Chương 124: Không nhọc hao tổn tâm trí
Chương 124: Không nhọc hao tổn tâm tríChương 124: Không nhọc hao tổn tâm trí
Trong đại điện Chúc phủ.
Chúc Hiền ngồi ở trên chủ vị, dưới đài là đại năng đứng đầu các phái giang hồ chia ra đứng, cùng với nhân vật thủ lĩnh các bộ của Trường Dạ ty.
Mọi người đều ngồi nghiêm chỉnh, thần sắc nghiêm túc, trong cửa điện lớn như vậy không có một chút tiếng động.
Chỉ là biểu diễn múa rồng trên đường phố Trường An vẫn đang tiếp tục, tiếng chiêng trống cùng tiếng cười của dân chúng đang không ngừng truyền đến.
Trong phủ tịch mịch cùng ngoài phủ ồn ào, cách nhau chỉ một bức tường, lại phảng phất như hai thế giới.
Cửa lớn của đại điện bị người đẩy ra, một vị thiếu niên mặc áo tím cất bước đi vào.
Mà y dường như chính là kẻ mà mọi người trong điện chờ đợi, ánh mắt bọn họ đều rơi vào trên người y.
Nhưng thiếu niên áo tím vẫn như không phát hiện việc này, y một mình lạnh lùng đi tới chính giữa đại điện, chỉ hơi chắp tay với nam nhân trên đài, cũng không hề làm lễ bái.
Chúc Hiền hiển nhiên không có tâm tư truy cứu thiếu niên thất lễ, ánh mắt của y lục tìm một hồi ở trên người y, cuối cùng rơi vào tay phải thiếu niên đang nắm trên thanh trường kiếm màu đỏ sậm kia.
Chúc Hiền đứng dậy, nhìn vê phía thiếu niên, hỏi: 'Lấy được rồi sao?"
"May mắn không làm nhục mệnh." Thiếu niên cười nhạt, hai tay dâng kiếm này lên.
Trong mắt Chúc Hiền dâng lên một tia cuồng nhiệt, y theo bản năng muốn đứng dậy lấy kiếm này, nhưng trong nháy mắt giống như nghĩ tới cái gì đó, bàn tay vươn ra bị y đột nhiên thu hồi, sau đó đưa mắt ra hiệu với thiếu niên. Thiếu niên áo tím cười nhạt, cũng không để ý, liền cầm kiếm trở về tay phải lại một lần nữa.
"Tống công tử vất vả rồi, nếu việc này thành, Chúc mỗ tất lấy quốc sĩ đối đãi!"
Thiếu niên áo tím nghe vậy đang muốn lui ra, nhưng khi đó Nho sinh áo bào đen thân là Ngự sử Thanh Hồ bộ lại đứng lên, lễ bái với Chúc Hiền rồi nói: '"Dường như thủ tọa còn quên mất một thứ."
Lời này vừa ra khỏi miệng, mọi người ở đây tựa như nghĩ tới cái gì đó, ánh mắt vừa mới dời đi cũng lần nữa rơi vào trên người thiếu niên áo tím kia.
Chúc Hiền cũng sửng sốt, lập tức tỉnh ngộ lại, y trâm giọng hỏi: "Đầu lâu Từ Hàn đâu?"
Lão là người xưa nay thích nghi ky người khác, bị lão hoài nghi cũng không phải là một chuyện quá tốt.
Nhưng dù là như thế, vẻ mặt thiếu niên áo tím kia vẫn vô cùng lạnh nhạt, y ngửa đầu nhìn nam nhân chấp chưởng triều chính Đại Chu kia, nhẹ giọng nói: "Chạy rồi."
Hai chữ tuy ngắn ngủi, lại nhấc lên sóng to gió lớn ở trong đại điện lặng im này.
"Chạy rồi?" Con ngươi Chúc Hiền lập tức híp lại, sát khí trong đại điện bắt đầu khởi động.
"Cao thủ đi theo Tống công tử, riêng Ly Trân cảnh đã có khoảng chừng bảy vị, trận thế như vậy, Từ Hàn kia tài cao đến mức nào mà có thể chạy thoát được từ trong tay những người như vậy?" Vị Nho sinh áo đen kia nhìn Tống Nguyệt Minh, cười hỏi.
Lời này lập tức khiến cho mọi người trong điện âm thầm gật gù khen đúng, nhất là các môn phái đến từ giang hồ Đại Chu kia.
Từ khi tin Nguyên Quy Long chết truyền đến, chuyện cướp lấy Hình Thiên kiếm và tru sát Từ Hàn đã được mọi người đưa lên nghị sự. Sở dĩ chuyện này chậm chạp không làm, một là vì để cho Công Tôn Minh tiêu diệt Tông thân Hoàng tộc Đại Chu, dùng chuyện này thăm dò phản ứng của Thiên Sách phủ. Hai là những môn phái giang hồ này đang tranh đoạt, việc này đến tột cùng nên do ai làm?
