Chương 132: Gặp chàng dưới ánh trăng
Chương 132: Gặp chàng dưới ánh trăngChương 132: Gặp chàng dưới ánh trăng
Từ Hàn mặc dù năm nay chưa đến mười chín tuổi.
Nhưng lúc nghèo túng hắn đã từng làm ăn mày, trải qua huấn luyện tàn khốc nhất trên đời ở Sâm La điện, cũng vì thế trốn trong bóng tối mấy năm không thấy mặt trời, bái vào tông môn đứng đầu Đại Chu, là đệ tử của những nhân vật vang danh như Phu tử, Thương Hải Lưu, thậm chí cũng trở thành Phủ chủ của Thiên Sách phủ, trong tay nắm giữ Ký châu.
Cuộc sống mười chín năm ngắn ngủi của hắn đã đặc sắc hơn rất nhiều so với đại đa số mọi người trên đời này.
Nhưng mà những thứ này cộng lại cùng một chỗ, cũng không bằng một phần trăm hoang đường với cảnh tượng đang phát sinh trước mắt hắn.
Đó là một cảnh tượng như thế nào?
Gần vạn người mênh mông trùng điệp khẳng khái hô to, chỉ cầu để cho một người chịu chết...
Nếu như thân ở một hoàn cảnh khác, Từ Hàn sẽ cười vạn người bi thương này, chuyện thiên hạ đã là vạn người cầu, vậy sao không liều chết một trận, giờ phút này còn ra vẻ mời người chịu chết?
Nhưng hiện tại, Từ Hàn hiển nhiên không cười nổi.
Bởi vì hắn chính là người chịu chết mà mọi người mong đợi.
Hắn mang thần sắc lạnh lùng nhìn đám giáp sĩ trắng xóa quỳ lạy, lại nhìn lão giả vẻ mặt khẩn thiết trước mắt.
Hắn không biết nên lấy tâm tình gì để đối mặt với cảnh tượng như vậy, nhưng trong lòng lại rất rõ ràng, đây đương nhiên không phải là đang mời mình chịu chết, mà chính là đang ép mình chịu chết.
Từ Hàn cũng không phải người thiếu quyết đoán, càng sẽ không vì oán hận của người khác hoặc là tâm tư bản thân mà có một chút buồn râu.
Nhưng giờ phút này những thanh âm kia truyền đến, những ánh mắt rơi vào trên người mình, mỗi một đạo đều giống như mũi tên bắn tới, như chim ưng vồ mồi. Đâm vào ngực, xé rách huyết nhục của hắn, sau đó gặm nhấm hắn sạch sẽ từ trong ra ngoài.
Gã đương nhiên rất muốn hỏi bản thân đã làm sai điều gì
Nhưng giọng nói của một người, bất kể ngươi có gào rú tê tâm liệt phế đến như thế nào, kiệt sức ra làm sao, cuối cùng sẽ bị nhấn chìm trong dòng người. Bọn họ hiển nhiên không có tâm tư nghe giọng nói của Từ Hàn, cho nên câu hỏi vì sao cuối cùng vẫn bị hắn nuốt trở về.
Lúc đó hắn đột nhiên nở nụ cười.
Một nụ cười cực kỳ chân thành, giống như gió xuân lướt nhẹ qua hồ, sóng khói mênh mông, tầng tâng lớp lớp.
Lại giống như mưa thu đánh vào hàng rào, an yên lặng im, lại chật vật không chịu nổi ở dưới bùn lầy.
Mà đám người hiển nhiên không có tâm tư đồng cảm với Từ Hàn, lúc đó liền có hai giáp sĩ từ trong đám người cất bước mà ra, một vị trong đó chính là Hầu Lĩnh, một vị khác là người Từ Hàn chưa bao giờ gặp, thế nhưng có lẽ tu vi cũng không tâm thường, ít nhất có thể sánh ngang cùng Hầu Lĩnh.
Lúc hai người tiến lên liên một trái một phải áp chế Từ Hàn, đè hắn đi tới trước mặt một chiếc xe ngựa khác. Bàn tay trắng nõn như ngọc lúc đó từ trong xe ngựa vươn ra, Từ Hàn biết đây chính là tay của vị Chân long kia.
