Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 377 - Chương 129: Mộng Đẹp

Chương 129: Mộng đẹp Chương 129: Mộng đẹpChương 129: Mộng đẹp

Xe ngựa chậm rãi tiến vê phía trước.

Đi qua con phố Chu Tước, ngõ Trường La mà Từ Hàn quen thuộc, bánh xe ngựa va chạm với mặt đất lát đá xanh, phát ra từng tiếng lọc cọc, thanh âm trầm thấp vang vọng, giống như chuông tang gõ vào lồng ngực Từ Hàn.

"Cho nên các ngươi hao hết tâm tư, chỉ vì muốn đẩy người vốn nên ngồi lên ngôi vị Hoàng đế tới vị trí vốn thuộc về hắn lần nữa, đúng không?" Bầu không khí trầm trọng như vậy đối với Từ Hàn mà nói quả thực quá mức đè nén một chút, hắn cất giọng nói bình tĩnh nhìn về phía lão nhân bên cạnh, hỏi lần nữa.

Lão nhân mặc áo bào đỏ ngẩng đầu nhìn Từ Hàn một cái, lập tức ung dung gật đầu.

"Đã như vậy năm đó Thương tiền bối cùng lão gia hỏa kia tội gì phải giết Hoàng đế..." Từ Hàn nhíu nhíu mày, hắn ngược lại có chút khó hiểu, vì sao Thương Hải Lưu cùng Phu tử muốn làm ra chuyện vẽ vời hoa lá như vậy.

Lộc tiên sinh suy nghĩ một chút, sau khi do dự một hồi, dường như vì trong lòng áy náy với Từ Hàn khiến lão nhân này khi đó rốt cục vẫn không cách nào cự tuyệt câu hỏi của hắn, chậm rãi nói.

"Ngươi nghe nói qua bán yêu sao?”

"Bán yêu?" Từ Hàn nghe vậy ngẩn người, hắn đã từng nghe nói qua một ít thuyết pháp về thứ này, cho nên tiếp tục nhướng mày hỏi: "Ngươi nói là phương pháp bán yêu mà vị Hoàng đế Đại Sở đời cuối trầm mê trước khi triều đại kia diệt vong ư?”

"Ừm”" Lộc tiên sinh gật đầu.

"Chuyện này có liên quan gì đến việc hành thích vua năm đó?" Từ Hàn khó hiểu hỏi.

Lộc tiên sinh nhìn Từ Hàn một cái, lão ngược lại có chút nghi hoặc vì sao Từ Hàn đến lúc này còn có tâm tư quan tâm những thứ này. Thế nhưng lão cũng không cho rằng hắn trước mắt còn có thể làm ra chuyện gì ảnh hưởng đến kế hoạch của bọn họ, vì thế tiếp tục nói: "Bán yêu còn gọi là Thần chủng, nghe đồn dùng phương pháp này luyện ra thân thể, hai mắt có thể động âm dương, hai tay có thể nghịch sinh tử, mà quan trọng nhất là cỗ thân thể này trường tồn tuyên cổ, vạn kiếp bất diệt... Nói cách khác, đó chính là trường sinh."

"Cho nên vị Tiên đế kia cũng muốn đạt tới vạn thọ vô cương?" Từ Hàn lập tức hiểu được đạo lý trong đó, đế vương của một nước uy phong như thế nào? Đổi lại là hắn chỉ sợ cũng muốn sống thêm vài ngày trên đời này.

"Nhưng vị Tiên đế kia cũng được coi là một vị minh quân đi. Chỉ bởi vì hắn muốn chế luyện bán yêu, cho nên các ngươi liên giết hắn?" Từ Hàn lại hỏi, mặc dù hắn chưa từng trải qua thời đại vị Hoàng đế kia thống trị, nhưng bất kể lời đồn đãi trên phố hay là ghi chép trong dã sử, đánh giá đối với vị Hoàng đế kia đều cực kỳ trung thực, coi như là đế vương trung hưng của Đại Chu.

