Chương 135: Gặp lại
Chương 135: Gặp lạiChương 135: Gặp lại
Ánh mắt Từ Hàn hoàn toàn bị một tia hắc ám vô cùng sâu thẳm ăn mòn.
Hắn ngửa đầu nhìn về phía nam nhân tuấn mỹ mặc áo bào đen ở phía chân trời kia, sát khí quanh thân bắt đầu khởi động.
Một cỗ khí tức âm lãnh vô cùng đáng sợ từ trong cơ thể hắn phóng thích ra, nam nhân áo đen nhướng mày, mơ hồ cảm giác được tình huống của Từ Hàn lúc này dường như có chút không đúng.
Vừa rồi y đã sớm dùng bí pháp chặt đứt liên hệ giữa Từ Hàn và cánh tay phải ở trước khi Từ Hàn chuẩn bị mở phong ấn cánh tay phải của hắn, y không rõ cỗ lực lượng đột nhiên từ trong cơ thể Từ Hàn bạo phát đến tột cùng đến từ đâu.
Y luôn luôn là một người rất thận trọng.
Sống sáu trăm năm, y đã thấy qua quá nhiều ví dụ lấy yếu thắng mạnh hoặc là dựa vào tuyệt địa phản kích.
Cho nên trước khi làm chuyện này, y đã hoạch định tất cả mưu đồ, tính kỹ biến số của bất kỳ một người nào trong ván cờ này, hơn nữa vì thế làm tốt chuẩn bị vạn toàn.
Trong suy nghĩ của y, tất cả mọi người đều là quân cờ, Thương Hải Lưu trộm ra Hình Thiên kiếm cũng tốt, Tư Không Bạch đến cầu quẻ cũng được, đều là con rối y đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Mà Từ Hàn trước mắt cũng là như thế, y biết rõ thiếu niên này chỉ là một đứa bé tâm thường đến cực hạn.
Cha mẹ hắn chỉ là một đôi nông dân bình thường ở biên trấn Thanh châu, bởi vì gặp tai họa, trong lúc chạy nạn bất đắc dĩ ném đứa con sơ sinh của mình vào trong tuyết ở Thượng Vân thành, sau đó bị một tên ăn mày nhặt được nuôi nấng thành người. Đủ loại chuyện về sau càng bị Thái Âm cung ghi chép trong sổ, cho dù cánh tay phải mà Từ Hàn xưa nay kiêng kị không nói với người khác, nam nhân cũng biết được nguồn gốc trong đó, đơn giản là thứ được vị Yêu quân tên là Phi Liêm bị trấn áp ở núi Đại Uyên ban tặng.
Từ một mức độ nào đó mà nói, Thái Âm cung càng hiểu rõ Từ Hàn hơn so với hắn.
Nhưng hiện tại trong cơ thể Từ Hàn bộc phát ra cỗ lực lượng này quả thật là sự vật mà nam nhân chưa bao giờ hiểu được.
Nam nhân nhíu nhíu mày, đối với người đã quen nắm mọi thứ trong tay như y mà nói, đây cũng không phải là một chuyện đáng giá để cao hứng.
Vì thế tay nam nhân lần thứ hai duỗi ra, chân nguyên màu đen tụ tập trong lòng bàn tay y, đó chỉ là một sự vật nho nhỏ không bằng nắm tay, nhưng lực lượng dao động bao bọc trong đó lại giống như uy lực thiên địa làm cho mọi người ở đây biến sắc.
"Cừu non phải có ý thức của cừu non, bị tàn sát là tất nhiên chính là số mệnh." Y nói như thế, ngữ điệu lạnh như băng tựa như phong tuyết ở Thượng Vân thành Thanh châu.
Sau một khắc, chân nguyên màu đen liên giống như lôi đình nổ bắn ra.
Y quyết định xóa bỏ nhân tố nguy hiểm như Từ Hàn,
Kế hoạch của y không cho phép một chút biến số nào.