Mà hai người Hầu Lĩnh căn bản không để tâm suy nghĩ của Từ Hàn, lôi kéo hắn, đặt tay phải bọc vải trắng của Từ Hàn lên cổ tay bàn tay trắng nõn kia.
Sau đó chỉ thấy sắc mặt vị Lộc tiên sinh kia trong nháy mắt trở nên nghiêm nghị, quần áo của lão phồng lên, một cỗ hắc ám kỳ dị đột nhiên từ trong cơ thể lão trào ra, cuốn về phía Từ Hàn.
Đám người Trường Dạ ty không nhìn rõ, chỉ có vị Huyền La chấp chưởng Thanh Hồ bộ kia sắc mặt biến đổi, lập tức phát ra một tiếng kinh hô.
"Long Xà song sinhl"
Lời này vừa ra khỏi miệng, đám người liền kinh hô một trận.
Dù sao mọi người ở đây mặc dù chưa từng tận mắt chứng kiến bí pháp này, nhưng dù sao cũng là nhân vật có mặt mũi trong triều đình hoặc trên giang hồ, ít nhiều đã nghe nói qua vị Tông chính tiền triều lợi dụng phương pháp này để cho Đại Sở gặp nguy hiểm trong một sớm một chiều lại có thể trung hưng thịnh thế. Mà giờ phút này lại nhìn thấy sắc mặt Từ Hàn trở nên tái nhợt, mọi người lúc này mới tỉnh ngộ lại, hóa ra vị Hoàng tử vẫn bày ra bên ngoài sáng này, ngay từ đầu đã là một vỏ bọc để che mắt người khác.
Lúc này chỉ sợ ngoại trừ Tống Nguyệt Minh, những người ở đây đều không có tâm tư cảm thán vận mệnh của Từ Hàn, mà khiếp sợ trận mưu đồ dụng tâm lương khổ của Thiên Sách phủ, đồng thời đáy lòng lại càng cảm thấy tò mò đối với vị Chân long đang ở trong xe giờ phút này đến tột cùng là người nào.
Theo phương pháp Long Xà song sinh kia bị thi triển ra, một cỗ lực lượng kỳ dị khó có thể nói được đột nhiên bao phủ toàn thân Từ Hàn, tay phải hắn bị ấn ở cổ tay trắng nõn kia tựa như bị lực lượng nào đó dính chặt không thể động đậy, mà sức sống trong cơ thể hắn cùng với một số ít Long khí cũng không ngừng theo chỗ tay hắn cùng cổ tay kia liên kết tràn vào thân thể đối phương. Hắn biết, một khi Long khí trong cơ thể hắn bị hấp thu hầu như không còn, vậy chờ đợi hắn chính là sinh cơ khô cạn, thân tử đạo tiêu.
Mà theo sức sống trong cơ thể Từ Hàn dần dần tan đi, sắc mặt hắn cũng càng thêm tái nhợt.
Lần cuối cùng hắn gặp mặt Vũ Văn Lạc, đối phương liền cho hắn ghi chép về phương pháp Long Xà song sinh.
Giữa rồng và rắn bị một loại bí pháp nào đó gộp lại, mặc dù có phân chủ thứ, nhưng đồng dạng có thể nói là một thể, rồng chết thì rắn chết, rắn chết thì rông không sống nổi. Sau khi con rắn này hoàn thành sứ mệnh của nó, đương nhiên phải bị Chân long cắn nuốt, không chỉ bởi vì sau khi có được một tia Long khí cuối cùng trong cơ thể rắn kia, rồng mới có thể trở thành Chân long, càng bởi vì đối với Chân long mà nói, rắn là một điểm yếu, là một khối vảy ngược. Mà đám người Thiên Sách phủ vốn ôm kỳ vọng rất lớn đối với Chân long, thậm chí khát cầu nó trở thành người thống nhất thiên hạ, trường tồn thiên thu vạn năm mà nói, đương nhiên sẽ không lưu lại một chút sơ hở cho nó, Từ Hàn đã thành một cái gai trong thịt, cái đinh trong mắt.
Cho nên hắn nhất định phải chết.
Mà như bọn họ nghĩ, hiện tại cũng đang phát sinh theo hướng như vậy.
