Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 373 - Chương 125: Chúng Bạn Xa Lánh

Chương 125: Chúng bạn xa lánh Chương 125: Chúng bạn xa lánhChương 125: Chúng bạn xa lánh

Dưới chân núi Đại Uyên, tuyết rơi dày đặc.

Lão nhân cùng thiếu niên gãy tay châm lửa trại, im lặng ngồi ở một bên, im lặng không nói gì, chỉ có một con mèo đen dường như rất hưởng thụ thế giới băng tuyết trắng xóa này, vui vẻ nhảy qua nhảy lui.

"Cho nên, ngươi sẽ chết đúng không?" Thiếu niên cụt tay đột nhiên phá vỡ trầm mặc giữa hai người, hắn nhìn về phía vị lão nhân bộ dạng lếch thếch kia, hỏi như thế.

Lão nhân bị kéo ra từ trong suy nghĩ của mình, lão ngước mắt nhìn thiếu niên một cái, nói ra một câu nhìn như rất có đạo lý, thực ra là nói nhảm.

"Là người đều phải chết."

Khi đó thiếu niên mới mười sáu tuổi, nhưng hắn đã trải qua rất nhiều chuyện trên đời.

Cho nên hắn cũng không hỏi các loại vấn đề như mọi người sống không tốt hay không, hoặc sao cứ nhất định phải đi chết.

Hắn chỉ là có chút hoang mang, đối với hắn vẫn luôn muốn cố gắng sống mà nói, đây là hoang mang mà nghĩ như thế nào cũng không thể hiểu rõ.

"Có đáng không?”

Lão nhân hơi sửng sốt, sau đó cực kỳ chắc chắn gật đầu,'Đáng giá."

"Cho nên ngài phản bội sư môn, trộm Hình Thiên kiếm, thậm chí hiện tại muốn bỏ ra tính mạng của mình, tất cả đều là vì một số thứ trên núi kia sao?" Thiếu niên lại hỏi, hắn có chút tò mò, đến tột cùng là cái gì mới có thể làm cho vị lão nhân trước mắt này được ăn cả ngã về không như vậy.

Lão nhân lại lắc đầu, mái tóc trắng bạch mà hỗn loạn bay bổng trong gió tuyết, bông tuyết trắng tinh chất đống trên đỉnh đầu rơi xuống, hòa một thể cùng tuyết đọng trên mặt đất, không thể nào phân biệt được lẫn nhau nữa.

"Đó không phải là mục đích, đó chỉ là một mắt xích trong mục đích mà thôi."

Thanh âm già nua của lão ở trong băng thiên tuyết địa rung chuyển này có chút khàn khàn sầu bi.

Lúc này đến phiên thiếu niên sửng sốt, hắn nhìn lão nhân, có chút khó hiểu nói: "Nhưng ngài sắp chết rồi? Không phải mục đích của ngài cũng dừng ở đây sao?"

"Sẽ có người thay ta làm xong chuyện này." Lão nhân trâm giọng đáp lại.

Vẻ kiên định trong giọng nói của lão nhân làm cho thiếu niên không cần phải hỏi tiếp, hắn khẽ gật đầu, lại nhìn về phía đối phương.

"Nhưng ngài cũng không vui, đó là vì sao?”

Thần sắc trên mặt lão nhân rất trầm trọng, trâm trọng không giống như bộ dáng vốn có khi sắp hoàn thành sứ mệnh của mình.

Lão nhân nghe vậy thở dài một hơi,'Có lẽ là bởi vì bỏ ra cái giá quá lớn, cho nên đã trả giá cùng sắp trả giá quá nhiều..."

Thiếu niên nhìn vẻ cô đơn trên mặt lão nhân, cảm thấy mình nên an ủi lão một chút, vì thế hắn suy nghĩ một lúc liền nói: 'Nếu đã quyết định, vậy thì không nên hối hận."

Thân thể lão nhân lúc đó hơi chấn động, lão nhìn về phía thiếu niên, trong mắt lóe ra hào quang mà hắn không rõ ràng.

"Ngươi cũng cảm thấy như vậy sao?”

"Ừm"...

