệt mà trở nên có chút vặn vẹo, bởi vì vặn vẹo mà lại có thêm vài phần dữ tợn.

Gã biết lúc này là một hồi chiến đấu không cần lo lắng gì nữa.

Nhưng ngay khi mũi kiếm nặng nề của gã cách đầu Mông Lương không quá nửa tấc, trong mắt Mông Lương ngã xuống đất tựa như đã mất đi ý chí chiến đấu lại đột nhiên bạo phát một đạo thần quang!

Đó là một đạo kiếm quang.

Y cắn răng dùng hết khí lực toàn thân vươn một tay của mình ra, ngón trỏ cùng ngón áp út chỉ thẳng, ba ngón tay còn lại thu về, mà Kiếm chủng trong cơ thể dường như cũng cảm nhận được quyết ý của Mông Lương, nó bắt đầu điên cuồng run rẩy, một vệt kiếm ý mạnh mẽ từ trong cơ thể y bạo phát ra, lướt qua kinh mạch bị tổn hại không chịu nổi trong cơ thể Mông Lương, từ trong hai ngón tay y bay ra.

Đó là một đạo bạch quang cực kỳ sáng ngời, lại cực kỳ nhỏ bé.

Thoáng qua tức thì, như sao băng trong đêm tối.

Nhưng tốc độ của nó cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã xuyên qua khoảng cách giữa Mông Lương và tên thủ lĩnh giáp đen kia, đi tới mi tâm của gã. Sau đó bắn xuyên qua.

Vì thế tên thủ lĩnh áo giáp đen vung mũi kiếm trước đầu Mông Lương đột nhiên ngừng lại, cùng với đó còn có ý cười sắp nở rộ trên mặt gã.

Cả người gã vào thời điểm đó dường như bị tách ra khỏi phương thế giới này. Thế giới bên ngoài huyên náo, xao động.

Mà tên thống lĩnh giáp đen này lại im lặng, không nói.

Sau đó vài hơi thở.

Tay cầm kiếm của gã chợt buông ra, những sự vật tựa như sắt đá quấn quanh trên bề mặt cũng lập tức tản đi, trường kiếm lộ ra bộ dáng ban đầu của nó, nhẹ nhàng rơi xuống. Mà mi tâm của tên thủ lĩnh giáp đen kia khi đó mới nổi lên một chấm đỏ, giống như một hạt chu sa, nhưng lại càng thêm đỏ tươi hơn một chút.

Đó là một giọt máu.

Một tia kiếm ý kia xuyên thấu mi tâm của gã, mặc dù chỉ là một cái động máu cực kỳ nhỏ, nhưng đủ để quét sạch sinh cơ của gã.

Vì thế vị thống lĩnh áo giáp đen không ai bì nổi này vào lúc đó thân thể chấn động, sau đó thân thể như con rối gỗ mất dây đổ nghiêng về phía sau.

Giáp sĩ chung quanh khi đó đồng loạt sửng sốt, bầu không khí lập tức lâm vào im lặng như chết.

Đó chính là cường giả Ly Trần cảnh!

Mông Lương rõ ràng đã hấp hối, y sao có thể làm được điểm này?

Ánh mắt mọi người nhìn về phía Mông Lương lập tức trở nên sợ hãi, mà y cũng chậm rãi cầm kiếm gian nan đứng lên, hai tròng mắt của y vẫn đỏ tươi như cũ, phẫn nộ trong lòng cũng không bởi vậy mà có chút tản đi.

Ánh mắt đỏ như máu của y nhìn về phía những giáp sĩ kia, đám người nọ trong lòng lập tức chấn động theo bản năng lui ra một bước, mà Mông Lương thì cất bước tiến lên, mặc dù bước chân chậm chạp, mặc dù thân thể run rẩy, nhưng dù là như thế, đám giáp sĩ kia vào giờ khắc đó bị nam nhân cả người đẫm máu này này dọa cho phát khiếp, bất chấp những thứ khác, một đám ném áo giáp nhanh chóng chạy trốn khỏi nơi này.

Trời vẫn còn mưa.

Núi rừng vẫn tràn ngập mùi máu tươi nhàn nhạt.

Mông Lương ngây ngốc thật lâu, mặc cho nước mưa thấm ướt thân thể mình.

Y mất một lúc lâu mới cất bước, đi tới trước người thiếu nữ đang an bình nằm trên mặt đất kia, y nhìn khuôn mặt giống như chỉ là ngủ, khí lực cả người lại tựa như bị rút sạch, ngồi liệt xuống lần nữa.

Tử Ngư chết rồi.

Mà y cũng sắp như vậy.

Y báo được thù, nhưng trong lòng vẫn trống rỗng như cũ.

Bởi vì sinh mệnh của Tử Ngư, không phải là mạng của một kẻ nào có thể hoàn lại... Ít nhất ở trong lòng Mông Lương...

Phương Tử Ngư là người quan trọng nhất, không một ai có thể sánh bằng.

Y im lặng ngồi ở chỗ đó, hết lần này đến lần khác vươn tay nâng thiếu nữ dậy, lau đi nước mưa trên mặt, sau đó im lặng nhìn nàng, chờ đợi cái chết đến. ...

CạchI

Không biết bao lâu sau, phía sau bỗng nhiên truyên đến một tiếng vang nhỏ. Đó là tiếng bước chân giẫm gãy cành khô trên mặt đất phát ra. Có người nào đó đang đi về phía này.