Sắc mặt Từ Hàn càng thêm tái nhợt, gân như đã đến mức không chút huyết sắc.
Lộc tiên sinh cũng tốt, Trương tướng cũng được, thậm chí cả những binh sĩ Thiên Sách phủ, ánh mắt bọn họ nhìn Từ Hàn giờ phút này đều càng thêm cuồng nhiệt, bọn họ dường như đã sốt sắng không thể chờ được một khắc Từ Hàn chết đi, Chân long xuất thế.
Điều này đối với Từ Hàn mà nói đương nhiên không phải là một chuyện làm hắn cao hứng. Cho nên hắn gian nan quay đầu nhìn về phía Lộc tiên sinh ở một bên, mở đôi môi nhợt nhạt của mình, hỏi: 'Cho nên ta chết vì thiên hạ?"
Lộc tiên sinh dường như cũng không nghĩ tới đến lúc này Từ Hàn còn có thể đặt câu hỏi, nhưng lão vẫn gật đầu, đáp"Ừm”"
"Chết vì thương sinh sao?" Từ Hàn lại hỏi.
"Ừm”" Lộc tiên sinh một lần nữa kiên nhãn trả lời.
"Vì cái gọi là chính nghĩa mà chết của các ngươi?" Từ Hàn vẫn tiếp tục đặt câu hỏi, nhưng sắc mặt của hắn đã khó nhìn thấy cực điểm, trong con ngươi lộ ra mệt mỏi nồng đậm, tựa như sau một khắc hắn sẽ nhắm hai mắt lại, lâm vào ngủ say mãi mãi.
"Đương nhiên." Lộc tiên sinh lại một lần nữa gật đầu, lão nghiêm nghị nhìn vị thiếu niên trước mắt sắp đi hết một hành trình cuối cùng của sinh mệnh này, trâm giọng nói: "Trong tương lai, dân chúng muôn đời sau đều sẽ cảm niệm đại nghĩa của Phủ chủ ngày hôm nay."
"Đúng không..." Khóe miệng Từ Hàn gợi lên một nụ cười tái nhợt, con ngươi hắn chậm rãi nhắm lại, tựa như ngủ say như mọi người đang mong chờ.
Lộc tiên sinh cũng tốt, Hầu thống lĩnh cũng được, bọn họ khi đó không khỏi sinh ra chút tiếc nuối, Từ Hàn đương nhiên là một người rất tốt, cái chết của hắn mặc dù đáng buồn, nhưng nghĩ đến thái bình thịnh thế muôn đời vĩnh an, tất cả đều đáng giá.
Bọn họ tự an ủi bản thân mình như vậy, liền chuẩn bị nghênh đón vị Chân long kia xuất hiện.
"A" Nhưng đúng lúc đó, sắc mặt Lộc tiên sinh đột nhiên biến đổi, lão tiếp tục đưa ánh mắt rơi vào trên người vị thiếu niên dường như đã nhắm hai mắt lại kia.
Lão mơ hồ cảm nhận được, sức sống trong cơ thể đối phương vốn đã biến mất gần như không còn lại bao nhiêu, hiện tại bắt đầu dần dần trở nên nồng đậm.
"Đây là..." Trong lòng lão rùng mình, chăm chú nhìn lại, chợt phát hiện Long khí cùng sức sống vốn đã mất đi kia lại bắt đầu từ trong cánh tay Chân long nọ không ngừng tràn vào cơ thể Từ Hàn.
"Không tốt!" Lão lập tức luống cuống tay chân, phát ra một tiếng kinh hô, đang muốn tiến lên, nhưng ngay khi lão bước nhanh đến chung quanh thân thể Từ Hàn, một đạo Long khí đỏ thẫm gần tím chợt nổ tung ở chỗ giáp nhau giữa cánh tay Từ Hàn cùng Chân long kia, nương theo một tiếng rồng ngâm, thân thể Lộc tiên sinh lập tức bị đánh bay, trực tiếp rơi ra ngoài mấy trượng.
Mọi người xung quanh thấy thế cũng đồng loạt tiến lên, nhưng Long khí bàng bạc kia lại như có linh tính, bất kỳ người nào dám tới gần Từ Hàn đều bị Long khí này đánh lui, trong lúc nhất thời mọi người nhìn thiếu niên cúi đầu kia, trong mắt vừa hoảng sợ vừa kinh hãi.
