Chương 130: Cung tiễn bệ hạ
Chương 130: Cung tiễn bệ hạChương 130: Cung tiễn bệ hạ
Xe ngựa chậm rãi ngừng lại.
Từ Hàn híp mắt nhìn ra ngoài xe ngựa, đã đến cửa Phổ Thiên cung, nơi đó có một đám người trùng trùng điệp điệp đang đứng, mà cầm đầu chính là vị Chúc Hiền - Chúc đại nhân của Trường Dạ ty kia.
Phía sau y có rất nhiều đại nhân vật trong triều đình, ví dụ như vị Ngự sử đại phu cũng là một trong Tam công Trương Động Ninh, cũng có người nắm quyền đến từ giang hồ, ví dụ như Tử Hoàng Đao Thánh, lại ví dụ như Tống Nguyệt Minh.
Phía trước còn truyên đến từng trận mùi máu tươi, Từ Hàn âm thâm nghĩ, chỉ sợ vị Tiên nhân kia giờ phút này đã tiến vào Hoàng cung, mà Vũ Văn Lạc e rằng cũng...
Nghĩ đến vị nam nhân kia, Từ Hàn không khỏi sinh ra cảm giác uất ức kiểu thỏ chết hồ bi, hắn tuy có khác biệt với y, nhưng cũng có điểm giống nhau.
Bọn họ đều từng cho rằng mình nắm giữ vận mệnh bản thân, nhưng đến cuối cùng mới phát hiện chẳng qua chỉ là một quân cờ, một cuộc tính kế.
Lúc Từ Hàn nghĩ đến những chuyện này, trên xe ngựa cách vách có một bóng người chậm rãi đi xuống, đúng là vị Thừa tướng Đại Chu cũng là một trong Tam công kia - Trương tướng.
Dáng người lão nhân gầy gò, đi đường run run rẩy rẩy, cho dù chuyện đơn giản như xuống xe ngựa cũng cực kỳ khó khăn.
"Trương đại nhân đêm hôm tới nơi này có chuyện gì vậy?" Chúc Hiền thấy hai chiếc xe ngựa này đến lập tức nhướng mày, tiến lên hỏi, mà những giáp sĩ phía sau đã đồng loạt đặt tay lên chuôi đao của mình, bộ dáng chuẩn bị đánh nhau bất cứ lúc nào.
"Tiến cung diện thánh." Lão nhân đã hơn bảy mươi tuổi đối mặt với hàng giáp sĩ còn lại phía sau Chúc Hiền nhưng cũng không lộ ra một chút sợ hãi hoặc nhát gan, lão chắp tay, cực kỳ bình tĩnh đáp lại.
"Diện thánh?" Con ngươi Chúc Hiền đi tới đi lui trên hai xe ngựa phía sau lão nhân, y cũng không phải hạng người ngu ngốc, tung tích của Từ Hàn còn chưa rõ, trong xe ngựa này rất có khả năng chứa tên di tử của Hoàng tộc kia, nếu để cho lão ta vào cung, vậy tất cả mưu đồ của mình chẳng phải đều là may áo cưới cho Thiên Sách phủ sao.
Vì thế Chúc thủ tọa khoát tay áo nói: "Thánh thượng hiện tại có việc quan trọng không dứt ra được, mời Trương đại nhân trở về đi."
Đương nhiên mặc dù nói là mời về, nhưng giáp sĩ phía sau Chúc Hiền lại nhanh chóng tiến lên, vây quanh hai chiếc xe ngựa, đao kiếm vào lúc đó cũng ra khỏi vỏ, hiển nhiên là không có ý buông tha cho bọn họ.
"Thế nào? Chúc thủ tọa muốn động thủ ư?" Trương tướng híp mắt hỏi, vẻ mặt vẫn bình thản tự nhiên như cũ.
