Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 374 - Chương 126: Long Ngự Thượng Khách

Chương 126: Long ngự thượng khách Chương 126: Long ngự thượng kháchChương 126: Long ngự thượng khách

"Tấn Phong giang đầu đêm tiễn khách, lá phong địch hoa mùa thu lạnh rung."

"Chủ nhân xuống ngựa khách ở trên thuyền, nâng rượu muốn uống không nghe nhạc dạo."...

Trong Phi Yến trai, nữ tử mặc áo lụa xanh mỏng manh, ôm tỳ bà, nhẹ nhàng cất tiếng hát.

Trước người có một vị trung niên bộ dáng lếch thếch, ngồi trên giường thấp bưng một chén rượu trong, gật gù đắc ý, thân sắc mê say.

"Mấy năm không nghe, giọng hát của Thanh Y vẫn tuyệt vời như thế." Nam nhân trung niên chân thành cảm thán nói.

Đây không phải là một bức tình cảnh đặc biệt hài hòa.

Bất kể dung mạo lôi thôi lếch thếch của nam nhân hay là y phục bẩn thỉu của y, đều không hợp với căn phòng trang trí đặc biệt hữu tình này, cùng bộ dáng xinh đẹp động lòng người của nữ tử áo xanh kia.

Coong.

Đầu ngón tay của nữ tử nhảy múa trên dây đàn tỳ bà đột nhiên dừng lại, trên chiếc đàn kia phát ra một tiếng thanh âm chói tai.

Nữ tử ngẩng đầu lên, thân sắc khó hiểu nhìn vê phía nam nhân.

"Đứa nhỏ kia đã vào ván rồi, ngươi còn phải đợi đến khi nào?”

Nữ tử kia hỏi như vậy, trong giọng nói mang theo quan tâm và lo lắng rất khó phát hiện.

Nam nhân chỉ lơ đễnh cười nhạt, y lại nâng ly rượu lên, lắc lắc kính về phía nữ tử.

"Chúc thủ tọa không phải cũng vào ván rồi ư? Sao ngươi còn rảnh rỗi ở đây nói chuyện phiếm với ta?"

Nữ nhân nghe vậy, thần sắc trên mặt ngưng lại, lập tức ánh mắt nàng âm trâm xuống,'Xem ra mấy năm nay, chúng ta đều đã trải qua rất nhiều chuyện mà đối phương có nghĩ cũng không nghĩ tới."

Nam nhân thở dài, nói: "Thanh Y, ta thực sự không thể nhìn thấu ngươi."

Thần sắc trên mặt nữ nhân càng lúc càng âm trầm, nàng không nói gì, chỉ là trong đôi mắt kia ánh ra hào quang lạnh như băng, trực tiếp rơi vào trên người nam nhân.

"Ngươi biết rõ tiểu Hàn cũng không phải Chân long, cũng biết phương pháp Long Xà song sinh kia, vậy mà lại không nói rõ với Chúc Hiền, ngược lại một đường dụ dỗ hắn vào ván, sau lưng ngươi đến tột cùng là ai? Chính xác thì ngươi muốn làm gì?"

Nữ nhân cười nhạt một tiếng, lần thứ hai ve vẩy dây đàn Tỳ Bà trước người.

"Trong ván đều là quân cờ, không đến cuối cùng, cũng không ai biết được đến tột cùng ván cờ này lớn bao nhiêu.....

Bóng đêm nồng đậm hơn.

Trải qua một đêm cuồng hoan, thành Trường An lại lâm vào yên tĩnh.

Một chiếc xe ngựa chậm rãi chạy trên đường phố thành Trường An, bánh xe bằng gỗ đè qua phiến đá xanh trên đường, phát ra âm thanh lộc cộc, quanh quẩn trong con phố dài tĩnh lặng.

Trong xe ngựa, thiếu niên cánh tay phải buộc vải trắng trần trụi ngồi xuống, hắn cúi đầu, vẻ mặt lạnh lùng, không biết đang suy nghĩ cái gì. Mà đối diện hắn có một vị lão giả mặc áo bào đỏ ngồi nghiêm chỉnh, hai mắt nheo lại, tựa như đang nhắm mắt dưỡng thần.

