Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 382 - Chương 134: Ánh Sao

Chương 134: Ánh sao Chương 134: Ánh saoChương 134: Ánh sao

Đối với Thái Âm cung trên núi Nha Kỳ mà nói, mấy ngày nay trôi qua cũng không thoải mái.

Bọn họ đương nhiên vẫn là Thánh địa mà Nho sinh trong thiên hạ chen vỡ ót cũng muốn nhìn một chút.

Nhưng Phượng Lai các vừa dùng nghị sự vừa làm tàng thư, cũng chính là đại điện trọng yếu nhất của Thái Âm cung lại bao phủ dưới một mảnh hắc ám.

Mà hắc ám trong đó đương nhiên không phải là ví von hay ẩn dụ.

Đó thực sự là một thế giới đen tối.

Giống như bị lực lượng nào đó cứng rắn cắt đứt, Phượng Lai các lại có vẻ hoàn toàn khác biệt so với những học cung từ ngọc trắng xây thành.

Ánh sáng mặt trời không thể chiếu vào, mưa gió cũng không thể xuyên qua.

Ngay cả thời gian vào lúc đó dường như cũng ngừng lại, Phượng Lai các xâm nhiễm màu đen dường như cùng với Thái Âm cung, thậm chí toàn bộ cảnh vật bên ngoài Thái Âm cung là hai thế giới.

Vì thế Phượng Lai các liền trở thành một vết thương chảy mủ trong Thái Âm cung tựa như Tiên cảnh này.

Trong Thái Âm cung lời đồn đãi nổi lên bốn phía, cho dù những Nho sinh ở trong mắt thế nhân là tồn tại không nhiễm phàm trần kia vẫn không tránh khỏi nghị luận sôi nổi đối với việc này.

Dù sao bất kể bề ngoài của Phượng Lai các hiện giờ, hoặc là khí tức mà nó thỉnh thoảng tản mát ra đều không tránh khỏi làm cho người ta nghĩ đến một số chữ không quá nguyện ý nhắc tới, thậm chí mơ hồ là kiêng kị —— tà ma.

Đương nhiên lời đồn như vậy rất nhanh liền bị trấn áp xuống.

Đối với đế vương thế tục mà nói, đây cũng không phải là chuyện dễ dàng, nhưng đối với Thái Âm cung thì lại không thể đơn giản hơn.

Một vị Tiên nhân cao cao tại thượng thống trị sáu trăm năm, đủ để cho một số quan niệm trở nên thâm căn cố đế, mặc dù quan niệm kia là sai, mặc dù vị Tiên nhân kia dường như cũng chưa từng xuất hiện.

Đúng vậy, Vô Thượng chân nhân từ sau trận chiến đó đã không xuất hiện nữa.

Đó là một trận đánh không ngừng đập vào mắt, không, cũng không có người nào dám thật sự không quan tâm trận đại chiến kia, bọn họ chỉ từ xa cảm thụ được uy năng đáng sợ do trận đại chiến kia bộc phát ra, cũng đủ để cho đám Nho sinh Thái Âm cung này kinh hồn bạt vía.

Cũng chính bởi vì như thế, bọn họ cũng không thể nào biết kẻ thắng người bại trong trận đại chiến kia.

Chẳng qua nhân vật chính của trận đại chiến kia từ đó về sau đều chưa từng xuất hiện.

Phượng Lai các bị cứng rắn cắt ra khỏi phương thế giới này, mà một thanh đao rách nát tràn đầy lỗ hổng cắm ở giao lộ giữa hai thế giới,

Giống như là một vị Thần chích thủ hộ cửa lớn sống và chết. Người bên ngoài khó có thể vào trong dò xét đến tột cùng, mà người bên trong dường như cũng không cách nào thoát ra được.

Cho đến khi...

Thiên địa phía nam núi Nha Kỳ, trong quốc gia tên là Đại Chu kia sáng lên một trận ánh đỏ thâm đến gần tím.

Trường đao cắm trước Phượng Lai các chợt bắt đầu run rẩy.

Từng trận đao minh như khóc thảm chợt vang ra từ trên thân đao, đám Nho sinh trong Thái Âm cung đang thôi diễn vạn vật đồng loạt bị dị tượng này hấp dẫn chạy tới.

Mà khi đó, cảnh tượng bọn họ nhìn thấy lại là thanh trường đao tên là Triêu Mộ sau một phen run rẩy tựa như không địch lại một số thứ vô hình nào đó, trên thân đao lan tràn ra từng đường vết nứt tựa như rắn độc, nó giãy giụa một phen, cuối cùng hóa thành một đạo lưu quang bắn về phía phương xa.

