Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 376 - Chương 128: Thắng Thua

Chương 128: Thắng thua Chương 128: Thắng thuaChương 128: Thắng thua

Hạ Lâm Thành đứng trên ngọn đồi bên ngoài thành Trường An, kiễng chân nhìn về phía cửa thành.

Gã có chút hối hận khi đồng ý với thỉnh cầu của con rể mình, nhưng...

Gã chỉ có một đứa con gái như vậy, gã biết tình ý của con gái mình đối với tiểu tử thối kia, kẻ làm cha cuối cùng cũng không thể trơ mắt thấy con gái mình tuổi còn trẻ đã thủ tiết. Không còn cách nào khác, gã chỉ có thể đi nước cờ hiểm, ở trên ngọn đồi ngoài thành Trường An này tiếp ứng kẻ bị Chúc Hiền coi là cái đỉnh trong mắt, cái gai trong thịt là Từ Hàn.

Chỉ là gã đợi hồi lâu, vậy mà cũng không đợi được Từ Hàn, mà chờ tới lại là...

Một đám sĩ tốt khí vũ hiên ngang, giáp trắng như tuyết, những sĩ tốt áo giáp màu trắng kia bước đi chỉnh tê, bên hông đồng loạt trang bị một thanh trường kiếm, trong lúc hành tẩu kiếm ý ngạo nghễ lưu chuyển trong hàng ngũ này.

Hạ Lâm Thành biết tiếp ứng Từ Hàn là một chuyện chỉ hơi sơ sẩy sẽ đầu người rơi xuống đất, cho nên gã vẫn thật cẩn thận, bất kỳ dấu vết gió thổi cỏ lay nào cũng đủ để dấy lên thần kinh căng thẳng của gã, hàng vạn đại quân như vậy đến đương nhiên cũng không thể gạt được gã, vậy cho nên gã rất sáng suốt khi cảm nhận được khí tức của đại quân liền dẫn người hầu và thủ hạ lui đến cách đó không xa, cũng chính là trên ngọn núi gã đang ở giờ phút này, cẩn thận quan sát đám sĩ tốt đột nhiên đến.

Hạ Lâm Thành tốt xấu gì cũng là chưởng giáo của Nguyệt Hồ động, cũng được coi là nhân vật có số có má trong giang hồ ở Đại Chu, đương nhiên cũng có chút kiến thức, gã ở trên gò núi nheo mắt đảo qua đám giáp sĩ màu trắng xếp thành hàng kia, cuối cùng rơi vào trên người một vị nam tử áo xanh cầm đầu.

Người nọ tuổi chừng năm mươi, dưới cằm là bộ râu dài điểm hai màu trắng đen, trên lưng có hai thanh trường kiếm.

Lão ngạo nghễ đứng ở nơi đó, thần sắc trên mặt lạnh lùng, thắt lưng thẳng tắp, giống như là một thanh kiếm đang giấu bên trong vỏ, ngày ra khỏi vỏ, thiên địa rung động, nhật nguyệt vô quang.

Hạ Lâm Thành nhận ra lão.

Hoặc có thể nói không ai trong giang hồ Đại Chu không nhận ra.

Lão có một danh hào rất vang dội, thành chủ Thiên Đấu thành Nhạc Phù Daol

Mà thân phận đám giáp sĩ đeo trường kiếm trên thắt lưng, xếp một hàng trước mắt liên không khó đoán, chính là Thiên Đấu quân trong Thiên Đấu thành.

Nhạc Phù Dao vào lúc này mang theo Thiên Đấu quân đến Trường An, vậy có nghĩa là vị Nhạc Kiếm tiên xưa nay không tham dự tranh chấp trên triều đình cũng quyết định nhúng tay vào cuộc tranh giành Hoàng quyền hôm nay?

Bất kể đại quân tinh nhuệ dưới tay hay là tu vi thân là Tiên nhân của lão đều không ngoại lệ, đủ để trở thành lực lượng mấu chốt thay đổi hướng đi của cuộc tranh giành Hoàng quyền hôm nay. Nghĩ tới đây, Hạ Lâm Thành lập tức biến sắc, gã bỗng nhiên có chút hiểu được vì sao Tống Nguyệt Minh lại nhờ mình ra ngoài thành Trường An tiếp ứng Từ Hàn, có lẽ đây chỉ là một trong những mục đích mà thôi.