Lực lượng màu đen do chân nguyên ngưng tụ mà thành tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã giết tới mặt Từ Hàn. Trong lòng mọi người giật nảy mình, có người hiển nhiên chỉ kinh tâm trước chiến lực khủng bố đến tận cùng của nam nhân đột nhiên xuất hiện, mà đám người như Lộc tiên sinh lại là vong hồn đại mạo, bí pháp giữa Từ Hàn và Tần Khả Khanh còn chưa được giải quyết, nếu hắn chết đi, vậy Tân Khả Khanh tất nhiên cũng sẽ gặp phải thương tổn cực lớn. Bọn họ đương nhiên muốn khi đó ra tay cứu viện, nhưng dưới uy áp bàng bạc mà nam nhân tản mát ra, bọn họ lại không cách nào vận dụng chân nguyên trong cơ thể, chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi chuyện phát sinh.
Mà ngay lúc tâm bọn họ như tro tàn, chân nguyên màu đen kia đến gần cơ thể Từ Hàn, trong đôi mắt đen nhánh chợt sáng lên một luồng hắc mang.
Đôi môi của hắn lập tức mở ra, chân nguyên màu đen vào lúc đó tràn vào trong miệng hắn.
tot.
Một tiếng nuốt khẽ vang lên trong đám người im lặng có vẻ cực kỳ lọt vào tai.
Vì thế dưới ánh mắt chăm chú kinh ngạc của mọi người, đạo chân nguyên bao bọc lực lượng đáng sợ kia cứ như vậy bị Từ Hàn nuốt xuống.
Mọi người có thể nói là không ngờ tới biến cố như vậy, bọn họ lúc này mới phát hiện, Từ Hàn giờ phút này dường như có chút hương vị khác biệt. Hai tròng mắt thiếu niên đen kịt, tối tăm như là bất kỳ hào quang nào cũng không thể xuyên thấu hắc ám kia, chiếu vào.
Đen kịt giống như hư không thôn phệ tất cả mọi thứ.
Đen kịt đến mức gần như tuyệt vọng.
Vẻ mặt hắn cũng bởi vì đôi mắt quỷ dị kia mà trở nên lạnh như băng, giống như là ác quỷ từ địa ngục bò ra, mang theo căm hận vô tận đối với sinh linh, trừ thứ đó ra lại không còn vật gì khác.
Biến cố như vậy cũng vượt quá dự liệu của nam nhân kia.
"Hả?" Lông mày của y nhướng lên, hiển nhiên có chút kinh ngạc.
Nhưng sau đó một hơi thở, kinh ngạc như vậy liền hóa thành hoảng sợ nồng đậm.
Trong cơ thể Từ Hàn đột nhiên nổ tung một luồng hắc khí nồng đậm, mà thân thể của hắn đột nhiên biến mất tại chỗ, xuất hiện trước người nam nhân kia.
Môi thiếu niên khẽ mở, phát ra một tiếng kêu rên thê lương, mà tay phải lại bất ngờ nắm thành một nắm đấm, hung hăng đánh tới gương mặt nam nhân kia.
Tốc độ như vậy đã vượt ra ngoài định nghĩa nhanh và chậm.
Hắn càng giống như đột phá thời gian hoặc không gian ước thúc, trong lòng chỉ cần nghĩ là đã có thể đến nơi.
Cho nên cho dù là tôn tại mạnh như nam nhân áo đen kia cũng hoàn toàn không cách nào bắt được quỹ tích của Từ Hàn, cho đến khi nắm đấm của hắn đánh vào mặt y, y lúc này mới vừa mới phục hồi tinh thần lại.
Mà một quyền tựa như lưu manh ẩu đả, nhìn như tâm thường, nhưng nam nhân lại từ trong đó cảm nhận được một cỗ lực lượng đáng sợ, lực lượng kia dường như vượt ra khỏi phương thiên địa này, đủ để đánh nát không gian, thậm chí thời gian. Hắn cảm thấy nguy hiểm tử vong từ cú đấm này.
