Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 379 - Chương 131: Mời Phủ Chủ Đại Nhân Chịu Chết

Chương 131: Mời Phủ chủ đại nhân chịu chết Chương 131: Mời Phủ chủ đại nhân chịu chếtChương 131: Mời Phủ chủ đại nhân chịu chết

Xe ngựa chạy vào Phổ Thiên cung.

Đương nhiên không chỉ là xe ngựa, phía sau Chúc Hiên cũng mang theo đội ngũ mênh mông theo mọi người đi vào.

Lúc này Chúc đại nhân còn đang tính toán tìm cơ hội giết Từ Hàn, thanh trừng sạch sẽ Hoàng thất Đại Chu, mà trước đó, y cần phải hội hợp cùng Tư Không Bạch, ngoài thành có Kiếm tiên Nhạc Phù Dao như hổ rình mồi cho nên y không dám vọng động, y biết rõ, trên đời này chỉ có Tiên nhân mới có thể đối kháng Tiên nhân.

"Ta nghe người ta nói nửa tháng trước ngươi cùng Hầu thống lĩnh đã rời khỏi Đại Hoàng thành, hiện giờ xem ra chính là đi mời viện binh Nhạc Kiếm tiên này đi?" Xe ngựa hơi lắc lư, Từ Hàn híp mắt nhìn lão nhân trước mắt, nhẹ giọng hỏi.

"Ừm”" Lão nhân mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm đáp lại.

"Đã đến rồi, hiện tại ngươi còn không chịu nói cho ta biết Chân long kia đến tột cùng là ai?" Từ Hàn lại không để ý thái độ không mặn không nhạt của lão nhân, hắn lại tiếp tục hỏi.

Còn không đợi lão nhân trả lời, sắc mặt Từ Hàn lại đột nhiên trở nên trắng bệch, thân thể hắn hơi cong lên, tay trái không tự chủ được ấn vào ngực phải. Nơi đó là Huyết nguyên do lực lượng Hình Thiên kiếm chiếm giữ trong cơ thể hắn.

Giờ phút này Huyết nguyên xao động, tựa như muốn tránh thoát trói buộc của hắn.

Từ Hàn lập tức không còn khí lực nói chuyện, không thể không thúc dục lực lượng quanh thân đi đối kháng Huyết nguyên đang xao động này.

Lộc tiên sinh lúc này cũng chú ý tới vẻ khác thường của Từ Hàn, lão nhướng mày nhưng cũng không có ý ra tay kiểm tra, ngược lại lạnh lùng nhìn hắn bỗng nhiên đau đến mức không muốn sống.

Cho đến mấy chục hơi thở sau đó, sắc mặt Từ Hàn tái nhợt đột nhiên chuyển biến tốt đẹp lại, lúc này Lộc tiên sinh mới cười nói: "Xem ra vị Tiên nhân kia đã hoàn thành đại nghiệp cứu vớt thương sinh của mình."

Từ Hàn trong lòng còn sợ hãi thở hổn hển, ánh mắt lại nhìn chằm chằm lão giả trước mắt, Huyết nguyên trong cơ thể hắn bạo động là bởi vì Hình Thiên kiếm bị thúc dục mà gây ra, mà hắn chưa bao giờ nói với bất cứ kẻ nào về điểm này, xem ra từ một mức độ nào đó mà nói, vị Lộc tiên sinh này càng hiểu rõ Từ Hàn hơn cả bản thân hắn.

Đây đương nhiên sẽ không phải là một trải nghiệm quá tốt, nhưng Từ Hàn lại không có biện pháp gì giải quyết chuyện này.

Mà ngay sau khi cảm giác đau đớn này biến mất vài hơi thở, một cỗ khí tức màu xanh nhàn nhạt đột nhiên vọt tới, trốn vào trong cơ thể Từ Hàn, Từ Hàn còn chưa kịp cảm thụ thật kỹ cỗ khí tức màu xanh kia đến tột cùng là vật gì, những khí tức màu xanh kia đã từ trong cơ thể Từ Hàn trào ra, theo một sợi dây nhỏ tựa như vô hình bay vào trong chiếc xe ngựa bên cạnh.

