Chương 123: Đối ẩm
Chương 123: Đối ẩmChương 123: Đối ẩm
Ngày mùng 2 tháng 2, chiếu rọi xà nhà, bọ cạp rắn rết không có chỗ ẩn.
Nghe đồn vào thời điểm này hàng năm, Chân long ẩn nấp sẽ ngẩng đầu lên, thú vật rắn trườn nằm úp sấp.
Trong đường lớn ngõ nhỏ thành Trường An giăng đèn kết hoa, một số cửa hàng buôn bán đúng lúc bày ra bảng hiệu răng rồng, râu rồng, chào hỏi người đi đường đi qua, cầu một cái vận may đầu xuân ra đồng mưa thuận gió hòa.
Từ Hàn ngồi ngay ngắn trong trạch viện nho nhỏ của hắn.
Trên bàn đá trước người bày một bầu rượu, mặc dù chưa mở niêm phong, nhưng chén rượu đã được rửa sạch, bày chỉnh tê ở nơi đó.
Hắn dường như đang chờ chuyện gì đó xảy ra hoặc là một người nào đó xuất hiện.
Thanh Hình Thiên kiếm kia bị hắn đặt ngang ở giữa hai đầu gối, vẻ mặt hắn lạnh lùng lại nghiêm trang, giống như là tượng Thần trong miếu, yên lặng theo tuế nguyệt trôi qua.
Con mèo đen từ trong góc viện chạy ra, nhảy xuống bên chân Từ Hàn, nó lắc lắc bộ lông trên người, vẩy nước mưa không biết dính ở nơi nào xuống đất, sau đó nâng con ngươi màu hổ phách lên, có chút hoang mang nhìn thiếu niên, dường như đang kỳ quái hắn rốt cuộc đang làm cái gì.
Sau đó nó lại cảm thấy nhàm chán, liền cọ cọ ống quần hắn, thế nhưng thiếu niên lại không chút nhúc nhích.
Con mèo đen lại dùng răng kéo góc áo thiếu niên, thiếu niên vẫn im lặng không nói.
Sau đó nó nhảy lên hai đầu gối thiếu niên, ngửa đầu, trong miệng phát ra từng trận khẽ gọi, thiếu niên đưa tay sờ sờ bộ lông mượt mà trên đầu nó, nhưng lại không có chút đáp lại nào.
Mèo đen bất đắc dĩ, rốt cục chỉ có thể yên lặng nằm xuống hai đầu gối Từ Hàn, yên lặng cùng hắn chờ đợi người hoặc chuyện sắp tới. ...
Cho nên từ mặt trời mọc đến hoàng hôn buông xuống, bầu trời từ sáng đến ảm đạm, đám đông từ ồn ào đến im lặng.
Cả ngày trôi qua, thiếu niên vẫn ngồi ở trước bàn đá như cũ, không chút nhúc nhích.
Trước khi bóng đêm hoàn toàn buông xuống, sau khi mặt trời vẩy ra những tia sáng cuối cùng nơi chân trời.
Cửa phòng viện đột nhiên bị người đẩy ra.
Từ Hàn ngẩng đầu lên,
Con mèo đen cũng ngồi dậy, cả hai nhìn về phía cửa tiểu viện.
Một vị thiếu niên mặc áo tím dẫn theo mấy tên ăn mặc trang phục hiệp sĩ giang hồ đi vào.
Từ Hàn sửng sốt.
Thiếu niên áo tím cũng là như vậy.
Sau đó những tu sĩ phía sau thiếu niên áo tím cực kỳ tự giác dưới sắp đặt của y đi ra xếp hàng ở ngoài cửa, khí tức quanh người bọn họ nội liễm, dường như đều là cường giả Thiên Thú cảnh trở lên, số lượng cũng có hơn mười người, đội hình như vậy cho dù ở trong thành Trường An này cũng là cực kỳ hiếm thấy. Mà thiếu niên áo tím thì chậm rãi đi tới trước mặt Từ Hàn, nhẹ nhàng ngồi xuống dưới ánh mắt chăm chú của đối phương.