Bọn họ đương nhiên rõ ràng việc Chúc Hiên muốn làm, nếu đã cùng lên chiến thuyền của lão, vì tông môn cũng tốt, vì chính mình cũng được, tóm lại đều phải xắn tay làm ít chuyện gì đó, đợi đến khi mọi chuyện thành công, lúc ấy mới có thể phân được một chén canh. Từ Hàn không có Thiên Sách phủ giống như là hổ không có nanh vuốt, chuyện cướp được Hình Thiên kiếm ở trong mắt mọi người cũng không phải việc khó, bởi vậy ai cũng muốn nhận cái danh tiếng này.
Mọi người tranh chấp mấy ngày không có kết quả, cuối cùng chỉ có thể do Tống Nguyệt Minh dẫn đầu, sau đó dẫn cao thủ các môn phái cùng nhau đi tới.
Nhưng kết quả bây giờ lại là như thế, điều này làm cho những người ở đây sớm đã có bất mãn bắt được lý do.
Phải biết rằng việc tru sát Từ Hàn cũng không chỉ là báo nỗi đau mất con vì Chúc thủ tọa, Long khí không ở trong tay Chúc Hiền, đại đa số đều bị tụ tập trong tay một vị Tông thân Hoàng tộc nào đó ở Đại Chu, mấy ngày nay Công Tôn Minh chém giết Tông thất Hoàng tộc Đại Chu, chính là vì loại bỏ người có khả năng có Long khí trong đám người nọ. Mà chuyện Từ Hàn là di tử của Hoàng tộc đã truyên khắp trên phố, đối với người xưa nay khó dung hòa kẻ đối lập như Chúc Hiền mà nói, chắc chắn lão sẽ không bỏ qua. (di tử: dòng dõi bị bỏ rơi)
Những nhân sĩ giang hồ được Tống Nguyệt Minh dẫn đầu đương nhiên phải nắm lấy cơ hội này, làm một bài văn vở dệt hoa trên gấm thật hay.
Vì thế lập tức có một vị nam nhân đeo trường đao ở thắt lưng đứng lên, cười lạnh nói: "Chúc thủ tọa cùng Huyền La Ngự sử không cần nóng nảy, Tống công tử thân là thủ đồ của Tư Không Tiên nhân, là Chưởng giáo tương lai của Linh Lung các, tuyệt đối không có khả năng vì tư mà bỏ công, trưởng lão Hình Đại Vũ của tông môn chúng ta cũng đi với Tống công tử, rốt cuộc tình huống như thế nào chỉ cần gọi tới hỏi là sẽ biết."
Nam nhân này chính là Chưởng giáo Thông Thiên môn U châu trong tông môn Đại Chu, cũng là vị sư tôn của vị công tử Chúc Long Khởi đã chết kia, danh xưng Tử Hoàng Đao thánh Dư Hướng Đồng.
Giờ phút này lời lão nói nhìn như hợp tình hợp lý, thậm chí mơ hồ còn có ý giúp Tống Nguyệt Minh nói chuyện, nhưng người sáng suốt đều biết, chỉ cần để cho vị trưởng lão đi theo trong miệng lão tiến ra làm chứng, đến lúc đó mặc kệ Tống Nguyệt Minh có làm chuyện phá hỏng quy củ hay không, y cũng sẽ không thể thanh minh chuyện để Từ Hàn trốn thoát được nữa. Thế nhưng đây cũng chính là cảnh tượng mọi người ở đây rất muốn nhìn thấy.
Bởi vậy, chẳng những lúc này không có bất kỳ người nào đi ra nói một câu công bằng thay Tống Nguyệt Minh, ngược lại một đám phụ họa nói: "Đúng vậy, trưởng lão trong môn ta cũng từng đi tới, có thể đồng loạt gọi tới chất vấn...
Những tiền bối có địa vị trong giang hồ giờ phút này vì một chút tính toán trong lòng, đều thay đổi một bộ sắc mặt con buôn, dường như đã sốt sắng muốn nhìn một cái, cảnh vị thiếu niên áo tím này bị mọi người đẩy xuống tường.
Nho sinh áo đen khơi mào việc này cười nhạt một tiếng, lui vê chỗ ngồi, mà ánh mắt Chúc Hiền ngồi trên đài cao cũng lạnh xuống, lão nhìn chằm chằm Tống Nguyệt Minh, trầm giọng hỏi: "Tống công tử cảm thấy việc này có công đạo hay không?"