Còn mục đích thứ hai rất có thể chính là để cho Nguyệt Hồ động tránh được trận loạn chiến này.

Hạ Lâm Thành nghĩ tới đây lập tức nhíu mày, lúc ở Trường Dạ ty gã chưa bao giờ nghe người ta nói sẽ mời Nhạc Phù Dao tới, hơn nữa vị chấp chưởng Thiên Đấu thành Từ châu xưa nay vốn không hợp với Trường Dạ ty, cũng coi như là châu quận duy nhất của Đại Chu không còn nằm trong phạm vi khống chế của tổ chức này nữa, Thiên Đấu thành như vậy hiển nhiên không có khả năng là trợ thủ do Chúc Hiền mời tới, như vậy...

Nghĩ tới đây, trong lòng Hạ Lâm Thành càng thêm hoảng hốt.

"Ai, ta nói đại thúc ngài có làm được hay không, lần lên đường tới Trường An này chúng ta đã đi hơn mười ngày, rốt cuộc ngài có thể tìm được đường hay không?" Mà cũng đúng lúc này, bên tai gã chợt vang lên một giọng nói non nớt.

Thanh âm kia tựa như cũng không có chút ý tứ kiêng dè đám giáp sĩ xếp hàng trước thành Trường An, truyền vào trong tai Hạ Lâm Thành cực kỳ rõ ràng, gã vốn đang nghĩ đến chuyện liên quan đến Nguyệt Hồ động thậm chí là hướng đi của triều Đại Chu, bất giác trong lòng cả kinh, vội vàng theo tiếng nhìn lại.

Chỉ thấy sâu trong rừng rậm có hai bóng người một cao một thấp chậm rãi đi tới nơi này.

Trang phục của hai người kia cũng không thể nói là kỳ quái, người lớn chính là một vị nam tử khoảng chừng bốn mươi tuổi, mặc một bộ áo bào đen, khuôn mặt rất hiền lành, chẳng qua lông mày trên mắt lại trắng như tuyết, mà người còn nhỏ lại là một vị thiếu niên chưa tới mười ba mười bốn tuổi, dáng người có chút gầy yếu, nhưng trên lưng lại đeo hai thanh đao kiếm gân như dài bằng thân thể hắn.

Nếu như đặt ở ngày thường, Hạ Lâm Thành chắc chắn sẽ không dừng chân vì hai người này, nhưng vẻ thoải mái trên mặt hai người kia hiện tại lại cực kỳ không hợp với dòng nước ngầm mãnh liệt trong thành Trường An lúc này.

"Chuyện này sao có thể là lỗi của ta được? Không phải ngươi đã từng tới Trường An ư? Vậy mà cũng không tìm ra đường đó chứ?" Nam tử trung niên kia nghe thiếu niên oán giận cho nên cảm thấy có chút khó chịu, lập tức phản bác như thế.

Sắc mặt đứa bé lúc đó ngưng lại, hắn gãi gãi ót mình, thanh âm lập tức nhỏ đi vài phần/Lúc ấy ta cũng chỉ đi theo Phủ chủ đại nhân, vốn không chú ý, còn lúc rời đi... lại vội vàng lên đường..."

Hai người như không nhìn thấy những người xung quanh, bước chân lại dần dần tiến tới nơi này.

Sắc mặt Hạ Lâm Thành biến đổi, âm thâm nghĩ ngàn vạn lần đừng đến nơi này, gã cũng không muốn dẫn vị Nhạc Kiếm tiên Nhạc Phù Dao trước cửa thành kia chú ý, chỉ là ý niệm như vậy mới dâng lên trong đầu...

Thanh âm non nớt của thiếu niên kia liền truyên đến lần nữa.

'A, đại thúc xem nơi đó có người, chúng ta nhanh đi hỏi một chút."

Vì thế hai người một lớn một nhỏ kia liền đi tới bên người Hạ Lâm Thành ngàn vạn lần không tình nguyện, nam tử trung niên kia ngược lại có chút cung kính hành lễ với gã, sau đó liền cao giọng hỏi: "Tại hạ Ninh Trúc Mang cùng hậu bối đến đây muốn đi Trường An, lại lạc mất phương hướng, không biết vị huynh đài này có thể hay không..."