"Tuy rằng nói Thiên tử phạm pháp đồng tội cùng thứ dân, nhưng Thiên Sách phủ cho dù có cổ hủ, cũng hiểu được có chút chuyện về Hoàng đế không thể tuyên bố trong văn chương là điều bình thường, chỉ cần quốc thái dân an, làm sao đến mức binh đi nước hiểm, trong đầu động đến ý niệm giết vua?" Lộc tiên sinh trâm giọng trả lời.

"Mặc dù Thừa Dương đế thật sự mê luyến phương pháp bán yêu, bắt một ít tử tù, tìm một chút Yêu vật chơi đùa cùng hắn, tuy rằng tàn nhẫn, nhưng cũng tốt hơn long ngự thượng khách, xã tắc vỡ vụn. Nếu như không đủ, hắn giống như Hoàng đế Sở triều năm đó, trắng trợn bắt dân thường dùng cho phương pháp này, có Thiên Sách phủ ở đây, chỉ cần hắn làm không quá đáng, chúng ta lại từ đó chế định một phen, chịu đựng đến ngày hắn chết đi, cũng không phải là chuyện không thể."

"Đáng tiếc là Đại Chu không phải Đại Sở, Hoàng tộc Đại Sở xưa nay tinh thông phương pháp luyện yêu này. Trong tay bọn họ từ xưa đã nuôi rất nhiều Yêu vật. Mà Đại Chu thì khác, cũng không có nhiều Yêu vật cho hắn tùy ý đùa bốn như vậy, cho nên hắn động chủ ý tới Thập Vạn Đại Sơn ở phía tây..."

Từ Hàn nghe đến đó, sắc mặt lập tức biến đổi.

Phía tây Đại Chu cũng chính là quê hương Thanh châu của hắn, từ nơi đó đi về phía tây chính là Thập Vạn Đại Sơn, cấm khu của Nhân tộc, không biết bao nhiêu Yêu vật chiếm cứ.

Từ Hàn cùng đại đa số mọi người bình thường không biết những Yêu tộc kia đến tột cùng cường đại cỡ nào, nhưng cánh tay phải của hắn chính là đồ vật của một vị Đại quân Yêu tộc, Từ Hàn có thể rõ ràng, một khi mình cởi bỏ phong ấn cánh tay phải, cho dù là Tiên nhân hắn cũng có lực đánh một trận, mà đây vẻn vẹn chỉ là một cánh tay của vị Đại quân kia mà thôi.

Nếu trong Thập Vạn Đại Sơn có một người, chỉ cần một Đại năng Yêu tộc giống như vị Đại quân này, vậy động thủ với Thập Vạn Đại Sơn, có khả năng sẽ mang đến tai họa đủ để cho Đại Chu lâm vào chiến loạn vĩnh viễn không yên, cũng khó trách Thương Hải Lưu cùng Phu tử lại hao hết tâm tư chém giết vị Hoàng đế kia, cho dù vì chuyện này khiến dân chúng Đại Chu lâm than gần mười năm cũng không tiếc.

Lý do như vậy mặc dù đã cởi bỏ một số nghi vấn của Từ Hàn, nhưng hắn vẫn còn có một chút khó hiểu.

"Mặc dù như vậy, Trường Dạ ty lúc ấy chẳng qua chỉ là một cơ quan tình báo nho nhỏ, Thiên Sách phủ nắm giữ chính quyền Đại Chu, Mục Vương phủ thống lĩnh chiến sự biên cảnh, hai tổ chức có thể nói là một tay che trời, cho dù nâng đỡ vị Ấu đế kia đăng cơ, mặc kệ trong triều đình có bất mãn thì cũng không náo ra được loại sóng gió gì? Làm sao có thể rơi vào tình cảnh Mục Vương phủ bị diệt, Thiên Sách phủ rách nát đến mức này?"

Đây quả thật là một chuyện rất bất hợp lý, nếu vị Chân long tiếp nhận phương pháp Long Xà song sinh với hắn là Đế vương do số trời định ra, từ gã đăng cơ kế vị, đồng thời lời nói ông trời phẫn nộ kia là thật, vậy đến lúc này Đại Chu cũng có thể miễn đi thiên tai nhân họa mấy năm nay, thứ hai càng có thể làm cho Thiên Sách phủ cùng Mục Vương phủ vẫn an ổn như lúc ban đầu, cũng không đến mức bị Đại Hạ cản tay không làm gì được.

