Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 375 - Chương 127: Long Xà Song Sinh

Chương 127: Long Xà song sinh Chương 127: Long Xà song sinhChương 127: Long Xà song sinh

"Đời có Chân long, thiên hạ nhìn trộm. Cho nên có loài rắn, học bộ dáng loài rồng. Rắn cướp được số mệnh, nhận chín phần rồng, ngày con rắn ngủ đông, Chân long xuất thết"

Trong Vị Ương điện Phổ Thiên cung, ánh nến u ám đung đưa.

Vũ Văn Lạc ngồi trên Long ỷ cao cao, nhẹ nhàng lẩm bẩm chữ viết trên quyển sách ố vàng trong tay.

"Ái khanh có biết phương pháp Long Xà song sinh ác độc như vậy đến tột cùng xuất phát từ đâu không?" Nam nhân đọc xong đột nhiên quay đầu nhìn về phía một lão nhân ngồi ở trước bàn, hỏi như thế.

Lão nhân là một trong Tông chính Cửu khanh, đương nhiên là vô cùng rõ ràng đối với những chuyện liên quan đến bí pháp truyền thừa của Hoàng tộc.

Khi đó lão hơi chắp tay, nhẹ giọng nói: "Đây là bí pháp mà một vị Tông chính ở tiền triêu Đại Sở nghiên cứu ra.'

"Lúc đó là năm 372 theo lịch Đại Sở. Đế vương thứ sáu của triều đại này, Phương Ứng Quân đột tử vào tuổi tráng niên, Ấu đế Phương Miện Cảnh kế vị. Thái Âm cung cho rằng vận mệnh nước Đại Sở sụp đổ, chư hầu trong thiên hạ đua nhau rèn binh lịch ngựa, muốn ôm binh tự trọng."

"Quốc vận vừa vỡ, Long khí phân tán ra ngoài thiên hạ, kẻ hiền sẽ nhận được. Mà vị Tông chính kia lại tìm được một đứa bé sinh cùng ngày cùng tháng với Ấu đế, lại tính ra đối phương là một trong những người kế thừa Long khí tương lai. Hắn đã cầu được phương pháp trộm mệnh không biết từ chỗ nào, thay thế đứa bé kia cùng Ấu đế, dùng thân phận Ấu đế Đại Sở đưa lên ngai vàng đế vương triều đại này."

"Khi đó quốc vận Đại Sở tuy rằng nứt vỡ, nhưng còn lâu mới đến mức sụp đổ, đứa bé kia vừa có số mệnh do trời định ra, lại có quốc vận còn lại của Đại Sở ủng hộ, rất nhanh sau khi trưởng thành liên bình định phản loạn khắp nơi. Lần đầu tiên, quẻ tượng của Thái Âm cung xảy ra sai lầm, Đại Sở an ổn lại một lân nữa. Sau đó..."

Vũ Văn Thành nói đến đây dừng một chút, còn không đợi lão tiếp tục nói, Vũ Văn Lạc trên đài cao đã lên tiếng tiếp tục.

"Sau đó vị Tông chính kia cùng rất nhiều Tông thân Hoàng tộc giết kẻ được trời định thay Phương Miện Cảnh đăng cơ kia, lại tuyên bố với bên ngoài Hoàng đế mắc bệnh quái ác chết bất đắc kỳ tử. Mà Phương Miện Cảnh thực sự lại bởi vì phương pháp Long Xà song sinh kế thừa Long vận của người nọ, lại lấy thân phận đệ đệ đăng cơ kế vị, vì thế Đại Sở liền có thời gian khai nguyên thịnh thế trung hưng này!"

Vũ Văn Lạc dứt lời đã trầm mắt nhìn về phía Vũ Văn Thành,"Thế nhưng chuyện này dường như có chút khác biệt với các sự việc đang diễn ra trước mắt."

"Đương nhiên không giống nhau." Lão nhân hơi gật đầu nói như thế: "Năm đó Đại Sở thực hiện phương pháp Long Xà song sinh, vì lâu cao có xu hướng sắp đổ, mạnh mẽ nghịch thiên kéo dài quốc vận cho triêu Sở. Mà vị di tử Hoàng tộc năm đó vốn là người do số trời định ra, hắn thân mang Long vận, Phu tử dùng phương pháp này phần nhiều là để cho hắn có thể yên ổn sống đến hôm nay, sống đến ngày bệ hạ long ngự thượng khách... Đương nhiên mặc kệ như thế nào, Từ Hàn bị thi triển phương pháp Long Xà song sinh, đều giống như người năm đó, cuối cùng trốn không thoát kết cục làm tế phẩm để Chân long hiện thế”

"Chỉ là có lẽ chính Phu tử cũng không nghĩ tới, vị Từ Phủ chủ mà ngài ấy tìm tới lại làm tốt như vậy, thủ được Đại Hoàng thành, thanh trừ vây cánh của Chúc Hiền, hiện giờ vị Chân long ẩn giấu sau lưng kia nói không chừng ngưng tụ Long khí chỉ sợ đã đến mức khó có thể tưởng tượng được." "Năm đó từ giã sự nghiệp trên đỉnh vinh quang, giải tán lực lượng mạnh mẽ của Thiên Sách phủ, lại để cho Từ Hàn bị mọi người lầm tưởng là Hoàng tử mang theo Hình Thiên kiếm trở lại Trường An, Chúc Hiên của Trường Dạ ty tìm được kiếm này tất nhiên muốn làm đại nghịch, đợi đến khi toàn bộ bụi bặm lắng xuống, mọi người trong Thiên Sách phủ lại dẫn Chân long tụ tập Long khí đáng sợ kia trở về, tính toán thâm sâu đến như vậy, thần tự thẹn không bằng."