Lời này còn chưa nói hết, nghe tới hai chữ Ninh Trúc Mang, trong lòng Hạ Lâm Thành liên chấn động, không khỏi ngẩng đầu nhìn kỹ lại, lúc này mới thấy rõ nam nhân trước mắt rõ ràng chính là chưởng giáo Ninh Trúc Mang của Linh Lung các.

"Ninh huynh!" Gã không kìm được phát ra một tiếng kinh hô.

Mà nam nhân tự xưng Ninh Trúc Mang kia vào lúc đó cũng sửng sốt, y ngước mắt nhìn về phía Hạ Lâm Thành, lúc này mới nhận ra đối phương, sắc mặt cũng lập tức vui vẻ, vội nói: "Hạ huynhl"

"Hai người quen biết nhau?" Thiếu niên đeo đao kiếm ở một bên có chút sững sờ hỏi.

"Đương nhiên là quen biết." Ninh Trúc Mang khẽ gật đầu, lại nhìn về phía Hạ Lâm Thành, hỏi: "Vì sao Hạ huynh ở đây vậy?"

Hạ Lâm Thành nhớ rõ cách đây không lâu Linh Lung các đã tuyên bố Ninh Trúc Mang, Chung Trường Hận cùng với Long Tòng Vân chết oan chết uổng, hiện giờ thấy Ninh Trúc Mang sống sờ sờ xuất hiện trước mặt mình, không khỏi có chút sững sờ. Giờ phút này nghe đối phương hỏi, lúc này mới phục hồi tinh thân lại, gã đang muốn nói cái gì, nhưng ngay lúc đó phía xa xa lại truyên đến một thanh âm.

"Nếu hai vị muốn cứu thiếu niên tên Từ Hàn kia, vậy thì không cần nói chuyện phiếm nữa. Hắn không còn quá nhiều thời gian đâu." Thanh âm kia mười phần trung khí, mang theo một cỗ uy nghiêm bẩm sinh.

Hai người Hạ Lâm Thành cùng Ninh Trúc Mang vào lúc đó đều sửng sốt, liếc mắt theo tiếng lại thấy trong hàng ngũ giáp sĩ màu trắng xếp hàng dưới chân núi có một vị nam nhân lưng đeo trường kiếm đang híp mắt nhìn bọn họ.

Chỉ liếc mắt một cái, Hạ Lâm Thành liên cảm thấy tâm thần chấn động, cảnh giới Tiên nhân cùng Đại Diễn cảnh tuy chỉ kém một cảnh, thực ra lại khác biệt như bùn đất cùng mây trời.

Lúc này gã mới tỉnh ngộ lại, bản thân mình tự cho rằng đã ẩn núp kín kẽ gió không lọt được, nhưng làm sao có thể giấu được tai mắt của một vị Tiên nhân?

"Phủ chủ đại nhân rơi vào nguy hiểm?" Mà thiếu niên bên cạnh Ninh Trúc Mang hiển nhiên không có nhiều tâm tư như Hạ Lâm Thành, hắn nghe được lời nói này sắc mặt lập tức biến đổi, cũng không để ý thân phận Tiên nhân đối phương, liền cực kỳ lo lắng lớn tiếng hỏi.

"Ừm”" Mà Nhạc Phù Dao lại càng không có chút tức giận nào, vào lúc đó chỉ ung dung gật đầu."Nếu các ngươi không nhanh một chút, vậy chỉ có thể đi thu thi hài cho thiếu niên kia."

Thiếu niên nghe nói lời này lập tức biến sắc, hắn quay qua nhìn Ninh Trúc Mang bên cạnh, đối phương cũng bình tĩnh gật đầu, hai người khi đó liền bất chấp những thứ khác, khẽ gật đầu với Nhạc Phù Dao cùng Hạ Lâm Thành, lập tức bước nhanh về phía thành Trường An.

Mà Nhạc Phù Dao dường như cũng có ý phối hợp, ngay thời khắc đó còn để cho đại quân tụ tập trước cửa thành Trường An nhường đường cho hai người. ...