"Xem ra, Từ huynh chờ tại hạ không ít canh giờ rồi." Tống Nguyệt Minh đánh giá bình rượu chưa mở trên bàn đá cùng với chén rượu đã đặt xong cười hỏi.
Thiếu niên đã ngồi cả ngày không nói gì, hắn vươn tay nhẹ nhàng kéo niêm phong trên vò rượu ra, sau đó rót đầy hai chén.
"Không lâu, chỉ là ta quả thật không ngờ tới, người đầu tiên tới tìm mình sẽ là Tống huynh." Từ Hàn mặt không chút thay đổi đưa một chén rượu trong đó tới trước mặt Tống Nguyệt Minh.
Tống Nguyệt Minh nhận lấy chén rượu, nhướng mày, hỏi: "Từ huynh cho rằng người tới là ai?"
"Trường Dạ ty, Thiên Sách phủ... bất cứ kẻ nào. Nhưng lại chưa ngờ tới sẽ là Tống huynh." Từ Hàn ung dung đáp lại, ngữ khí thoải mái, cực kỳ giống cố nhân đã lâu không gặp hàn huyên với nhau.
Tống Nguyệt Minh nghe vậy sắc mặt lập tức biến đổi, y nghe ra một chút ý tứ khác từ trong lời này của Từ Hàn.
Nhưng y cũng không vạch trần, rất nhanh sắc mặt liền khôi phục bình thường, sau đó y giơ rượu trong tay về phía Từ Hàn, nói: 'Lần trước đối ẩm cùng Từ huynh là ở sân nhỏ trên Linh Lung các, hôm nay chúng ta phải uống cho thật say."
Từ Hàn cũng cười nhạt, dường như cũng nhớ lại những ngày tháng ở Linh Lung các.
"Cũng tốt." Hắn khẽ gật đầu, nâng chén trong tay mình lên.
Chén rượu của hai người giao nhau ở giữa không trung xa xa, không cần nhiều lời, cả hai liền uống hết rượu nồng trong chén.
Lúc này trên đường phố vốn đã dần dần yên tĩnh lại đột nhiên lại truyên đến từng đợt tiếng hoan hô nói cười.
Ngày mùng 2 tháng 2, Long Sĩ Đầu.
Dựa theo thời tiết, hôm nay là thời điểm tốt để khởi đầu canh tác mùa xuân, Đại Chu những năm gần đây bão tuyết thành thiên tai, dân đói rét ruộng bỏ hoang rất nhiều, bởi vậy vào ngày mùng 2 tháng 2 hàng năm, triều đình sẽ dẫn theo một đám người múa rồng gõ chiêng đánh trống biểu diễn ở các đường phố Trường An, làm như vậy để cầu mong một năm mưa thuận gió hòa.
Đương nhiên Trường An là đô thành của Đại Chu, cư dân trong thành cho dù không phải là quý tộc quan to, nhưng đại khái đã sớm từ bỏ các loại thân phận như nông dân. Chẳng qua điều này cũng không ngăn cản mọi người vì thế mà vui mừng, muốn xem náo nhiệt.
Mà lúc này trên đường phố truyền đến tiếng ồn ào, có lẽ là do múa rồng kia sắp bắt đầu.
Hai người uống rượu trong phòng hiển nhiên cũng không biết truyền thống trong thành Trường An, đương nhiên bọn họ cũng không quan tâm.
Đảo mắt hai người đã uống liền ba chén rượu xuống bụng, không khí trong viện lại trở nên trâm mặc, một hàng cao thủ giang hồ ở cửa lại trâm mắt chờ đợi, sát khí nhàn nhạt tràn ngập, nhưng dường như bởi vì không được Tống Nguyệt Minh cho phép, cho nên cả đám vẫn chưa ra tay.