Nhưng còn không đợi những Nho sinh kia phục hồi tinh thần lại, cửa lớn Phượng Lai các đóng chặt kia chợt tự động mở ra, một cái bóng đen cũng đột nhiên vọt tới, cũng bỏ chạy về phương xa.

Mà phương hướng bọn họ đi, không có ngoại lệ, đều là nơi Long khí gần tím kia bốc lên!

Lập tức có Nho sinh không rõ nguyên nhân nhìn về phía người phụ trách chủ sự ở Thái Âm cung hiện giờ, cũng là thanh niên tuấn lãng tiếp đãi đám người Mặc Trần Tử lúc trước - Mạnh Thừa Thánh.

Vị Nho sinh kia ngửa đầu nhìn chân trời, ánh mắt thâm thúy, nhẹ giọng nói: "Trời đã đổi."...

Long khí cùng sinh cơ trong cơ thể Từ Hàn dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng tiêu tán, khí tức của hắn dần dần uể oải, mà tương ứng với đó, sinh cơ trong cơ thể Tần Khả Khanh lại không ngừng mạnh lên, thậm chí ngay cả sắc mặt của nàng cũng dần dần trở nên hồng nhuận.

Mọi người đều kinh ngạc nhìn tình cảnh trước mắt, đáy lòng ngũ vị trần tạp.

Mọi chuyện đã nghịch chuyển, tuy rằng kết quả như nguyện, nhưng Từ Hàn xả thân hiến dâng lại làm cho mọi người ở đây cực kỳ day dứt, cảm giác áy náy như thủy triều đánh úp lại.

Nhưng đồng thời với đó, mọi chuyện đã phát triển đến bước không còn chỗ để đảo ngược, tất nhiên bọn họ không bao giờ nghĩ đến việc thay đổi bất cứ điều gì ...

Từ Hàn sớm đã không còn tâm tư để ý tới suy nghĩ của người khác, hắn chờ đợi tử vong đến, nội tâm bình yên, tựa như chấm dứt một hồi bôn ba gian khổ, thậm chí mơ hồ còn mang theo chút thoải mái sau khi dỡ bỏ hết mọi gánh nặng.

Nhưng những điều trên thế giới này xưa nay không theo ý người.

Có người muốn sống nhưng không có đường, mà có người muốn chết lại không có cửa.

Ngay khi sinh cơ cùng Long khí trong cơ thể hắn tiêu tán hơn phân nửa, một đạo hắc ám vô biên lại giống như quỷ mị chợt xuất hiện trên bầu trời Vị Ương điện.

Mọi người giật nảy mình, Từ Hàn cũng cực kỳ hoảng hốt.

Đó là một đám mây đen che khuất bầu trời, tới đây cực kỳ đột ngột, đột ngột tới mức gần như quỷ dị.

Mà nó dường như cũng không có ý định cho mọi người ở đây bất kỳ phản ứng nào, khi đó liền cuồn cuộn một trận hóa thành một cái bóng người mờ mịt, chỉ thấy bóng người khổng lồ kia bỗng nhiên mở ra một cái miệng to như chậu máu, Long khí quanh quẩn giữa Từ Hàn cùng Tần Khả Khanh vậy mà ngay lúc đó bị thân thông của bóng đen kia tác động, bắt đầu không ngừng vọt tới thân thể y.

Biến cố như vậy có thể nói là làm cho mọi người không ngờ tới.

"Các hạ đến tột cùng là ai, ngăn cản Thiên Sách phủ ta làm việc, hủy căn cơ Đại Chu ta, là muốn đối địch với thiên hạ sao?" Lộc tiên sinh lúc đó cất bước tiến lên, ngửa đầu nhìn thân ảnh không biết là người hay quỷ kia, cao giọng nói.

"Hừ, thiên hạ? Là cái thá gì?" Bóng đen kia phát ra một tiếng hừ lạnh, một cỗ uy áp cuồn cuộn phóng ra, dưới cỗ uy áp kia, sắc mặt mọi người lập tức trắng bệch, nội tức trong cơ thể tự động rung chuyển, vào lúc đó không đề lên nổi chút khí lực nào.

Uy thế bàng bạc như vậy có thể nói là thứ mà mọi người chưa từng cảm nhận được, cho dù người thân là Tiên nhân như Tư Không Bạch vào giờ khắc đó sắc mặt cũng biến đổi.

Thật khó có thể tưởng tượng là tồn tại như thế nào lại có thể phát ra lực lượng đáng sợ như vậy chỉ trong lúc giơ tay nhấc chân.