Cho đến khi nhìn theo hai người này đi vào cửa thành trường An.

Bên cạnh Nhạc Phù Diêu có một người trẻ tuổi, chính là thiếu chủ Thiên Đấu thành, Nhạc Thành Bằng.

Hắn có chút hoang mang nhìn cha mình, hỏi: 'Hiệp nghị giữa chúng ta cùng Lộc tiên sinh đạt thành dường như không có một khâu này, Từ Hàn kia chính là một khâu chủ chốt trong Long Xà song sinh, nếu phụ thân cứu hắn, chẳng phải sẽ để cho mưu đồ mười mấy năm của Thiên Sách phủ biến thành tro sau một mồi lửa sao?"

Nhạc Thành Bằng từng gặp mặt Từ Hàn một lần trước khi Từ Hàn đi tới Đại Hoàng thành, cảm quan trong lòng hắn đối với vị Từ phủ chủ kia có chút không tôi. Không nói đến bọn họ chỉ là bèo nước gặp nhau, cho dù là mạc nghịch chi giao đi chăng nữa, ở trên chuyện tôn vong của thiên hạ, tình cảm cá nhân đều có vẻ không đáng kể như thế. Cho nên hắn không rõ, vì sao cha mình lúc này lại lựa chọn trợ giúp Từ Hàn. (mạc nghịch chỉ giao: bạn rất thân)

Nhạc Kiếm tiên thành danh đã lâu vẫn chưa quay đầu lại, lão vẫn nhìn chăm chú phương hướng cửa thành kia, một lúc lâu sau mới lẩm bẩm nói.

"Ta không hề giúp hắn, ta chỉ cảm thấy một thiếu niên có thể làm cho Thương Hải Lưu coi trọng như thế, không nên chỉ là một con tốt thí..."

"Huống hồ hắn là người bị Thương Hải Lưu gieo xuống kiếm chủng, ta không tin hắn thật sự có thể nhẫn tâm vứt bỏ đệ tử của mình như vậy, năm đó ta thua hắn, chút ân huệ nhỏ này coi như là trả lại nhân tình cho hắn đi."

Nhạc Thành Bằng nghe đến đó, thân thể chợt chấn động, hắn có chút kinh ngạc nhìn về phía cha mình, có chút khó hiểu hỏi: "Phụ thân thua? Năm đó không phải là phụ thân thắng sao?"

"Thắng?" Nhạc Phù Dao nghe lời nói này chợt mỉm cười, lão quay đầu nhìn về phía con trai mình.

"Ta là Địa Tiên, hắn là Đại Diễn..."

"Ta có hai chuôi Thần kiếm Phù Dao, Thanh Thiên, trong tay hắn lại chỉ có một cây gậy gõ..."

"Dù là như thế, hắn vẫn so chiêu với ta suốt một ngày một đêm..."

"Ngươi cảm thấy, là ai thắng?"

Nhạc Thành Bằng chưa bao giờ nghe được chuyện này lập tức lộ vẻ hoảng sợ, mà Nhạc Phù Dao nói xong lời này lại không hề nhận ra tâm tình của nhi tử nhà mình khác thường, hào quang trong mắt lão đột nhiên trở nên thâm thúy.

Lão nhớ tới nam nhân đối chiến với mình hồi lâu, cuối cùng kiệt lực ở ngoài Thiên Đấu thành năm đó.

Lão nghĩ đến lúc đối phương rời đi, quần áo lam lũ, bóng lưng còng xuống, mái tóc bạc trắng.

Lão nhớ câu nói mà đối phương từng nỉ non kia...

"Sư huynh bị nhốt ba trăm năm..."

"Vô Thượng chân nhân của Thái Âm cung bị nhốt sáu trăm năm..."

"Con đường này không đúng... Con đường của ngươi cũng là sai..."

"Không ai đi được đến đích...

Nghĩ tới đây, Nhạc Phù Dao lại ngẩng đầu lên, lão nhìn về phía chân trời, không ngừng lẩm bẩm.

"Còn con đường của hắn thì sao? Hắn có thể đi đến điểm cuối mà chúng ta không thể nhìn thấy hay không? Thương Hải Lưu..."
Bình Luận (0)
Comment