Hai người ngồi ngay ngắn nhìn nhau, mèo đen hiển nhiên đã sớm quen biết Tống Nguyệt Minh, ngược lại chưa hề nhận thấy chuyện gì khác thường, nhẹ nhàng từ hai đầu gối Từ Hàn nhảy lên bàn đá. Nó ra vẻ tò mò nhìn chén rượu trên bàn, thầm tưởng là đồ chơi kỳ lạ gì đó liền tiến lên đưa cái mũi ngửi ngửi, khi ngửi không ra mùi vị gì thì lại vươn đầu lưỡi liếm liếm một cái, mùi vị gay mũi lại cay cay, làm cho đồng tử mèo đen đột nhiên phóng đại, nó giật nảy mình, phát ra một tiếng kêu dài cổ quái liền lắc lắc mũi, nhảy xuống bên cạnh Từ Hàn. Sau đó liên tục lắc đầu, hiển nhiên là cực kỳ không thoải mái.
"Ngươi a, chỉ biết tham ăn." Từ Hàn bất đắc dĩ đặt mèo đen ở trên đầu gối của mình lần nữa, đưa tay vuốt ve đầu, trấn an nó.
"Huyền Nhi vẫn đáng yêu như thế." Tống Nguyệt Minh cũng nở nụ cười, nhưng lập tức lại chuyển đề tài, ánh mắt trực tiếp dừng trên thanh Hình Thiên kiếm trên hai đầu gối Từ Hàn,"Từ huynh vẫn nên nghe một câu của tại hạ, giao ra Hình Thiên kiếm đi."
Từ Hàn nghe vậy ngẩng đầu lên, nhướng mày, hỏi: "Vì sao ta cảm thấy Tống huynh càng để ý Hình Thiên kiếm hơn so với Chúc Hiền, Tư Không Bạch vậy?"
Sắc mặt Tống Nguyệt Minh hơi biến đổi, nhưng trong nháy mắt liền khôi phục bình thường, y thản nhiên đáp lại: "Chẳng qua nhận lệnh của sư phụ, thuận theo ý trời mà thôi, Từ huynh tội gì phải trả giá bằng tính mạng mình vì một tên Đế vương ngu ngốc?"
"Từ mỗ cũng không cao thượng như vậy, làm mọi thứ chẳng qua là vì..." Từ Hàn lại lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Tự bảo vệ mình mà thôi."
"Xem ra, trong này còn có chuyện gì đó mà Tống mỗ không biết." Tống Nguyệt Minh lần thứ hai rót một chén rượu cho hai người, nói như thế.
Từ Hàn đưa tay nâng chén rượu lên lần nữa, nói: "Điêu Từ mỗ biết cũng chưa chắc nhiều hơn bao nhiêu so với Tống huynh." Mà nói xong lời này, hắn ngước mắt nhìn những cao thủ có khí tức ngưng luyện phía sau Tống Nguyệt Minh, lại tiếp tục nói: "Hơn nữa, nhìn tư thế này của Tống huynh, hôm nay đến đây dường như cũng không chỉ đơn giản là muốn kiếm của Từ mỗ a. ?"
Tống Nguyệt Minh nghe nói vậy, khóe miệng gợi lên một nụ cười nhàn nhạt, y vươn tay cầm lấy chén rượu trước mặt nhưng vẫn chưa giơ lên.
"Từ huynh quả nhiên thông minh."
"Hừ. Thông minh?" Từ Hàn hừ lạnh một tiếng,'Chẳng qua tự cho là đúng mà thôi, kết quả còn không phải là bị người kéo làm quân cờ, bản thân thì vẫn chưa tự biết."
Tống Nguyệt Minh có chút ngoài ý muốn đối với lời này, nghĩ đến lời đồn đãi trên phố mấy ngày nay, mơ hồ đoán được vài phần tình cảnh của Từ Hàn hiện giờ.
Nhưng y cũng không tiếp lời nói này, mà lúc đó nhẹ nhàng nâng chén rượu lên.'Vậy Từ huynh có biết Tống mỗ còn có một chuyện, là gì hay không?”
"Nếu không đoán sai, Chúc thủ tọa chắc hẳn là muốn Tống huynh đến lấy mạng Từ mỗ đi." Thần sắc trên mặt Từ Hàn lúc đó lạnh xuống.
Tống Nguyệt Minh cười nhạt, tựa như khẳng định đáp án của Từ Hàn, lại tựa như cũng không để ở trong lòng.