Cảm giác như vậy đến nhanh, đi cũng nhanh, nếu không phải Từ Hàn giờ phút này vốn bởi vì Huyết nguyên bạo động mà chú trọng tình hình trong cơ thể, hắn sẽ hoàn toàn không cách nào phát hiện ra, mà hiện tại cẩn thận nghĩ lại dị trạng như vậy dường như sẽ thỉnh thoảng phát sinh sau khi thủ được Đại Hoàng thành.

Đây có lẽ chính là phương pháp Long Xà song sinh, dị tượng do Chân long cắn nuốt Long khí của hắn tạo thành.

Từ Hàn âm thâm nghĩ đến những thứ này, xe ngựa vào lúc này đã ngừng lại một lần nữa.

Từ Hàn biết, đã tới Vị Ương điện.

Lộc tiên sinh ngồi ngay ngắn bên cạnh hắn lập tức đứng dậy, lão đưa mắt nhìn Từ Hàn một cái, vẫn không hề nói lời nào, thế nhưng Từ Hàn lại hiểu được ý của đối phương, dứt khoát đứng dậy, theo lão cùng đi xuống xe ngựa.

Thi thể Vũ Văn Lạc còn đang yên lành nằm ở đó, thậm chí nhiệt độ trên thân thể còn chưa kịp tản hết, nhưng không một ai trong cuộc đưa ánh mắt rơi vào vị Đế vương kia, ngược lại đồng loạt quay đầu nhìn về phía Lộc tiên sinh cùng với Từ Hàn bên cạnh lão đang đi xuống xe ngựa.

Chúc Hiền đã sớm hận Từ Hàn thấu xương hai tròng mắt lại càng ngưng tụ, theo bản năng liên muốn dẫn rất nhiều giáp sĩ ra tay.

"Chúc thủ tọa phải hiểu, Tư Không Tiên nhân dường như không còn dư lực làm gì nữa." Lộc tiên sinh lại như không quan tâm việc này, lão nhướng mày, ung dung liếc Chúc Hiền một cái. Chúc Hiền sửng sốt, liền nghiêng mắt nhìn về phía Tư Không Bạch sắc mặt tái nhợt cách đó không xa, mà đối phương vào lúc đó cũng quay sang y lắc đầu.

Chúc Hiền thấy vậy đã hiểu được đại khái, chỉ sợ Tư Không Bạch đã bị thương không nhẹ trong chuyện giết vua trước đó, giờ phút này hẳn là không còn lực tái chiến. Lại liên tưởng đến chuyện Nhiễm Thanh Y bỗng nhiên mất tích, Nhạc Phù Dao cùng năm vạn Thiên Đấu quân vô thanh vô tức một đường đi tới Trường An, đủ loại chuyện liên hệ cùng một chỗ, không khỏi làm cho Chúc Hiền mơ hồ nhận ra mình rơi vào một cái bẫy cực lớn.

Y đương nhiên có chút không cam lòng, đang suy nghĩ làm thế nào để phá giải việc này, thế nhưng vị Ngự sử đại phu Trương Động Ninh phía sau y lại đột nhiên cất bước ra, trực tiếp lướt qua thân thể của y đi tới bên cạnh Lộc tiên sinh, mặc dù không nói lời nào, nhưng ý tứ trong đó lại nhìn qua là có thể hiểu được. Mà theo Trương Động Ninh cất bước mà ra, lại có mấy vị quan viên đứng đầu Đại Chu đuổi theo bước chân của người nọ, đi tới bên cạnh đoàn người Lộc tiên sinh.

Sắc mặt Chúc Hiền khi đó càng trở nên khó coi, y như thế nào cũng không thể tưởng tượng được chuyện hôm nay sẽ biến thành như vậy.

