Chương 122: Thôn Long
Chương 122: Thôn LongChương 122: Thôn Long
Theo Từ Hàn lựa chọn rời khỏi Thiên Sách phủ, mưa gió trong thành Trường An tạm thời an tĩnh lại.
Nhưng sóng yên biển lặng như vậy cũng chỉ kéo dài mấy ngày, những cơn sóng lớn hơn tất nhiên sẽ hiện ra trước mặt mọi người.
Kẻ nhấc lên gợn sóng không còn là Thiên Sách phủ xưa nay làm việc tàn nhẫn, mà là Trường Dạ ty lúc trước vẫn luôn co rụt lại.
Công Tôn Minh từ sau nghịch án Mục vương phủ liền gân như mai danh ẩn tích, lần thứ hai lấy thân phận Ngự sử Tham Lang bộ Trường Dạ ty xuất hiện trong tâm mắt mọi người ở thành Trường An.
Gã duy trì tác phong tàn nhẫn trước sau như một trảm thảo trừ căn, bắt đầu trắng trợn thanh trừ Tông thất Hoàng tộc trước đó tham dự buộc tội hai nhà Cố Triệu.
Vì thế trong lòng dân chúng, các Hoàng thân quý tộc cao cao tại thượng lần lượt ngã xuống dưới đao của Công Tôn Minh, mà lấy cớ lại buồn cười đến cực điểm, ví dụ như lời đồn lan truyền, lễ nhạc bất kính gì đó. Những cái cớ này đương nhiên không giấu được ánh mắt của bất cứ kẻ nào, nhưng Công Tôn Minh lơ đễnh, không phải gã tìm không được lý do hợp lý, chỉ là lười đi tìm.
Gã đã không cố ky gì, hiển nhiên cũng không có ý định để đám Tông thất Hoàng tộc kia vào mắt, bởi vì gã rất rõ ràng bước tiếp theo phải làm gì.
Mọi người trong thành Trường An đều cảm thấy bất an, không có bất kỳ người nào nhảy ra nói đỡ nửa câu cho những Tông thất Hoàng tộc bị tàn sát kia, đương nhiên cũng bao gồm cả Thiên Sách phủ.
Về phần vị Phủ chủ Thiên Sách phủ từng ngang ngược trong thành Trường An sớm đã bị mọi người bỏ lại phía sau.
Tuy rằng đã phai nhạt trong tầm mắt của mọi người, nhưng Từ Hàn sẽ không ngây thơ cho rằng mình có thể thoát khỏi trận sóng gió sắp tới.
Hắn rất rõ ràng, mọi chuyện đang phát sinh trước mắt chỉ là màn che trước khi vở kịch lớn bắt đầu. ...
Từ Hàn một mình ngồi trong phòng riêng của Quế Hoa Trai.
Đó là một vị trí cực tốt, xuyên qua cửa sổ hắn có thể nhìn thấy rõ ràng đám người qua lại trên đường phố thành Trường An.
Dân chúng bận rộn, vì ví tiền trong túi có thể phồng lên, vì ngày mai sau khi tỉnh lại sẽ không cảm thấy quấn bách vì một bữa cơm, một chén rượu.
Từ Hàn nhìn bọn họ, kinh ngạc có chút xuất thần.
Hắn cảm thấy những người này có chút buồn cười, cũng có chút đáng thương.
Của cải giàu có, tài phú không ai sánh bằng, quyền thế xếp hạng Cửu khanh như hai nhà Cố Triệu, kết quả còn không phải là bị nghiền nát trong trò chơi của hai con quái vật khổng lồ.
Mà giờ phút này, Từ Hàn với tư cách là kẻ nắm quyền của một trong những con quái vật khổng lồ, dường như cũng sẽ rơi vào tình cảnh giống như hai nhà Cố Triệu.
Trong thiên địa, trong bóng tối dường như tồn tại một đôi mắt, nó đang nhìn chăm chú đồng thời cũng chơi đùa chúng sinh.