Ngày thường một thiếu niên có cánh tay phải cực kỳ cổ quái cởi trần, từ trong thùng tắm đứng lên.

Ngoài trời có tuyết mỏng rơi xuống, giống như một năm trước hắn cùng với lão nhân kia, yên tĩnh đón nhận tuyết rơi bên dưới chân núi Đại Uyên.

Thiếu niên trần trụi chân đạp tại trên mặt tuyết, cũng không cảm giác chút hàn ý nào, trên cơ thể hắn còn bốc hơi nóng, tuyết rơi ở trên người của hắn thoáng chốc liền bị hòa tan làm hơi nước, theo gió bay lên.

Thiếu niên lưu lại ở trên mặt tuyết một hàng dấu chân thật dài, đi tới trước cái gian phòng nhỏ có chút rách rưới kia.

Hắn đẩy cửa ra, lão nhân mặc thanh sam đang đảo một nồi dược liệu. Lão làm tới nhập thần, ước lượng cực kỳ chuẩn xác mỗi một phần dược liệu dùng số lượng, sau đó bỏ vào bên trong giấy vàng đã đặt ở trước bàn từ lâu.

Thiếu niên biết rõ đó chính là dược liệu mà mình cần trong vòng nửa tháng sau.

Lão nhân đương nhiên cảm nhận được thiếu niên đi tới, nhưng vẫn không ngẩng đầu mà vẫn đang bốc dược liệu như trước, hơi có chút mùi vị giành giật từng giây.

Thiếu niên vẫn chưa quấy rầy lão nhân, hắn nhận lấy khăn mặt được con mèo đen đưa tới, ngồi ở một bên ghế gỗ, nhẹ nhàng lau người mình, cho đến hồi lâu sau, hắn mới nhìn lão nhân không có chút ý tứ định dừng lại lên tiếng hỏi: "Cho nên ngài cũng muốn đi sao?"

Lão nhân đang thêm vào trong giấy vàng một loại dược liệu gọi là Hồng Ấn Sa nghe vậy, động tác trên tay hơi dừng một chút, sau đó khẽ gật đầu: "Ừm."

"Đi đâu?" Thiếu niên hỏi, trong ánh mắt có hoang mang cùng hồ nghi.

Lúc này đây, lão nhân không hề đáp lại, vẫn cúi đầu không ngừng thêm dược liệu mới vào trong giấy vàng kia.

Lông mày thiếu niên nhíu lại, hắn dường như từng gặp quan tình cảnh như vậy, thần sắc trên mặt lão nhân giờ phút này cũng giống hệt như người xưa kia.

Hắn không thích cảnh tượng như vậy, thực sự không thích xuất phát từ nội tâm.

Cho nên hắn rốt cục vẫn nhịn không được, hỏi ra vấn đề năm xưa không hỏi một vị lão nhân kia.

"Các ngài đến tột cùng muốn làm cái gì?"

Nhưng câu trả lời của lão nhân giống như lão nhân lúc trước, Phải làm việc cần làm."

"Vậy ngài sẽ hoàn thành được sao?”

"Không thể." Lão nhân lắc đầu.

Hoang mang bị thiếu niên đè ở trong lòng gân một năm lần thứ hai dâng lên.

"Nếu không thể, vậy ngài chết rồi, ai sẽ hoàn thành nó?”

Lúc này lão nhân đã bày xong dược liệu, lão bắt đầu sửa sang lại những tờ giấy vàng kia. Bọc chúng cẩn thận sau đó đặt chúng trong ngăn kéo không bị tác động bởi tuyết hoặc độ ẩm.

Sau đó lão mới lần đầu tiên ngẩng đầu nhìn về phía thiếu niên, đưa ra một câu trả lời giống như năm đó: 'Sẽ có người thay ta làm xong chuyện này."

Chỉ là so sánh với người nọ, trong lời nói của lão bớt đi vài phân chắc chắn, nhiều hơn vài phần chân chờ. Hoặc có lẽ chính là phần chân chờ này, làm cho thiếu niên cũng không giống như năm đó, chấm dứt đề tài này ở đây.

"Ta có thể làm gì?" Hắn nói như thế, thanh âm non nớt, trong con ngươi nổi lên hào quang trong suốt, giống như tuyết U châu, lại giống như sao sáng trên trời.