"Lộc tiên sinh cho rằng Từ mỗ chết, vì muôn dân trăm họ đời đời yên ổn..."
"Là thiên hạ thái bình, không nổi binh qua..."
"Là hưng thịnh vạn thế, không có ly họa..."
"Cho nên Từ mỗ phải chết. Chết vì muôn dân trăm họ, chết vì thiên hạ, chết vì đại nghĩa mà các ngươi cho rằng như vậy?”
Mà cũng đúng lúc này, đầu thiếu niên kia chợt ngẩng lên, hai tròng mắt hắn mở ra, trong con ngươi tràn ngập Thần mang màu đỏ, mơ hồ như có Long ảnh thoáng hiện.
"Nhưng Từ mỗ chỉ muốn hỏi một câu..." Thiếu niên khi đó dừng một chút, khóe miệng lại hiện lên một nụ cười, môi hắn lại mở ra, nhẹ giọng nói.
"Dựa vào cái gì?"
Một tiếng kia mang ngữ điệu cực nhẹ, lại giống như vạn trọng lôi đình oanh kích trong tâm thân mọi người, sắc mặt cả đám khi đó đều trắng bệch.
"Ngươi... đây là..." Vẻ mặt của Lộc tiên sinh càng không có huyết sắc, lão vừa hoang mang vừa hoảng sợ chỉ vào Từ Hàn, lớn tiếng hỏi.
"Lộc tiên sinh có lẽ không biết, năm đó vị Tông chính kia đã sáng chế ra phương pháp Long Xà song sinh này, nhưng người được trời định bị hắn coi là giao xà kia cũng đưa ra một phương pháp phá giải, tên là Giao mãng thôn Longl"
"Tuy rằng không biết vì sao cuối cùng hắn vẫn bị Chân long cắn nuốt, nhưng rất không khéo chính là, Từ mỗ cũng không phải vị kia, Từ mỗ muốn sống, cho nên Chân long của các ngươi phải chết!"
Từ Hàn lạnh lùng cười nói, mà tay kia của hắn lúc đó bất ngờ vươn ra, đánh về phía xe ngựa bên cạnh.
Hắn muốn nhìn xem Chân long coi hắn như huyết thực kia đến tột cùng là thần thánh phương nào!
Vì thế trong tiếng kinh hô của mọi người, xe ngựa kia lập tức chia năm xẻ bảy, mảnh vụn bay ra bốn phía, mà Từ Hàn vươn tay ra nắm chặt cổ người trong xe kia.
Trong lòng Từ Hàn lúc đó tràn ngập một cỗ khí tức thô bạo, nếu không phải có một tia tò mò còn sót lại kia, hắn thậm chí không chút do dự vặn gãy cổ người nọ.
Sau một khắc hắn liên giống như xách gà con, giơ người nọ tới trước mặt mình.
Hắn trâm mắt nhìn lại, muốn thấy rõ bộ dáng người nọ.
Cũng ngay thời điểm này.
Thân thể của hắn đột nhiên bắt đầu run rẩy, hắn giống như nhìn thấy cảnh tượng khó tin nhất trên đời này, Thần quang trong mắt dần dần tan rã, thậm chí ngay cả thân thể cũng không tự chủ được lùi lại mấy bước.
Hắn nhìn khuôn mặt tựa như đang ngủ say trước mắt, lẩm bẩm nói: "Vì sao..."
"Vì sao..."
"Vì sao..."
Cảnh tượng này cực kỳ giống, giống đêm đã thay đổi số phận của mình.
Hắn cầm kiếm xông vào bóng tối, chủy thủ của hắn giơ lên cao, thế nhưng ánh trăng lại đột nhiên chiếu xuống, làm cho hắn thấy rõ khuôn mặt sắp bị hắn cướp lấy tính mạng kia.
Vì thế hắn không chút phát giác sa chân vào ván.
Mà giờ phút này vẫn giống như lúc trước.
Hắn nắm lấy tay người nọ, rốt cuộc cũng không đề được nửa phần khí lực...
Hắn chợt hiểu, bất kể như thế nào, mình cũng không thoát khỏi ván cờ này.