Y nâng chén rượu ở xa xa kính Từ Hàn, cũng mặc kệ hắn có đáp lại hay không, liền một mình ngửa đầu uống.
Đám đông trên đường phố ngày càng ồn ào.
Đội ngũ múa rồng đã bày ra tư thế ở đầu đường, khách uống rượu, thương nhân đều tạm thời dừng công việc trên tay lại, nghiêng đầu nhìn đội ngũ ở đầu đường.
Một vị nam tử trung niên mặc áo gai cười ha hả đứng ở trước đội ngũ, gã đưa tay lấy ra một thanh cây châm lửa, dùng sức thổi vài cái, khiến cho ngọn lửa bên trong sáng thêm vài phần, sau đó đưa tay đặt sang một bên, chạm tới pháo nổ được treo cao cao phía trước.
Kíp của pháo nổ được nhóm lên, ánh lửa lập tức nở rộ, kèm theo tiếng loẹt xoẹt không ngừng hướng lên trên.
Chỉ cần tiếng pháo nổ vang lên, đội ngũ múa rồng sẽ bắt đầu diễu hành.
Mọi người ở thành Trường An khi đó đều ghé mắt nhìn, chờ đợi giờ khắc này đến.
Đùng!
Kèm theo một tiếng vang khẽ, pháo nổ được nhen nhóm.
Tiếng chiêng trống rộn ràng vang trời.
Thanh âm kia giống như một ám hiệu nào đó, sát khí ngâm dâng lên trong tiểu viện vào giờ khắc đó nổi lên mặt nước.
Các cường giả xếp hàng ở cửa khởi động chân nguyên quanh người, khi đó đột nhiên cất bước ra, tung người nhảy lên liền giết tới Từ Hàn.
Hai tròng mắt Từ Hàn trở nên lạnh lão, tay hắn mạnh mẽ ấn vào chuôi của Hình Thiên kiếm, muốn xuất kiếm.
Thiếu niên áo tím kia lại giống như ngọn núi lớn nguy nga đứng trong gió lạnh, dứt khoát bất động. Y mang vẻ mặt nhàn nhã bưng bình rượu trên bàn đá lên, tự rót cho mình một chén rượu.
Rượu trong vắt chậm rãi rơi vào trong chén, nối liền thành một sợi dây nhỏ ở giữa không trung.
Những cường giả kia lướt qua thân thể của y đảo mắt sẽ giết đến trước mặt Từ Hàn, kiếm của Từ Hàn khi đó đã ra khỏi vỏ một thước lại hai tấc, kiếm ý bàng bạc mang theo tiếng rồng ngâm từ trong cơ thể hắn trào ra.
Rượu trong chén của thiếu niên áo tím dần dần tràn đầy, con ngươi y chợt híp lại, tay kia nhẹ nhàng búng lên chén rượu trước mặt.
Rượu trong chén hóa thành từng giọt nước nhỏ bắn ra.
Những giọt nước kia nhìn như không có quy luật, nhưng cực kỳ chỉnh tê phân bố ở phía sau những cường giả giết về phía Từ Hàn.
Sau đó những giọt rượu này đã tới sau lưng những cường giả kia trước khi bọn họ đến trước mặt Từ Hàn.
Vì thế rượu trong suốt từ sau lưng tràn vào quần áo của bọn họ, mà máu tươi cực nóng từ một vị trí đồng nhất trên người bọn họ phun ra.
Từng vị cường giả Thiên Thú cảnh, thậm chí là Ly Trần cảnh vào giờ khắc kia hỗn loạn ngã xuống đất, thanh thế to lớn trong nháy mắt liền đột nhiên dừng lại. Mọi chuyện phát sinh quá mức đột ngột đã cản lại kiếm của Từ Hàn sắp ra khỏi vỏ, mũi kiếm vẫn giấu ở trong vỏ như cũ, không biết nên tiến hay lùi.
Thiếu niên áo tím nâng chén rượu chỉ còn lại một nửa, lần thứ hai giơ về phía Từ Hàn.
"Tống mỗ đương nhiên còn có chuyện khác..."
"Thí dụ như bảo vệ Từ huynh một mạng."