Lão nhân hơi sửng sốt, lời nói của thiếu niên vốn nên làm cho trong lòng lão mang áy náy, thoáng an bình lại. Nhưng không biết vì sao, ánh mắt thiếu niên lại khiến lão có chút đau đớn.

Nhưng sau một lúc trâm mặc quen thuộc, lão đứng lên, sau đó vươn tay ra, đưa cho thiếu niên một vật.

Đó là một cái ngọc bội, một cái ngọc bội chỉ có một nửa, bên trên treo tua rua màu đỏ.

"Đây là mệnh bài của ta, nếu ta chết, mệnh bài này sẽ vỡ vụn, mà khi đó có lẽ sẽ có người xin ngươi giúp đỡ, nếu như ngươi nguyện ý." Lão nhân thì thầm.

"Giúp đỡ như thế nào?" Thiếu niên truy hỏi.

"Ta không biết, nhưng nhất định sẽ có người tới tìm ngươi."

"Có nguy hiểm không?" Thiếu niên lại hỏi.

"Ừm”" Lão nhân khẽ gật đầu, nhưng khi đang định nói cái gì đó nữa, thanh âm thiếu niên lại vang lên lần nữa.

"Được, ta biết rồi."...

Từ Hàn loạng choạng đi trên con đường trống rỗng ở thành Trường An.

Sắc mặt hắn tái nhợt, cánh tay trái có một vết thương sâu có thể nhìn thấy xương, không ngừng chảy máu tươi, đổ xuống những con đường đi qua.

Hắn đếm thật kỹ, đây đã là nhóm sát thủ thứ tư đến từ Tham Lang vệ mà mình giết chết, đồng thời càng nhiều sát thủ cũng đang ở trên đường tới.

Tống Nguyệt Minh đã làm tất cả những gì y có thể làm vì Từ Hàn.

Giết chết cao thủ cùng nhau đến đoạt kiếm, sắp đặt cha vợ y là Hạ Lâm Thành - động chủ Nguyệt Hồ động, phụ thân của Hạ Tử Xuyên ở ngoài thành Trường An tiếp ứng Từ Hàn. Chỉ cần Từ Hàn có thể chạy ra khỏi thành Trường An, Hạ Lâm Thành sẽ mang theo hắn một đường rời khỏi Lương châu.

Trong đó hiển nhiên cất giấu rất nhiều môn đạo.

Từ Hàn sớm đã có ý định rời đi, nhưng chung quanh hắn sớm đã bị Chúc Hiền an bài rất nhiều tai mắt. Ngày thường hắn tùy ý làm bậy cũng được, duy chỉ có rời khỏi Trường An là sẽ đụng chạm điểm mấu chốt của Chúc Hiền, hắn nhìn như tự do thực ra đã bị ước thúc khắp nơi mọi chốn.

Chỉ sau khi Tống Nguyệt Minh lấy cớ điều chuyển những ánh mắt kia, hơn nữa đánh chết đám đại năng giang hồ đi đến cùng y, Từ Hàn mới rốt cục có được một tia cơ hội rời khỏi Trường An.

Mà mặc dù không biết Tống Nguyệt Minh đến tột cùng thuyết phục Hạ Lâm Thành như thế nào, nhưng lão có thể dẫn người chờ ở ngoài thành Trường An, đã là nỗ lực lớn nhất mà Nguyệt Hồ động có thể làm. Bởi vì mặc kệ việc này thành bại, một khi Hạ Lâm Thành mang theo nhân mã trên tay lão vào thành, cuối cùng Nguyệt Hồ động cũng sẽ không thoát khỏi liên quan. Cho nên đây có lẽ đã là cực hạn mà Tống Nguyệt Minh có thể làm được.

Nhưng cho dù Từ Hàn đã khởi hành trước tiên, đám nanh vuốt của Tham Lang bộ vẫn nhanh hơn trong tưởng tượng.

Từ Hàn một đường đông trốn tây, lúc này mới đi tới nơi này.

Nhưng cho dù cửa thành Trường An gần trước mắt, hắn vẫn không dám có nửa phần lơi lỏng.