Mà Từ Hàn dường như bởi vì trong cơ thể còn có Long khí bảo hộ, dưới uy áp đủ để Tiên nhân mất đi chiến lực kia, hắn lại không cảm nhận được chút dị thường nào, nhưng hắn cũng kinh ngạc phát hiện bóng đen kia không ngừng cắn nuốt Long khí của bọn họ, dường như cũng giống phương pháp Long Xà song sinh, cũng muốn tiêu trừ luôn cả sức sống của bọn họ.

Nếu thực sự cứ tiếp tục như vậy, đừng nói Từ Hàn, ngay cả Tân Khả Khanh cũng không thoát khỏi kết cục bị thôn phệ sinh cơ mà chết.

Nếu hắn đã lựa chọn buông tha tính mạng của mình cũng phải lưu lại một con đường sống cho Tần Khả Khanh, đương nhiên sẽ không trơ mắt để bóng đen bỗng nhiên xuất hiện tùy ý quấy rối mọi chuyện.

Từ Hàn vốn đã ôm lòng muốn chết cho nên hai mắt trâm xuống, lạnh giọng hỏi: "Ngươi là ai?"

Mà trong cơ thể hắn đã sớm thúc dục lực lượng còn lại không nhiều lắm, chuẩn bị cởi bỏ phong ấn cánh tay phải bất cứ lúc nào, đánh nhau liều chết cùng bóng đen kia.

"Ngươi chính là Từ Hàn?" Bóng đen kia dường như có chút hiểu biết đối với Từ Hàn, y cúi đầu, thân ảnh dân dần ngưng thật, một tay chợt vươn ra, khẽ nắm chặt Từ Hàn.'Là gia hỏa có được cánh tay phải của Đại quân Yêu tộc Phi Liêm kia đúng không?”

Theo âm thanh này vừa dứt, trong lòng Từ Hàn chấn động, hắn bất ngờ phát hiện cánh tay phải của mình khi đó giống như mất liên lạc với bản thân, hắn rốt cuộc không thể khống chế được chút nào.

"Vô dụng, ta đã sớm tính toán rõ ràng tất cả mọi thứ. Không có chuyện nào trên đời này gạt được ta..." Thanh âm của người nọ lại vang lên, bộ dáng của y vào giờ khắc đó cũng thật sự xuất hiện trước mắt mọi người.

Một vị nam tử tuấn mỹ mặc áo bào đen từ trên cao nhìn xuống mọi người, giống như Tiên nhân nhìn xuống chúng sinh.

"Ngươi muốn làm gì?" Từ Hàn cảm giác được Long khí cùng sinh cơ trong cơ thể hắn nhanh chóng tiêu tán, mà vị thiếu nữ bên cạnh kia cũng không hề khác, thời gian trôi qua không quá mười hơi thở nữa, hắn cùng Tần Khả Khanh đều sẽ trở thành chất dinh dưỡng của nam tử này, hoàn toàn tiêu vong.

Mà đám người Lộc tiên sinh dưới uy áp kia lại càng không thể làm ra được hành động gì.

"Như ngươi nhìn thấy, thôn Long mà thôi." Nam tử ung dung nói, ngữ điệu lạnh như băng, lại mang theo một cỗ cao cao tại thượng bẩm sinh.

Từ Hàn cũng không biết, nam nhân này đến tột cùng là ai.

Hắn cũng không quan tâm bản thân rốt cuộc có lai lịch gì, hắn chỉ cảm thụ được hơi thở của nữ tử bên cạnh dần dần hơi thở yếu đi, đáy lòng ngũ vị tạp trần.

Hắn đã nguyện ý buông bỏ tất cả bất mãn cùng phẫn hận. Không phải vì đại nghĩa thương sinh, chỉ cầu thiếu nữ năm đó đã từng cứu tính mệnh bản thân đang nguy ở sớm chiều có thể sống sót.

Vì thế hắn thậm chí không tiếc buông tha tính mạng của mình.

Thế nhưng chỉ một chút nguyện vọng nho nhỏ như vậy, hết lần này tới lần khác vẫn có người đến quấy rối.

Tuyệt vọng.

Một vẻ tuyệt vọng không thể diễn tả theo xương cốt tứ chỉ trào ra, lấp đầy cơ thể của hắn.

Hắn ngửa đầu nhìn nam nhân đột nhiên xuất hiện kia, nhẹ nhàng hỏi: "Tại sao?"

Nam nhân dường như vẫn chưa nhận ra dị trạng của Từ Hàn, y ung dung cười: "Như dân chăn cừu ở biên giới, mục đích nuôi đám cừu thật béo, chính là vì một khắc tàn sát thu hoạch kia."

"Thiên hạ chính là đồng cỏ, mà ta chính là người chăn cừu thu hoạch."

"Không có vì sao, cá lớn nuốt cá bé, đã là đạo lý từ xưa đến này."