Y đương nhiên muốn tránh né, nhưng tốc độ của Từ Hàn quả thực quá nhanh một chút, nhanh đến mức cho dù là y cũng khó có thể làm ra bất kỳ chống đỡ nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn nắm đấm kia đánh về phía mặt mình. Boongl
Mà đúng lúc này, trong thiên địa lại đột nhiên vang lên một tiếng kiếm minh.
Một tiếng kiếm minh này rất tâm thường, không có thanh thế to lớn, không có kiếm quang che trời. Tựa như chỉ cần là một vị kiếm khách có chút tu vi, đều có thể thúc dục ra một tiếng kiếm minh như vậy.
Nhưng đồng thời, đó là một tiếng kiếm minh rất bất thường.
Giống như là quân vương trên đài cao đối mặt với thân tử ngồi đầy bên dưới, cho dù chỉ nhẹ giọng nỉ non một câu. Mọi người quỳ lạy, vạn vật im lặng, chỉ vì nghe rõ một tiếng vang nhỏ kia.
Kết quả là tiếng kiếm minh kia truyền vào trong tai mỗi người ở đây rất rõ ràng, thanh thúy sạch sẽ, rồi lại đi thẳng vào tâm thần.
Hình ảnh vào giờ khắc đó dừng lại.
Thời gian chảy xuôi trở nên thong thả, mà một thanh trường kiếm đen kịt liền cùng khi đó rơi vào giữa Từ Hàn cùng nam nhân.
Mây đen trên bầu trời chợt tản đi, ánh sao như hào quang bắn xuống.
Một đạo lại một đạo, chiếu sáng phiến thiên địa này giống như ban ngày.
Sáng nhất là bảy ngôi sao, hào quang của bọn nó cực kỳ chói lóa.
Mà ngay sau đó đầy trời sao cũng lập tức sáng lên, chúng nó vờn quanh bảy ngôi sao kia, giống như thần tử vờn quanh quân vương, bách điểu triều phụng.
Thần kiếm màu đen đứng giữa Từ Hàn và nam nhân tắm rửa dưới ánh sao chợt nổ bắn ra một luông Thần mang, sau đó thân kiếm xoay tròn, từng đạo kiếm ảnh màu trắng tuôn ra, vây quanh thanh trường kiếm màu đen nọ.
Trong tích tắc đã có khoảng chừng ba ngàn đạo kiếm ảnh tuôn ra, dùng trường kiếm màu đen kia làm nhụy hoa, hóa thành hình ảnh một đóa hoa sen bằng kiếm thật lớn.
Mà ngay lúc đó, một đạo quang ảnh màu trắng ngưng thật dưới ánh sao, rơi vào trên hư ảnh đóa hoa sen bằng kiếm kia.
Đó là một nam nhân.
Một người nam nhân không thể thấy rõ được khuôn mặt
Cả người gã tắm rửa trong ánh sao, dường như giơ tay nhấc chân đều có thể kéo theo lực lượng trong thiên địa, trong lòng vừa động là có thể tùy ý thay đổi pháp tắc của thế giới.
Mà điều làm cho người ta kinh hãi nhất chính là đôi mắt giống như liệt dương của gã.
Đôi mắt kia tạo thành tương phản rõ rệt cùng hai tròng mắt của Từ Hàn lúc này.
Nó giống như trời và đất, ánh sáng và bóng tối, sự sống và cái chết.
Thủy hỏa bất dung, nhưng lại cộng sinh lẫn nhau.
Nam nhân không hề nhìn nam tử áo đen kia, cũng không đưa mắt liếc chúng sinh dưới chân một cái.
Gã chỉ vươn tay ra, nhẹ nhàng điểm ở mi tâm Từ Hàn.
Một luồng ánh sao rót vào trong cơ thể Từ Hàn, hai tròng mắt đen nhánh của hắn lập tức trở nên thanh minh.
Sau đó trên mặt nam nhân kia hiển hiện một nụ cười. Gã thì thâm: "Chúng ta đã gặp lại nhau."