Khi ngươi tự cho là có thể thoát khỏi chuyện phàm trân, mưu đoạt sinh tử của người khác, lại phát hiện mình cũng chỉ là quân cờ mà một vị đại năng giả nào đó từng đặt xuống. Từ Tiên nhân, xuống đến lưu dân, thân ở trong ván thì đều là quân cờ?
Cạch.
Lúc Từ Hàn nghĩ đến những chuyện này, cửa phòng lại đột nhiên bị người đẩy ra, một vị nam tử trung niên khuôn mặt tuấn lãng đột nhiên cất bước mà vào.
Gã cũng không nói nhiều, trực tiếp đi tới trước giường thấp đối diện Từ Hàn ngồi xuống.
Sau đó nam nhân tự rót cho mình một chén trà, hứng thú đánh giá thiếu niên trước mắt một phen, lúc này mới lên tiếng nói: "Không nghĩ tới ngươi sẽ chủ động tìm ta."
Khi nói lời này, bất kể vẻ mặt hay là ngữ khí trong lời nói của gã đều cực kỳ thoải mái, hiển nhiên tâm tình nam nhân giờ phút này có vẻ tương đối không tệ.
Từ Hàn đương nhiên nghĩ không ra đến lúc này, vì sao nam nhân này còn có thể bình tĩnh như vậy, nhưng hắn cũng không có tâm tư phỏng đoán suy nghĩ của nam nhân. Khi đó chỉ bình tĩnh hỏi: "Ngay từ đầu ngươi đã biết hết đúng không?"
Tay nam nhân nâng chén trà hơi dừng lại, sau đó gã liền nhẹ nhàng gật đầu, lúc này mới nhấp nước trà trong chén.
"Tại sao?" Từ Hàn lại hỏi, ánh mắt nhìn thẳng nam nhân, sâu trong đồng tử tựa như có thứ gì đó dấy lên.
Thái độ của nam nhân kia vẫn thảnh thơi như cũ, gã buông chén trà trong tay xuống, thản nhiên nói: "Ngươi đã quên câu châm ngôn trong tay Tư Không Bạch sao? Đoạt vua giết cha..." Nam nhân nói xong, khóe miệng hơi nhếch lên, ánh mắt chậm rãi nheo lại, rõ ràng là đang cười.
Từ Hàn nghe vậy sửng sốt, mà hắn giống như đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, sắc mặt biến đổi.
Đoạt vua giết cha chính là Hoàng đế Đại Chu lúc bấy giờ, một vị Hoàng đế có Long khí trong thiên hạ gia thân.
Nếu như không có Hình Thiên kiếm, y làm sao có thể làm được điểm này?
Nghĩ tới đây, ánh mắt Từ Hàn nhìn vê phía nam nhân lập tức trở nên kinh ngạc "Ngươi đã sớm quen biết Thương Hải Lưu tiền bối?"
"Ừm.”" Nam nhân dường như rất hưởng thụ ánh mắt Từ Hàn lúc này, gã lại khế gật đầu, ý cười trong khóe mắt nặng thêm vài phần.
"Cho nên những mưu đồ này đã bắt đầu từ đó trở đi sao?" Sắc mặt Từ Hàn lại càng thêm âm trầm.
Đây không phải là một điêu đáng mừng.
Bởi vì nếu thật sự là như thế, từ lúc Từ Hàn ra đời, những âm mưu tính kế này đã rơi vào trên đầu hắn.
Vậy nếu như những người và chuyện hắn gặp phải ngay từ đầu đều đã được sắp đặt, vậy ý nghĩa tồn tại của hắn bây giờ là gì? Gạt bỏ tất cả những điều này, vậy có phải là chính bản thân hắn cũng sẽ không tồn tại hay không?
Trong lòng Từ Hàn lúc đó lạnh đến cực hạn, hắn không thích cảm giác như vậy.