"Thừa tướng đại nhân mang theo hai chiếc xe ngựa đêm hôm xông vào Hoàng cung, Chúc mỗ ta nhận Thánh thượng ân sủng, đương nhiên phải phân ưu vì người, Thừa tướng yên tâm, tại hạ chỉ muốn kiểm tra một phen, nếu không có gì đáng ngại sẽ tự để cho Trương thừa tướng rời đi." Chúc Hiền cười dứt lời, những giáp sĩ vây quanh xe ngựa lúc đó đang muốn xông lên.
Boondl
Nhưng đúng lúc này, chỗ chân trời xa xa chợt vang lên một tiếng kiếm minh cao vút. Chỉ thấy một đạo bạch quang từ phương hướng cửa thành Trường An sáng lên, xông thẳng lên trời. Bạch quang kia bao bọc kiếm ý đầy trời, gào thét mà đến, trong nháy mắt liền đi tới bầu trời trên đỉnh đầu mọi người.
Sau đó căn bản không đợi mọi người cho nó kịp phản ứng chút nào, nó ầm ầm rơi xuống đại địa, trực tiếp cắm trên mặt đất cách Chúc Hiền không quá nửa tấc.
Đó là một thanh trường kiếm sáng như tuyết, cho dù ở bên ngoài Phổ Thiên cung bóng đêm nồng đậm, nhưng thân kiếm của thanh trường kiếm kia vẫn khúc xạ ra hào quang giống như ban ngày.
Đám giáp sĩ đang chuẩn bị xông lên ngừng lại, các nhân vật phía sau Chúc Hiền cũng đều đồng loạt lộ vẻ hoảng sợ, mà sắc mặt Chúc Hiền lại trắng bệch, ý cười mới hiện lên trên mặt đều tản đi.
Không chút ngoại lệ, mọi người ở đây đều cảm nhận được một cỗ kiếm ý đáng sợ từ trên thanh Thần kiếm đột nhiên bay đến này.
Hiện tại thanh kiếm này cắm sâu vào đất ba phần, nguy nga bất động, kiếm ý lại quanh quẩn không tan, tựa như một pho tượng ma thần, không hợp với vạn vật thiên địa.
Mà ngay khi mọi người còn đang kinh ngạc với thanh Thần kiếm đột nhiên xuất hiện này, từng thanh tuyến chợt từ bốn phương tám hướng truyền đến.
"Thiên Đấu thành Nhạc Phù Dao mang theo năm vạn Thiên Đấu quân bái kiến Chúc thủ tọa."
Lời này vừa nói ra, mọi người tại đây đều kinh hãi.
Sắc mặt Chúc Hiền cũng càng thêm âm trâm, y trâm mày nhìn vê phía sau mình, rất muốn hỏi vị Ngự sử chấp chưởng Bạch Phượng bộ kia, tên Nhạc Phù Dao này đến tột cùng từ đâu đến, vì sao lúc trước y không hề nhận được dù chỉ là chút tiếng gió, mà lúc này y mới phát hiện vị Nhiễm Thanh Y kia đã sớm biến mất không thấy không biết từ khi nào.
Trong lòng y trầm xuống, đương nhiên sẽ không tin đây chỉ là trùng hợp.
"Chúc đại nhân, hiện tại lão hủ có thể đi gặp Thánh thượng rồi chứ?" Mà Trương tướng lão thành khi đó lại khom người bái lạy Chúc Hiền, hỏi như vậy. ...
Bên ngoài Vị Ương cung kiếm khí bắt đầu khởi động, chín con ác long quấn quanh thân kiếm đỏ tươi của lão nhân áo đen.
Trong mắt lão huyết quang đại thịnh, đôi mắt nhìn vê phía nam nhân mặc long bào tràn ngập sát khí bừng bừng.
Vũ Văn Lạc nhìn thi thể của cấm quân giáp sĩ ngã xuống bên cạnh mình, trâm mặc thật lâu, lúc này mới chuyển ánh mắt về phía vị Tiên nhân trước mắt kia.
"Ngươi chính là Tư Không Bạch?" Y trâm giọng hỏi, trong ngữ điệu cũng không có một chút nhát gan mà người chịu chết nên có, ngược lại trung khí mười phần, mang theo một cỗ hương vị từ trên cao nhìn xuống.