"Đương nhiên công đạo." Tống Nguyệt Minh ngoài dự liệu không hề phản bác lại lời cố ý gia hại này, ngược lại mở miệng đáp ứng.
"Chỉ là thủ tọa đại nhân muốn tìm chư vị kia đối chấp với Tống mỗ, chỉ sợ có chút khổ cực rồi."
"Vì sao?" Chúc Hiền hỏi.
"Bởi vì bọn họ..." Trên khuôn mặt âm lãnh của thiếu niên áo tím khi đó gợi lên một nụ cười, ánh mắt của y đảo qua trên người những tông sư chưởng giáo các môn phái kia, lập tức nói: "Đã chết rồi."
"Cái gì?" Lời này ra khỏi miệng trong đại điện lập tức vang lên một hồi kinh hô, vì tranh công lao của chuyến đi này, phần lớn nhân thủ bọn họ phái ra đều là cao thủ đứng đầu trong tông môn. Những người này xảy ra chuyện đối với các tông môn ở đây mà nói đều là một tổn thất không nhỏ, trong lúc nhất thời sắc mặt mọi người biến đổi, trở nên âm tình bất định.
"Tống công tử, Từ Hàn kia có tu vi gì thì mọi người ở đây đều biết, hắn dựa vào cái gì có thể dùng lực lượng một mình đánh chết nhiều cao thủ giang hồ như vậy." Nho sinh áo đen mới lui xuống lúc đó lại đứng dậy, gã nói như thế lại đưa mắt đánh giá Tống Nguyệt Minh từ trên xuống dưới một phen, sau đó mới âm trầm hỏi: "Mà Tống công tử lại không tổn hao chút nào?"
"Vì sao Từ Hàn buông tha ta, Huyền La Ngự sử nên tự mình đi hỏi tên Từ Hàn kia, chứ hỏi tại hạ, ta làm sao biết được?" Tống Nguyệt Minh đối mặt với chất vấn như vậy nhưng vẫn thản nhiên như cũ.
Y hiểu rất rõ tâm tư của vị Huyền La này, thủ hạ của Chúc Hiền bây giờ có hai phe phái lớn là Trường Dạ ty và thế lực giang hồ, mà bên phía thế lực giang hồ lại có Tiên nhân tọa trấn, Huyền La đương nhiên không muốn nhìn thấy mọi người hợp thành một khối thiết bản, cho nên gã dốc hết tâm tư muốn châm ngòi ly gián. Mà những nhân sĩ giang hồ kia biết rõ như thế nhưng vẫn không chống đỡ được quyền lợi dụ hoặc, cam tâm tình nguyện cho người sử dụng.
Mọi người nghe Huyền La nói liền nổ tung, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, muốn Tống Nguyệt Minh lên tiếng.
Mà Chúc Hiền thoáng nhìn thấy tình hình như vậy, hừ lạnh một tiếng, lúc này mới nói: "Được rồi, việc này không cần nhắc lại."
Không thể không nói là Chúc Hiền tích uy ở Trường Dạ ty rất dày, những nhân sĩ giang hồ xưa nay không chịu quản giáo kia nghe lời y nói, cho dù đáy lòng có rất nhiều bất mãn, giờ phút này cũng không thể không tạm thời thu liễm lại.
"Công Tôn Minh!" Mà Chúc Hiền sau đó lại khẽ quát.
Trong đám người liền có một vị nam tử sắc mặt âm trầm cất bước ra, chắp tay về phía Chúc Hiền.
"Đi, mang Tham Lang vệ vây bắt Từ Hàn, thấy được giết bất luận tội!"
"Vâng!" Nam tử kia cũng không nhiều lời, nặng nề gật đầu, lập tức liên xoay người ra khỏi cửa phủ.
Mà đợi đến khi gã rời đi, Chúc Hiền lúc này mới trâm mắt nhìn về phía Tống Nguyệt Minh, sắc mặt của y càng thêm âm trầm, ngữ điệu cũng lạnh như băng.
"Tống công tử thân là Đường chủ Chấp Kiếm đường của Linh Lung các, làm việc như thế, không sợ Tư Không Tiên nhân truy cứu sau khi xuất quan sao?"
Ý uy hiếp trong lời nói của Chúc Hiền giờ phút này không hề che dấu, thậm chí không khí trong cửa điện cũng bởi vì lời này của y mà âm lãnh thêm vài phân.
Nhưng vị thiếu niên áo tím kia vẫn mặt không đổi sắc như cũ, hắn cầm Hình Thiên kiếm trong tay cung kính bái lạy với Chúc Hiền, lập tức nói: "Gia sự của Linh Lung các..." "Không cần thủ tọa đại nhân phí tâm."