Vũ Văn Lạc nghe đến đây chợt nở nụ cười, y hỏi: "Cho nên Long khí mà Tông chính đại nhân nhìn thấy thực ra cũng không ở trên người Từ Hàn, mà là ở trên thân một người cùng tuổi với hắn ở Thiên Sách phủ, đúng không?”

"Lão hủ chưa bao giờ lừa gạt bệ hạ, lời nói đều là thật." Lão nhân cung kính đáp lại.

"Tất nhiên khanh sẽ không lừa dối trẫm, chỉ là cái gì nên nói, cái gì không nên, khanh rõ ràng hơn so với bất cứ kể nào." Vũ Văn Lạc cũng không có ý giận chó đánh mèo, ngược lại trên mặt từ đầu đến cuối đều mang theo ý cười nông đậm."Cho nên ngay từ đầu, Phu tử cũng không có ý định để cho ta thực sự ngồi vững ngôi vị Hoàng đế này. Bọn họ vẫn cất giấu Chân long kia, ta cũng tốt, Từ Hàn kia cũng được, đều là vỏ bọc bày ra bên ngoài, đúng không?”

"Phu tử cao thâm khó lường, lão hủ không dám vọng định..." Lão nhân lần thứ hai trầm giọng nói, thái độ vẫn vô cùng cung kính.

Bộ dáng lão nhân như vậy làm cho Vũ Văn Lạc thật vất vả mới đề nên hứng thú có chút thất lạc, y lắc đầu, thở dài: "Chân long, Hoàng quyền, thiên mệnh... Tính tới tính lui, lại chỉ là con tốt thí..."

"Nếu năm đó phụ vương không trâm mê phương pháp bán yêu kia, làm sao có thể đưa Thương Hải Lưu đến? Tại sao ta lại phải như vậy? Không có những thứ này, có lẽ ta sẽ giống như đứa nhỏ Vũ Văn Dương kia, làm một phiên vương không lo không nghĩ... Khoái hoạt cả đời..."

"Bệ hạ thân ở nhà đế vương, sao có thể không lo không nghĩ, Vũ Vương điện hạ nhìn như khoái hoạt, mấy năm nay sao không phải như đi trên băng mỏng..." Thanh âm của lão nhân khi đó trở nên nhu hòa, cực kỳ giống trưởng bối đang khuyên nhủ đứa bé nhà mình." Ít nhất, bệ hạ đã từng nắm sinh mệnh của bản thân trong tay... Thắng thua tự chọn, dù sao cũng tốt hơn một người quân chúng đứng ngoài xem, chỉ có thể theo dòng nước chảy đi..."

Vũ Văn Lạc nghe được lời này, ý cười trên mặt cuối cùng cũng tản đi, hóa thành một chút sâu muộn nhàn nhạt, y thở dài: "Đúng vậy, sinh mệnh của quả nhân vẫn luôn ở trong tay trẫm, ít nhất trẫm có cơ hội thắng..." Nói đến đây, y dừng một chút, lại nhìn vê phía lão nhân, hỏi: "Đúng rồi, Vũ Văn Dương hiện tại..."

Dường như đã sớm biết Vũ Văn Lạc sẽ hỏi như vậy, lão nhân hoàn toàn không đợi y nói xong vấn đề này, liền nhẹ giọng nói: "Chúc Hiền muốn thiên hạ Đại Chu, hắn sao có thể buông tha bất cứ uy hiếp nào, hiện giờ ngoại trừ vị Chân long bị che giấu rất tốt kia, Hoàng tộc Vũ Văn liên chỉ còn lại hai người bệ hạ cùng lão thần..."

Vẻ u sầu trên mặt nam nhân lại nặng thêm vài phần.

"Thật sao?" Y nhẹ giọng nói.

Vị Ương điện lần thứ hai trâm mặc lại, mà ngoài điện lại truyền đến một trận ồn ào, lập tức một thanh âm tựa như tiếng trời chợt vang lên.

"Linh Lung các Tư Không Bạch."

"Vì bình thiên phẫn nộ, vì cứu thương sinh."

"Mời bệ hạ long ngự thượng khách!"

Vũ Văn Lạc nghe vậy, trên mặt lần thứ hai hiện ra nụ cười, y từ trên Long ỷ cao cao tại thượng kia đứng lên, sau đó cực kỳ khoan thai sửa sang lại quần áo của mình một phen, toàn bộ quá trình y làm rất tỉ mỉ.

Là đế vương, cho dù chết cũng phải có tôn nghiêm của mình, y nghĩ như vậy lại nhìn vê phía lão nhân bên cạnh.

"Ái khanh, sắc trời không còn sớm, ngươi cũng nên trở về nghỉ ngơi." Vũ Văn Lạc ung dung nói, thần sắc lạnh lùng trên mặt nhìn không ra một chút sợ hãi và lo lắng vì sắp chết.

Lão nhân kia nghe vậy cũng đứng dậy, lại cung kính bái một cái với nam nhân.

"Hoàng tộc Đại Chu chỉ có hai người bệ hạ cùng thần, đoạn đường cuối cùng của bệ hạ, vẫn nên để cho lão thần đưa tiễn đi."

Vũ Văn Lạc khi đó trâm ngâm một hồi, cuối cùng khẽ gật đầu,'Cũng tốt."

Y dứt lời như thế liên cất bước đi về phía cửa Vị Ương điện, mà khóe miệng lúc đó lại hơi nhếch lên.

Y nhẹ giọng nỉ non.

"Thương Hải Lưu..."

"Mục Ngọc Sơn..."

"Trãẫm thua ván cờ này, các ngươi cũng không thắng được..."
Bình Luận (0)
Comment