Lão nhân áo bào đen khi đó đề cao mũi kiếm, chỉ thẳng vào Vũ Văn Lạc, quần áo của lão phồng lên cao cao, tà lực màu đen giống như thủy triều từ trong cơ thể trút xuống, đôi môi đỏ tươi của lão lúc đó chậm rãi mở ra, phát ra một thanh âm u lãnh: "Vì thương sinh thiên hạ, xin bệ hạ chịu chết!"
Vũ Văn Lạc nghe được lời này lại nở nụ cười.
Y đưa tay chỉnh lại quần áo của mình, khoanh tay mà đứng, Long khí màu xanh nhạt sau lưng nương theo từng trận âm thanh rồng ngâm gào thét mà ra, quanh quẩn chung quanh thân thể y.
"Muốn giết trẫm, vậy thì đến đây đi." Y cười nói, thần sắc cực kỳ nghiêm túc. Tư Không Bạch nghe nói lời này không còn nửa phần chân chờ, tốc độ khi đó bị lão thúc dục đến cực hạn, gần như hóa thành một luồng lưu quang vô hình, trong nháy mắt đã đi tới trước người Vũ Văn Lạc.
Kiếm phong màu đỏ thẫm như không gì không phá được xuyên qua mấy bức tường chân nguyên do Vũ Văn Lạc gọi ra, cắm thẳng tới trước người y.
Khi đó Long khí màu xanh phía sau Vũ Văn Lạc giống như Thần linh bị khinh nhờn, một tiếng rồng ngâm cao vút từ trong Long khí kia vang ra, sau đó Long khí màu xanh tụ tập lại, hóa thành hư ảnh một con Thanh long, y gào thét nghênh đón mũi kiếm của Tư Không Bạch.
Chín đạo Chân linh Ác Long mà Tư Không Bạch gọi ra ở trước mặt cự long màu xanh đồng loạt phát ra từng trận kêu rên, liền giống như lưu ly nghiền nát ra.
Mà lão mắt thấy mũi kiếm sắp đến mi tâm Vũ Văn Lạc vào lúc đó cứng rắn ngừng lại, tựa như ở giữa hai người xuất hiện một bức tường vô hình, bất kể lão thúc dục lực lượng trong cơ thể như thế nào đều không thể đột phá, ngược lại sắc mặt của lão bởi vì chín đạo Chân linh chết trận mà trở nên càng thêm tái nhợt.
Ngay thời điểm Tư Không Bạch cưỡi hổ khó xuống, Hình Thiên Kiếm trong tay lão vào giờ khắc kia chợt nổ tung ra một tia huyết quang chói mắt.
Những đường vân màu máu tựa như rắn độc trên thân kiếm thon dài của Hình Thiên kiếm vào giờ khắc kia giống như sống lại, bọn chúng không ngừng chiếm cứ từ thân kiếm, quấn lấy lẫn nhau đến chuôi kiếm, sau đó đi tới cánh tay Tư Không Bạch nắm Hình Thiên kiếm.
Những đường vân màu máu kia giống như mang theo một cỗ nhiệt lực đáng sợ, chúng nó vừa mới đến, ống tay áo màu đen trên cánh tay phải Tư Không Bạch đã bị ăn mòn, cháy đen hiển hiện, cuối cùng hóa thành bụi bặm, mà cánh tay trống rỗng cũng theo đó lộ ra.
Nhưng đó chỉ là khởi đầu.
Những đường vân màu máu kia khi đó hóa thành từng xúc tu tựa như rắn độc, quấn quanh cánh tay phải của Tư Không Bạch, chẳng qua chỉ mấy hơi thở, cánh tay phải của lão liền không còn bộ dáng ban đầu, từ cánh tay đến bàn tay đều bị xúc tu màu máu kia quấn quanh, tựa như cánh tay của lão, xúc tu cùng Hình Thiên kiếm đã hóa thành một thể.
Một khắc kia, hai tròng mắt Tư Không Bạch trở nên đỏ tươi, lão phát ra một tiếng rống giận dữ tựa như dã thú.