Có lẽ là thợ săn đêm muốn thử vận khí, hoặc có lẽ là những truy binh kia lấy lại tinh thần, quay trở về.

Nhưng Mông Lương lại không quan tâm.

Phương Tử Ngư đã chết, vì vậy bất cứ điều gì ở thời điểm này đã không còn quan trọng nữa.

Trần quốc, Mông gia hoặc là mạng của y đều chỉ còn là thứ yếu.

Cho nên Mông Lương không quay đầu lại, y vẫn nhìn chằm chằm khuôn mặt kia, quý trọng từng giây từng phút, có thể nhìn thêm được giây nào hay giây ấy.

"Nếu ngươi tiếp tục làm như vậy, cô bé kia sẽ không còn một chút sinh cơ nào." Mà khi đó, phía sau lại chợt vang lên một thanh âm non nớt lại lạnh như băng.

Một câu đơn giản này lại giống như là chọc trúng một thứ gì đó trong lòng Mông Lương, thân thể y chấn động, bất ngờ xoay người lại. Mà khuôn mặt lọt vào mắt lại làm cho y không khỏi sửng sốt.

Đó đương nhiên là một gương mặt rất xinh đẹp, nhưng chói mắt nhất vẫn là đôi mắt màu tím trên khuôn mặt kia.

"Sư nương?" Sau mấy hơi thở kinh ngạc, Mông Lương chợt thất thanh kêu lên.

"Ừm"' Thiếu nữ mắt tím khẽ gật đầu, đi tới trước mặt y.

"Sư nương có biện pháp cứu nàng?" Mông Lương phục hồi tinh thần lại, nhớ đến lời lúc trước, y hoàn toàn không kịp nghiên cứu kỹ vì sao thiếu nữ này lại đến nơi đây, cho nên có chút lo lắng hỏi.

Thiếu nữ mắt tím nhìn vẻ khẩn thiết trên mặt nam nhân, không hiểu sao nhớ tới người nam nhân phụ lòng kia. Con ngươi nàng lúc đó có chút run rẩy, nhưng lại thoáng cái khôi phục như thường.

"Ta không chỉ có biện pháp cứu nàng, cũng có biện pháp cứu ngươi." Thiếu nữ mắt tím ung dung nói, vẻ mặt thoải mái tựa như chuyện này đối với nàng mà nói là cực kỳ dễ dàng.

Sức sống đã gần cạn kiệt, cho nên Mông Lương tự động bỏ qua nửa câu sau trong lời nói của thiếu nữ, y vội vàng nói: "Vậy mau cứu nàng! Cứu nàng!" Nam nhi cao bảy thước, khi nói chuyện mang theo vội vàng cùng khóc lóc, mang theo cầu xin cùng bi thương.

Đây cũng không phải là một hành động quá đẹp mắt, lại đủ để cho đại đa số người động dung.

Nhưng thiếu nữ mắt tím lại không nhúc nhích, nàng chỉ cúi đầu nhìn Mông Lương chật vật cầu xin, khóe miệng gợi lên một nụ cười.

"Có thể cứu nàng, nhưng... ngươi phải hứa với ta một chuyện."

"Chuyện gì? Xin sư mẫu cứ việc nói." Mông Lương vội vàng hỏi.

"Thủ Lăng." Trong miệng thiếu nữ mắt tím nhẹ nhàng phun ra hai chữ.

Mông Lương khi đó hơi ngẩn ra, lập tức liên không có bất kỳ chần chờ gì, hắn nặng nề gật đầu,'Chỉ cần sư nương có thể cứu Tử Ngư, đồ nhi nguyện ý!

"Nam Hoang cô khổ, không đến đại hạn sẽ không còn ngày đặt chân vào Trung Nguyên nữa, ngươi phải suy nghĩ rõ ràng." Thiếu nữ mắt tím truy hỏi.

"Đồ nhi suy nghĩ rõ ràng, xin sư nương cứu Tử Ngư." Mông Lương lớn tiếng nói, sau đó liền quỳ xuống trước mặt thiếu nữ, không ngừng dập đầu với nàng, trong miệng lẩm bẩm.

"Xin sư nương cứu Tử Ngư!"

"Xin sư nương cứu Tử Ngư!" "Xin sư nương cứu Tử Ngư!"...

Thiếu nữ mắt tím thấy y như thế, vẻ mặt càng lúc càng hoảng hốt, nếu người nọ còn sống thấy nàng uy bức lợi dụ như thế tất nhiên không tránh khỏi răn dạy một trận. Hắn xưa nay là như thế, chính mình ngoan cố bất linh, cố chấp đến đáng sợ, nhưng làm việc lại chú ý lấy lý lẽ thuyết phục người.

Nàng nghĩ đến những điều này, đáy lòng hơi đau xót, cuối cùng nhịn không được vươn tay, đặt lên đỉnh đầu nam nhân.

"Đừng trách ta."

"Nếu ngươi thật sự muốn nàng sống tốt..."

"Vậy bảo vệ Kiếm Lăng đi..."

"Bởi vì chỉ có bảo vệ Kiếm Lăng, mới có thể che chở cho phương thế giới này."

"Chỉ khi phương thế giới này được bình yên vô sự..."

"Nàng ở trong thế giới này cũng có thể an yên hạnh phúc..."
Bình Luận (0)
Comment