"Chư vị đều là người thông minh, Chúc thủ tọa lại là người nổi bật trong đó, chuyện chúng ta muốn làm hôm nay liên quan đến thiên thu..." Lộc tiên sinh trâm giọng nói, lời còn chưa dứt. Phía sau đã truyền đến một hồi tiếng vó ngựa, đã thấy một đám giáp sĩ mặc áo giáp màu trắng, dưới háng cưỡi ngựa cao lớn từ bốn phía trào ra vây chỗ này lại, người cầm đầu rõ ràng chính là Hầu Lĩnh vốn cùng Lộc tiên sinh mất tích!

Đám người kia trùng trùng điệp điệp, khoảng chừng gần vạn, đảo mắt đã vây quanh đám người Chúc Hiền. Từ Hàn trâm mắt nhìn lại, phát hiện những giáp sĩ này có tu vi cực kỳ cao cường, gần như đều là cường giả Thông U cảnh trở lên, số lượng như vậy, tu vi như thế, cũng chỉ có Thiên Sách quân năm đó mới có thể làm được.

Từ Hàn lập tức hiểu được, Thiên Sách quân cũng không phải tản ra toàn bộ chủ lực của mình, mà do thời điểm chưa tới, làm sao có thể cho hắn sử dụng?

Mà đối mặt với hoàn cảnh như vậy, sắc mặt Chúc Hiền lại không ngừng biến hóa, y hung hăng nhìn Lộc tiên sinh một cái, trâm mặc không nói.

"Đại Hạ như hổ rình mồi, Lộc mỗ không muốn tiếp tục binh qua nữa, mong Chúc thủ tọa giao ra binh quyền Thương Long quân, cũng lập tức giải tán Tham Lang vệ, từ nay về sau ngươi vẫn là người đứng đầu Trường Dạ ty Đại Chu, nhưng không có...' Lộc tiên sinh nghiêm nghị nói.

Chúc Hiền nghe lời này, cuối cùng bất đắc dĩ cười thảm thiết một tiếng, biết chuyện hôm nay đã không cách nào vớt vát được nữa, cho nên y cúi đầu, mất hết hứng thú khoát tay áo. Đám người phía sau thấy y như thế, cũng đồng loạt buông binh giáp trong tay xuống.

Kết quả như vậy đối với Lộc tiên sinh mà nói có thể nói là không thể tốt hơn, mọi chuyện đều thuận lợi đến kỳ lạ.

Mà bây giờ còn kém một bước cuối cùng kia.

Lão nhân nghĩ đến những điều này chợt nghiêng đầu nhìn về phía thiếu niên bên cạnh, một vị lão nhân mặc áo bào màu đỏ này khi đó cung kính chắp tay bái với thiếu niên kia.

"Phủ chủ đi lần này, muôn dân trăm họ nhận ân trạch, thiên hạ thái bình thiên thu."

Lão bình tĩnh cất giọng, lời nói hùng hồn.

"Vì giang sơn Đại Chu ta trường tôn mãi mãi, dân chúng không bị ly nạn."

"Văn chương đời sau viết, tất cả những việc Phủ chủ làm ngày hôm nay chắc chắn ghi tạc thiên thu, là kỳ công khiến vạn dân kính ngưỡng."

"Lão hủ mặt dày mày dạn cầu xin, muôn dân trăm họ mong ngóng."

"Mời Phủ chủ đại nhân chịu chết!"

Lời này nói ra, Chúc Hiền còn một lòng cho rằng Từ Hàn chính là Tân hoàng sắp đăng cơ lập tức trợn mắt cứng lưỡi.

Mà còn không đợi bọn họ phục hồi tinh thần lại, gần vạn sĩ tốt áo giáp màu trắng phía sau đồng loạt xuống ngựa, quỳ lạy ở trước mặt Từ Hàn, cũng cao giọng nói.

"Mời Phủ chủ đại nhân chịu chết!"

Thanh âm kia mênh mông hùng hồn, đau buồn bi thiết.

Quanh quẩn trước Vị Ương cung, miên man không dứt.
Bình Luận (0)
Comment