Thật giống như một con cừu non, ngươi bị người nuôi nhốt, bọn họ cho ngươi ăn mặc, dạy cho ngươi cách sinh tồn, khiến ngươi coi họ như cha mẹ, huynh đệ, người thân, nhưng mục đích cuối cùng của bọn họ chỉ là chờ lúc ngươi trở nên béo tốt, tiến hành xẻ thịt làm thức ăn.
Có lẽ, trên đời này không còn bất cứ chuyện gì tuyệt vọng hơn nữa. "Không phải như vậy." Mà ngay khi Từ Hàn nghĩ đến những điều này, nam nhân đối diện lại lắc đầu.
Từ Hàn sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía gã.
"Ta suy nghĩ cẩn thận ngươi không phải Hoàng tử không phải bởi vì bọn họ nói cho ta biết điều gì đó, hoặc là tự mình tham dự trận mưu kế này, chuẩn xác mà nói, ta cùng ngươi đều là quân cờ của bọn họ, thế nhưng vẫn không tự mình biết mà thôi."
"Ta quá hiểu bọn họ."
"Bọn họ vì mục đích của bản thân mình, tự cho là mục tiêu cao thượng, cho nên có thể tính kế bất cứ kẻ nào, đương nhiên chuyện này cũng bao gồm cả chính bọn họ."
"Bọn họ thông minh như vậy, làm sao có thể đưa Hoàng tử chân chính cùng Hình Thiên kiếm có thể giết chết vị Hoàng tử này đến trước mặt Chúc Hiền? Rõ ràng, ngươi là con tốt thí trên bàn cờ của bọn họ mà thôi." Nam nhân nói như vậy.
Trong giọng nói không có ý cười vui sướng khi người gặp họa, cũng không có đồng cảm bi thương.
Thứ có chỉ là yên lặng trân thuật, cùng với sự thật lạnh như băng.
Bất kể tin tức Long khí tràn đây mà Tông chính đề cập bên trong tấu chương lúc trước hay là bí mật Diệp Hồng Tiên len lén gửi đều khiến Từ Hàn mơ hồ ý thức được điểm này, nhưng hắn không muốn suy nghĩ, cũng không dám nghĩ tới.
Hắn lúc này cúi đầu, lâm vào trong tĩnh lặng.
Nam nhân lúc này cũng không lên tiếng phá vỡ trâm mặc, gã biết thiếu niên kia cần đủ thời gian tiêu hóa chân tướng như vậy.
Gã đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Giống như thiếu niên, gã nhìn thấy đám người bận rộn xuyên qua đường lớn ngõ nhỏ.
Khóe miệng gã chợt hiện ra một tia cười lạnh, sau đó thì thào tự nói.
"Nói ta dùng phương pháp thuận thiên muốn đi làm chuyện nghịch thiên, hoang đường buồn cười."
"Còn các ngươi thì sao? Dùng phương pháp lệ dân mà cứu dân, chẳng phải là giống như ta..." (lệ dân: giết dân)
"Đầu là người tâm thường a..."
Nam nhân dứt lời này, chợt giống như là mất đi hứng thú nào đó, gã nhìn về phía thiếu niên, cuối cùng khi đó phá vỡ trâm mặc thật lâu giữa hai người.
"Bước tiếp theo, ngươi chuẩn bị làm như thế nào?"
Giọng nói của gã vang vọng bên trong căn phòng, nhưng sau một khắc lại biến mất vô tung
Thiếu niên vẫn cúi đầu, im lặng không trả lời như trước.
"Chúc Hiền cũng sẽ không chờ ngươi suy nghĩ rõ ràng những chuyện này, ừm, Thiên Sách phủ cũng sẽ không... Ngươi muốn ngồi yên sao?" Nam nhân cũng không hề lo lắng, mà chỉ tiếp tục chậm rãi nói.
Từ Hàn khi đó rốt cục ngẩng đầu lên, sắc mặt hắn lạnh lùng, trong con ngươi không chứa một chút tình cảm dao động, hắn nhìn thẳng nam nhân, trầm giọng hỏi: "Ngươi muốn nói cái gì?"