Hắn bất chấp thương thế trên người, cắn răng kéo thân thể mệt mỏi, bước nhanh đi về phía cửa thành, mà tâm thần lại phân tán ra, cẩn thận cảm giác chú ý phía sau có truy binh đuổi tới hay không.

Từ Hàn rất rõ ràng, hiện tại Tham Lang bộ còn chưa nhận ra ý đồ hắn muốn chạy ra khỏi Trường An. Nếu tin tức này bị truyền ra ngoài, vậy lấy phong cách làm việc của Trường Dạ ty tất nhiên sẽ tập kết trọng binh vây giữ ở các cửa thành, đến lúc đó dù hắn muốn rời đi, chính là mọc cánh khó thoát. Cho nên một khi Từ Hàn gặp được giáp sĩ Tham Lang bộ đang tìm kiếm mình, hắn liền không tiếc liều mạng cho dù bản thân bị thương, cũng phải tru sát toàn bộ.

Hắn chưa bao giờ thiếu tàn nhẫn như vậy, nhất là với chuyện liên quan đến sinh tử của mình.

Đường nét cửa thành Trường An dần dần hiện lên trong ánh mắt mông lung, phía sau dường như cũng không có dấu vết truy binh, Từ Hàn cắn răng, cũng bất chấp hành động này sẽ làm tăng thêm thương thế của mình, lần thứ hai tăng nhanh tốc độ của bản thân.

Mắt thấy sắp đến cửa thành, nhưng khi đó trước mắt hắn hoa lên một cái, mấy cái bóng người như quỷ mị chắn ngang giữa hắn và cửa thành.

Từ Hàn khi đó nheo mắt nhìn kỹ, sắc mặt lập tức âm trâm xuống.

Trong mắt hắn lóe lên vẻ dữ tợn giống như ác quỷ, nhìn chằm chằm người cầm đầu.

Đó là một lão nhân.

Một lão nhân rất lớn tuổi.

Tóc trắng tinh, khe rãnh tung hoành trên mặt.

"Xem ra, phương pháp Long Xà song sinh là thật." Từ Hàn cắn răng nói, hắn mặc dù cố hết sức áp chế, nhưng trong lời nói có một cỗ tức giận nông đậm vẫn triển lộ không sót một chút nào.

Lão nhân xưa nay mặt mày hiền lành kia nghe được lời này, cũng hơi có chút sửng sốt.

"Xem ra thời gian ta không có ở đây, Phủ chủ đại nhân biết không ít nha." Lão nhân cười nói, dáng tươi cười trong đêm tối từng làm cho Từ Hàn thoải mái, giờ phút này thoạt nhìn âm trâm đáng sợ như thế.

"Thì ra lão gia hỏa kia bảo ta giúp đỡ là chuyện hung hiểm như vậy." Từ Hàn bừng tỉnh nói, vẻ mặt hắn có chút bạc nhược. Cũng không phải bởi vì tử cục lúc này, chỉ là bởi vì người được mình tín nhiệm nhất lại lừa gạt cùng phản bội mình, cho nên đáy lòng sinh ra cảm giác vô vị tạp trần, hít thở không thông.

"Nếu Phủ chủ đại nhân đã biết mọi chuyện, vậy thì không cần làm ra chống cự vô vị đi, cùng lão hủ trở về Thiên Sách phủ." Lão nhân nhẹ giọng nói, vẻ mặt cùng ý cười uyển chuyển lại cực kỳ giống trưởng bối gọi kẻ hậu bối.

Theo hiểu biết của lão đối với Từ Hàn, hắn là một thiếu niên rất thông minh. Lão đương nhiên cho rằng, với đội hình như bọn họ, Từ Hàn không có một chút phần thắng, thúc thủ chịu trói hiển nhiên là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng Từ Hàn khi đó lại đưa tay xé rách quân áo trên mình bởi vì lúc trước đánh nhau mà trở nên rách rưới, đứng thẳng người nhìn về phía lão nhân kia.

"Vậy thật không khéo."

"Từ mỗ hôm nay vừa vặn muốn lĩnh giáo một phen..." "Hạo nhiên chính khí của Lộc tiên sinh!"
Bình Luận (0)
Comment