Lời nói của nam nhân tuy rằng cực kỳ tùy ý, lại từng chữ tru tâm gõ vào lồng ngực Từ Hàn.

Thịt yếu...

Mạnh mẽ ăn...

Từ Hàn đương nhiên cũng không phải lần đầu tiên nghe nói đến bốn chữ này, nhưng hiện tại hắn lại có được nhận thức càng thêm sâu sắc hơn.

Dường như đối với kẻ yếu, ngay cả quyền được chết cũng không có.

Tựa như kẻ yếu cũng không hề có tư cách liều mạng bảo vệ thứ mà mình muốn.

Một thế giới như thế này...

Có thực sự cần thiết để tôn tại?

Phanh!

Một khắc kia, trong cơ thể Từ Hàn đột nhiên có thứ gì đó vỡ vụn.

Thân thể của hắn bắt đầu run rẩy, trong hai mắt hắc ám chợt hiện lên, trong tích tắc đã xâm nhiễm toàn bộ đôi mắt của hắn.

Một cỗ khí tức vô cùng hắc ám, vô cùng âm lãnh từ trong cơ thể hắn dâng lên, mang theo căm hận cùng tuyệt vọng đối với tất cả sinh linh trên đời này. Trong thân thể Từ Hàn tựa như có một cánh cửa địa ngục mà hắn không hề biết bị mở ra, ác quỷ dốc toàn lực xông tới.......

"Ninh đại thúc, ngươi nhanh lên một chút." Tô Mộ An lo lắng thúc giục Ninh Trúc Mang ở bên cạnh, bọn họ có thể cảm nhận được lực lượng dao dộng đáng sợ từ Hoàng cung truyền đến, mà điều này không thể nghi ngờ chứng tỏ tình cảnh của Từ Hàn lúc này gian nan như thế nào.

Ninh Trúc Mang cười khổ này cắn răng đuổi theo thiếu niên này, theo lý thuyết thân là tu sĩ Đại Diễn Cảnh, y vốn không kém cỏi đến như vậy, nhưng từ lúc bóng đen kia xuất hiện trên bầu trời Trường An, y liền cảm thấy chân nguyên của mình vận chuyển đột nhiên trở nên bế tắc, ngược lại Tô Mộ An vì tu vi chỉ ở Thông U cảnh lại giống như không có việc gì, vẫn lên đường với tốc độ như cũ.

"Không phải...' Ninh Trúc Mang khi đó há miệng muốn nói cái gì đó.

Nhưng lời mới đến bên miệng, thân thể y đột nhiên chấn động, sắc mặt chợt trắng bệch, y cảm nhận được một cỗ khí tức đáng sợ mà mình chưa từng cảm thụ qua.

Khí tức kia mang đến cho y rung động không liên quan đến mạnh yếu, chỉ tràn ngập tuyệt vọng cùng bi thương.

Y theo bản năng nhìn về phía thiếu niên trước người, chỉ thấy Tô Mộ An vừa rồi còn đang sốt ruột chạy đi cũng dừng lại, từ trong sắc mặt của hắn, Ninh Trúc Mang biết hắn cũng cảm nhận được cỗ khí tức đáng Sợ kia.

Hai người liếc nhau đang muốn nói cái gì đó.

Cỗ khí tức âm lãnh kia lại lần thứ hai vọt tới, phô thiên cái địa, gân như bao phủ phương thiên địa này.

Hai người cảm thấy hô hấp khó khăn dưới khí tức như vậy, càng không thể nói thêm lời gì nữa.

Toàn bộ thành Trường An, hoặc có thể nói toàn bộ thế giới vào giây phút đó đều im lặng, tựa như thế giới này đang run rẩy vì cỗ khí tức âm lãnh bỗng nhiên bốc lên kia.

Trong bóng tối tựa như có cái gì đáng sợ muốn từ mấy vạn năm ngủ say thức tỉnh lại.

Boongl

Nhưng khi đó, thanh Thần kiếm xưa nay im lặng trên lưng Tô Mộ An chợt phát ra một tiếng kiếm minh cao vút.

Sau đó thân kiếm chấn động hóa thành một đạo lưu quang bắn về phía Phổ Thiên cung.

Mà trên bầu trời vốn sớm mờ mịt lại như có thứ gì đó sáng lên.

Tô Mộ An ngẩn người ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Trên bầu trời hắc ám có mấy ánh sao sáng bắn xuống, chúng nó giống như là xuyên qua thời gian cùng không gian vô cùng xa mới đến nơi này, ánh sao chói lóa, rực rỡ như hoa.

Tô Mộ An theo bản năng đếm thử.

Những ánh sao kia không nhiều không ít, vừa vặn bảy đạo...
Bình Luận (0)
Comment