Hơn nữa cho dù lúc ấy vị Ấu đế kia mới sinh ra, để cho một đứa bé đăng cơ là chuyện quá mức không thể tưởng tượng nổi, bất đắc dĩ phải đẩy Vũ Văn Lạc lên mặt bàn, như vậy muốn khống chế đối phương, với năng lực của Thiên Sách phủ cùng Mục Vương phủ lúc ấy cũng tuyệt đối không phải là việc khó.

Từ Hàn quả thật nghĩ không ra lấy tính cách khôn khéo của Phu tử, làm sao có thể làm ra chuyện như vậy.

Lộc tiên sinh nghe vậy lại cười.

"Cổ tay cùng lòng dạ của Vũ Văn Lạc quả thật ngoài dự liệu của chúng ta, hắn nâng đỡ Trường Dạ ty diệt Mục Vương phủ chính là kết quả sau mấy năm khổ tâm mưu mô của hắn. Mặc dù điều này gây ra một số rắc rối cho kế hoạch của chúng ta, nhưng cuối cùng vẫn nằm trong tâm kiểm soát."

"Mà trước đó..."

"Ví dụ như diệt sát rất nhiều Hoàng tử, giả làm ra việc một đứa con nối dõi của Tiên đế ở bên ngoài chết oan chết uổng... Tất cả đều nằm trong kế hoạch của chúng ta..."

"Hả?" Từ Hàn nhìn lão nhân trên mặt mang theo ý cười trước mắt, trong lòng lại cảm thấy lạnh lẽo. Rõ ràng chính là ý cười hòa ái đến cực hạn, nhưng rơi vào trong mắt Từ Hàn lại tựa như ác quỷ làm trong lòng hắn phát lạnh.

Hắn biết mình cuối cùng quá mức ngây thơ một chút, Thiên Sách phủ đã từng có thể đạt tới độ cao không hề kém so với Trường Dạ ty hiện tại, làm sao có thể quang minh lỗi lạc bày ra trước mặt thế nhân như hắn?

Vương quyền...

Luôn luôn đi kèm với mưu mô kinh người cùng máu tươi xương trắng chồng chất.

Sắc mặt của Từ Hàn vào thời điểm đó trở nên ảm đạm, hắn nhìn lão nhân dường như mới lần đầu tiên quen biết trước mắt, trầm giọng hỏi: "Tại sao?"

"Tại sao?" Lão nhân lặp lại vấn đề của Từ Hàn, ý cười trên mặt lão dần dần trở nên cuồng nhiệt.Vì để cho thương sinh vĩnh viễn không ly loạn, vì để cho thiên hạ hưởng thái bình mãi mãi, vì từ nay về sau không có binh qua, tất cả hy sinh đều đáng giá. Cho nên trước khi Chân long chưa trưởng thành, bất cứ kẻ nào cũng không thể biết sự tồn tại của hắn." (binh qua: chiến tranh)

Từ Hàn nhíu mày, hắn nghe không hiểu ý trong lời nói của lão nhân, chỉ cảm thấy Lộc tiên sinh cũng không trả lời vấn đề của mình.

Mà Lộc tiên sinh vào lúc đó dường như cũng nhìn ra nghi hoặc của Từ Hàn, ý cười trên mặt lão càng lúc càng cuồng nhiệt, thậm chí dân dần trở nên có chút dữ tợn. Lão không giữ được phong thái là một vị Đại Nho nên có, ngược lại càng giống một con ác quỷ lâm vào điên cuồng, lão nói như thế, ngữ khí cực kỳ u lãnh.

"Phương pháp bán yêu tuy rằng máu tanh, thô bạo, thậm chí suýt nữa mang đến tai họa diệt đỉnh cho Đại Chu..."

"Nhưng hắn quả thật..."

"Làm được...'
Bình Luận (0)
Comment