"Tu vi Phủ chủ tiến triển thân tốc, cũng làm cho lão hủ kinh ngạc." Sau một hồi dài trầm mặc, lão nhân chợt lên tiếng.

Thiếu niên nghe vậy nở nụ cười chua xót, tu vi của Lộc tiên sinh gần như đã chạm tới ngưỡng cửa cảnh giới Tiên nhân, chút công phu mèo cào của hắn nếu đối phó người bên ngoài có lẽ còn có thể thử một lần, nhưng ở trước mặt Lộc tiên sinh, chỉ có thể dùng từ dễ như trở bàn tay để hình dung, chỉ hơi tiếp xúc hắn đã bại trận.

"Chân long đến tột cùng là ai?" Từ Hàn suy nghĩ một chút, một lúc lâu sau mới trầm giọng hỏi.

"Chân long là ai, có thật sự trọng yếu sao?" Lão nhân ngẩng đầu lên hỏi.

Từ Hàn sửng sốt, trên mặt hiện ra nụ cười khổ."Cho nên lần này đến phiên ta phải không?”

Lộc tiên sinh vẫn chưa hiểu được ý trong lời nói của thiếu niên, lão suy nghĩ một chút, mới chân thành nói: "Kỳ thật Phủ chủ đại nhân rất tốt, ngay cả lúc Phu tử ở đây, giống như tình cảnh Thiên Sách phủ, cũng chưa chắc sẽ làm tốt hơn Phủ chủ."

Từ Hàn nghe vậy, ngẩng đầu lên nhìn về phía lão nhân trước mắt, hắn nói: "Nhưng những thứ này thực ra không quan trọng. Đúng không?”

"Bất kể thủ được Đại Hoàng thành, hay là lật đổ hai nhà Cố Triệu, những chuyện này đều không trọng yếu. Ta rốt cuộc làm cái gì, không làm cái gì đối với các ngươi kỳ thật cũng không có khác biệt, ngay từ đầu các ngươi đều chỉ muốn cái mạng của ta, phải không?"

Thiếu niên khi đó nhìn thẳng lão nhân, ánh mắt trong trẻo như vậy tìm không ra một chút phẫn nộ hoặc căm hận như trong dự đoán của lão nhân. Thứ có chỉ là khó hiểu, chỉ là bối rối.

Trái tim của lão nhân vào lúc đó đau đớn như bị kim châm, lão dùng toàn bộ sức lực của bản thân cố gắng ẩn giấu di dấu hiệu một số thứ gì đó đang dần tan chảy trong một khắc kia.

Lão có chút không rõ, vì sao Phu tử lại tìm được một thiếu niên như vậy để làm tốt thí cho phương pháp Long Xà song sinh, có lẽ nếu Từ Hàn làm tùy ý một chút, phóng túng một chút, thì áy náy trong lòng lão nhân giờ phút này sẽ giảm bớt đi vài phần.

Nhưng trên thực tế, Từ Hàn làm quá tốt, tốt đến mức làm cho người ta không thể tìm ra bất kỳ tật xấu gì, tốt đến mức trong lòng lão nhân cũng khó tránh khỏi cảm thấy áy náy.

Nhưng chuyện đã đến một bước này, bọn họ sớm đã không còn đường quay đầu lại.

Giữa thái bình thịnh thế cùng thương sinh ly loạn, những hy sinh này cuối cùng vẫn đáng giá.

Cho nên lão nhân áp chế vẻ nhân từ trong lòng xuống, lại cúi đầu, không nói gì nữa.

Xe ngựa đột nhiên ngừng lại.

Từ Hàn xuyên thấu qua khe hở của xe nhìn ra ngoài cửa sổ, bọn họ đi tới trước cửa Thiên Sách phủ, Lộc tiên sinh cũng không có ý xuống xe, ngược lại cửa Thiên Sách phủ bị chậm rãi mở ra, một bóng người dưới rất nhiều quân lính Thiên Sách phủ vây quanh đến cửa phủ, bóng đêm quá nồng đậm, mọi người lại bao vây quá chặt, cho nên Từ Hàn cũng không thấy rõ dung mạo người nọ.