"Không có gì, chỉ là muốn giúp ngươi mà thôi."
"Giúp ta? Tại sao ta phải tin ngươi?" Từ Hàn hỏi. Nam nhân đương nhiên hiểu được Từ Hàn hiện tại không thể dễ dàng tin tưởng bất cứ kẻ nào nữa, gã làm như không thấy vẻ hồ nghi trong con ngươi thiếu niên giờ phút này, ngược lại nhàn nhạt nói: "Như ngươi nhìn thấy, ta là người sắp chết, Chúc Hiền không có khả năng buông tha, cho nên lời của một người sắp chết thường là đáng tin cậy nhất."
"Tựa như Thương Hải Lưu và Phu tử sao?" Từ Hàn lại hỏi ngược lại.
Nam nhân nghe nói lời này thần sắc trên mặt chậm lại, trầm mặc vài hơi thở mới nói lần nữa: "Ít nhất nghe một chút biện pháp của ta đối với ngươi không có gì đáng ngại, ngươi cảm thấy thế nào?”
Từ Hàn lúc này đây không trả lời nam nhân nữa, chỉ ung dung nhìn gã, mà đây đương nhiên chính là câu trả lời tốt nhất.
Nam nhân thấy thế, trên mặt lại hiện ra ý cười.
"Kỳ thật bày ra trước mặt ngươi chỉ có ba con đường, một đầu hàng Trường Dạ ty, giao ra Hình Thiên kiếm trong tay ngươi, lại cho bọn họ thấy thân phận của ngươi không phải là Hoàng tử. Chỉ là ngươi cùng lão hồ ly Chúc Hiền kia có thù giết con, huống hồ với tính cách của hắn, cho dù ngươi có thể thuyết phục hắn tin tưởng mình không phải Hoàng tử, hắn cũng không có khả năng buông tha cho loại sai lầm một phần ngàn, thậm chí một phần vạn này."
"Thứ hai là trở lại Thiên Sách phủ của ngươi..." Nam nhân nói đến đây dừng một chút, con ngươi đang nhìn về phía Từ Hàn chợt híp lại.'Ngươi đã bao giờ nghe nói phương pháp song sinh chưa?"
Hiện tại trong lòng Từ Hàn đã hoàn toàn rối loạn cho nên không thích tư thái cao thâm này của nam nhân, hắn nhíu nhíu mày, nói: 'Không có."
Nam nhân làm như không nhìn thấy vẻ mất kiên nhẫn tràn ngập trên mặt Từ Hàn, hắn tiếp tục cười nói: "Nói vậy chắc ngươi cũng chưa từng nghe đến phương pháp phệ chủ rồi?"
"Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì? Lông mày Từ Hàn nhíu càng sâu.
Nam nhân vẫn làm theo ý mình như cũ, gã chậm rãi từ trong ngực móc ra một thứ, đưa tới trước mặt Từ Hàn.
Đó là một cuốn sách cũ đến mức đã ố vàng.
Từ Hàn nhận lấy, mang theo nghi hoặc mở ra trước mặt mình, sau đó văn tự loang lổ cùng một ít đồ án kỳ quái nhanh chóng ánh vào tâm mắt hắn.
Hắn nheo mắt nhìn kỹ, đồng tử khi đó dân dân phóng đại, thần sắc lo lắng, sợ hãi, thậm chí kinh hoảng liền không ngừng tuôn ra trong mắt hắn.
Nam nhân dường như đã sớm đoán được chuyện này.
Ý cười trên mặt gã trong một khắc kia đột nhiên tản đi, trong con ngươi hiện ra một tia âm lãnh giống như ác quỷ vậy.
Gã nhìn chằm chằm thiếu niên trước mắt, giống như đang nhìn Từ Hàn hiện tại, lại giống như đang nhìn bản thân mình.
"Cho nên, con đường thứ hai của ngươi đã sớm bị bọn họ chặn lại!"
"Ngươi chỉ có thể đi con đường thứ ba..."
"Con đường Thôn Long!"