Trên thân Hình Thiên kiếm huyết quang đại thịnh, cự long màu xanh giống như gặp phải thiên địch, phát ra một tiếng bi minh, lập tức tan thành mây khói dưới mũi của Hình Thiên kiếm, hóa thành từng luồng ánh xanh bỏ chạy ra xa xa.
Mà Hình Thiên kiếm đánh lui Thanh long kia lại càng run rẩy không thôi, giống như dã thú đói bụng uống no một bữa huyết nhục, Tư Không Bạch nắm kiếm này có thể cảm nhận được lực lượng ẩn chứa trong mũi kiếm vào giờ khắc này trở nên đáng sợ ra sao.
Hai con ngươi lão phát lạnh, không còn chút do dự nào nữa. Mũi kiếm lần thứ hai cắm thẳng về phía trước, thẳng tới mi tâm của vị đế vương trước mắt này.
Lúc này đây, không còn bất kỳ trở ngại nào nữa.
Mũi kiếm của lão liền cực kỳ thoải mái đâm vào mi tâm Vũ Văn Lạc, tất cả mọi chuyện đều cực kỳ dễ dàng, dễ dàng tựa như đâm vào một đoàn bùn nhão, dễ dàng đến mức ngay cả Tư Không Bạch cũng có chút kinh ngạc.
Máu tươi đỏ thâm khi đó từ mi tâm Vũ Văn Lạc tràn ra, nhưng cũng không hề nhỏ xuống, mà chỉ thấm vào thân Hình Thiên kiếm kia.
Ý cười trên mặt Vũ Văn Lạc dần dần ngưng đọng, y nhìn vị Tiên nhân có hai tròng mắt đỏ như máu trước mắt này, đôi môi gian nan mở ra.
“Tiên nhân a....
"Cũng chạy trốn không được, thoát không khỏi vận mệnh..."
"Chúng ta đều là quân cờ..."
"Đế vương như vậy... Tiên nhân như vậy..."
"Thương Hải Lưu, Mục Ngọc Sơn các ngươi đều là như thế..."
Y nói như vậy, chậm rãi vươn tay ra, sửa sang lại long bào cẩm tú của mình lần cuối cùng, sau đó hào quang trong con ngươi y dần dần trở nên tan rã, động tác trên tay trong nháy mắt đột nhiên dừng lại, lập tức không còn hơi thở.
Tư Không Bạch lập tức rút trường kiếm trong tay về, huyết quang trong mắt lão chớp động, sau vài hơi thở mới khôi phục bình thường, mà những xúc tu màu đỏ tươi quấn quanh tay lão cũng đồng loạt rút đi, lần thứ hai hóa thành đường vân màu máu hiện lên trên thân kiếm. Còn không đợi lão từ trong tình huống như vậy khôi phục lại, chỗ ngực đã lập tức truyền đến đau đớn, sắc mặt lão ửng hồng, một ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra.
Chân linh của lão bị Long khí hộ thể của Vũ Văn Lạc đánh nát, điều này làm cho kẻ thân là Tiên nhân như lão cũng không thể không bị liên lụy, giờ phút này lực lượng của Hình Thiên kiếm tản đi, cỗ phản phệ kia truyền đến lập tức làm cho tâm thần lão chấn động, trong thời gian ngắn khó có lực tái chiến.
Mà cũng chính lúc này, cửa điện Vị Ương cung trước người lão chậm rãi mở ra.
Một vị lão nhân bước đi ra, lão đi tới bên cạnh thi thể Vũ Văn Lạc, nhìn chăm chú di hài vị quân vương này thật lâu, cuối cùng thở dài một hơi, run rẩy vươn tay chậm rãi khép ánh mắt rõ ràng còn mang theo chút ý cười của Vũ Văn Lạc lại.
Sau đó lão cung kính quỳ xuống trước thi hài, cao giọng nói.
"Thần Vũ Văn Thành, cung tiễn bệ hạ, long ngự thượng khách!"