Sau đó lại là một chiếc xe ngựa chậm rãi dừng ở bên cạnh xe ngựa hắn ngồi, sau đó người nọ liền bị đưa lên xe ngựa kia.

Chuyện kế tiếp là hai chiếc xe ngựa lại khởi động. Từ Hàn biết, phương hướng bọn họ đi lần này là Phổ Thiên cung của Đại Chu.

Giờ khắc này, rốt cục vẫn phải tới.

Từ Hàn thu hồi ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, liếc về phía lão nhân bên cạnh lần nữa, hỏi: "Ngồi trong xe kia chính là Chân long đúng không?”

Lão nhân gật đầu, nhẹ nhàng trả lời: "Đúng."

Sau lời đối thoại đơn giản như vậy, hai người lại lâm vào trâm mặc, trong thành Trường An mênh mông rộng lớn này, tiếng bánh xe của hai chiếc xe ngựa vang lên chói tai. ....

Mà cùng lúc đó, trước cửa Phổ Thiên cung, một vị lão nhân áo đen cầm trong tay một thanh trường kiếm màu đỏ thẫm, ngạo nghễ đứng thẳng.

Chúc Hiền tay cầm quân chính Đại Chu dẫn mọi người cung kính bái lạy lão nhân nọ/'Chuyến đi này hung hiểm, thương sinh trong thiên hạ đều dựa vào Tư Không Tiên nhân."

Lão nhân áo đen kia nghe vậy, ung dung gật đầu.

"Thủ tọa đại nhân yên tâm, sau hôm nay, thiên hạ Đại Chu này mang họ Chúc." Lão nhân nói xong lời này, ánh mắt lướt qua trên thân những người ở đây, cuối cùng rơi vào trên người vị thiếu niên áo tím trong đám người kia.

Lão nhân nhìn y thật sâu, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng cũng không mở miệng.

Lão bỗng nhiên xoay người, không để ý tới chúng nhân nữa, cất bước đi về phía cửa cung cao vút kia.

"Đây là Hoàng cung Đại Chu, người tự tiện tiến vào - chết!"

Trên tường cung truyền đến một tiếng quát giận dữ, cấm quân như thủy triều từ trong cửa cung tuôn ra.

Lão nhân áo đen một mình đi về phía trước dường như cũng không nghe thấy tiếng quát giận dữ như vậy, lão vẫn không nhanh không chậm cất bước chân bản thân.

Thủ lĩnh cấm quân nhướng mày, chỉ nghe một tiếng giòn dã vang lên, trường đao trên thắt lưng gã ra khỏi vỏ, mà mấy trăm tướng sĩ cấm quân phía sau cũng rút đao kiếm trên thắt lưng mình ra.

Đao kiếm sáng chói lóe lên hàn mang thê lương trong đêm tối, tựa như hai tròng mắt ác quỷ từ trong địa ngục bò ra.

Khi đó, trong mắt lão nhân áo đen nổi lên một đạo huyết quang khiếp người.

Một con ác long màu đen đột nhiên từ trong cơ thể lão trào ra, gào thét mà đi.

Chỉ trong tích tắc, mấy trăm giáp sĩ cấm quân khi đó hóa thành mưa máu đầy trời, đồng loạt từ trên không trung rơi xuống, nhuộm mặt đất bên ngoài Phổ Thiên cung này thành màu đỏ tươi.

Lão nhân liền đạp thi hài đầy đất, tắm rửa trong mưa máu đầy trời, cất bước đi sâu vào trong Hoàng cung Đại Chu.

"Linh Lung các Tư Không Bạch.”

"Vì bình thiên phẫn nộ, vì cứu thương sinh." (bình thiên phẫn nộ: giảm phẫn nộ của trời)

"Mời bệ hạ long ngự thượng khách!"
Bình Luận (0)
Comment