Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 384 - Chương 136: Người Giám Thị

Chương 136: Người giám thị Chương 136: Người giám thịChương 136: Người giám thị

Thế giới đêm nay đã định trước không thể yên lặng.

Vùng đất hoang dã phía nam Sung châu.

Trong tòa Kiếm Lăng im lặng vạn năm kia, lão nhân tóc bạc cùng Mông Lương mặc một bộ áo đen khoanh chân ngồi đối diện.

Chợt một tiếng kiếm minh thanh thúy từ phương xa truyền đến.

Nó giống như gà trống cất tiếng gáy, sau một tiếng kiếm minh này, hàng ngàn trường kiếm im lặng trong Kiếm Lăng bỗng nhiên không ngừng phát ra kiếm minh.

Trong nháy mắt kiếm minh tụ tập thành biển, vang vọng không dứt.

Man di ở Nam Hoang không biết gọi là gì, cho rằng đây là Tiên nhân tức giận, lúc đó đồng loạt quỳ rạp xuống đất, thành kính sám hối, cầu xin Tiên nhân tha thứ.

Mà một già một trẻ trong Kiếm Lăng khi đó đều mở hai mắt ra, Mông Lương đầy bụng nghỉ hoặc, lão nhân thì lại lo lắng.

"Sư bá?" Y đang muốn hỏi, lão nhân kia lại vươn tay ra, ý bảo y không cần nhiều lời, sau đó lão liền đứng lên, dẫn Mông Lương đi ra khỏi căn nhà cỏ rách nát trước Kiếm Lăng.

Ra khỏi nhà cỏ, Mông Lương lúc này mới kinh ngạc phát hiện, đám trường kiếm ngày thường im lặng cắm ngược vào trong Kiếm Lăng giờ phút này đều tỏa ra hào quang chói mắt, kiếm quang sáng chói giao nhau cùng ánh sao trên trời chiếu sáng Kiếm Lăng vắng vẻ này tựa như ban ngày.

Nhưng dù là dị tượng như vậy, cũng không thể làm cho lão nhân phát ra một chút cảm thán nào, lão chắp tay sau lưng, vẫn chậm rãi đi về phía sâu trong Kiếm Lăng.

Mông Lương đi tới Kiếm Lăng chưa đầy mười ngày, nhưng cũng rõ ràng đại khái trách nhiệm của Kiếm Lăng đến tột cùng là cái gì, dị tượng lúc này hiển nhiên cực kỳ không tầm thường, nhưng lão nhân không nói, Mông Lương cuối cùng cũng không hỏi, chỉ có thể cung kính theo đối phương, không ngừng đi về phía trước.

Theo bọn họ không ngừng xâm nhập, trường kiếm cắm vào trong cát vàng dần dần trở nên thưa thớt, nhưng kiếm ý quanh quẩn trong Kiếm Lăng lại càng thêm nồng đậm, Mông Lương không thể không kích khởi lực lượng quanh thân mới có thể bảo đảm mình không bị những kiếm ý kia làm tổn thương.

Mông Lương biết đây là bởi vì kiếm trong Kiếm Lăng chôn cất cũng có phân chia mạnh yếu, linh phách trú ở trong thân kiếm cũng cao thấp khác nhau, cho nên càng đi vào trong, kiếm càng ngày càng ít, nhưng kiếm ý cũng không giảm mà lại tăng.

Cuối cùng bọn họ đã đi đến cuối Kiếm Lăng.

Nơi đó có một cánh cửa lớn không biết là do vật gì đúc thành, chất liệu khó có thể nói nên lời, nhưng trên cửa lớn lại khắc đầy các loại hoa văn quỷ dị, từ xa nhìn vừa cổ xưa lại sâu thẳm, giống như là cánh cửa Địa ngục ngăn lấy ác quỷ.

Mà ngay trước cửa lớn này, có hơn ba mươi thanh trường kiếm cắm từng hàng từng hàng thẳm tắp.

Hiển nhiên hơn ba mươi thanh trường kiếm này có chỗ khác với những trường kiếm bên ngoài.

Trong chúng nó có kiếm thon dài vượt qua năm thước, thân kiếm tươi sáng, cũng có thanh ngắn nhỏ không quá hai thước, lại sắc bén không nói nên lời, có kiếm như răng nanh dã thú, còn có thanh nặng như núi rừng, lớn như bắp chân trâu bò, mỗi thanh mỗi dạng không hề có đồng nhất. Nhưng không có ngoại lệ, trên thân kiếm của những Thần kiếm này đều chảy xuôi hào quang rực rỡ, kiếm ý mơ hồ phát ra làm cho Mông Lương run rẩy. Mà bọn họ im lặng bất động cắm vào trước cửa lớn, xếp thành từng hàng, giống như là đang thủ vệ, lại giống như đang chống đỡ cái gì đó.

"Những thanh kiếm này đều là bội kiếm các đời chưởng giáo Kiếm Lăng trước đây."

Vị lão nhân trước người vẫn luôn im lặng không nói, lúc đó rốt cục cất lời, ngữ điệu bình tĩnh, lại ẩn giấu tang thương.

Lão nhân dứt lời này, lại hơi trầm mặc, sau đó mới nói lần nữa: "Nếu ta chết, ngươi cũng phải đưa kiếm của ta vào nơi này."

Mông Lương sửng sốt, theo bản năng liền muốn nói một chút lời khách sáo như sư bá đang tuổi tráng niên, tại sao lại nói đến chuyện chết, nhưng khi trong lòng y đã thảo sẵn xong những lời này, lão nhân kia lại tiến lên một bước, chắp tay bái một cái với hơn ba mươi thanh thần kiếm trước mắt.

"Chưởng giáo đời thứ ba mươi chín Kiếm Lăng, Vương Dương Minh bái kiến chư vị tôn thượng!"

Lời này ra khỏi miệng, Kiếm Lăng hoàn toàn lặng im.

Mông Lương vốn tưởng rằng sẽ có chút dị tượng gì đó, nhưng thật lâu sau không thấy có bất kỳ phản ứng nào, ngược lại vị sư bá có chút già nua của mình vẫn chắp tay cúi đầu như cũ, trong lòng y không tránh khỏi âm thầm oán, chẳng lẽ sư bá này một mình ở Kiếm Lăng, đầu óc hỏng rồi?

Nghĩ như vậy, Mông đại công tử lại cảm thấy rất có đạo lý, có lẽ ở lại mấy chục năm trong Kiếm Lăng này, không nói một lời cùng ai, vậy có chút không bình thường cũng là lẽ đương nhiên, chỉ là...

Vừa nghĩ đến mình sau này cũng sẽ gặp phải chuyện này, trong lòng Mông công tử liền cảm thấy một trận thê lương.

Y mang tâm tư tôn sư trọng đạo, đang do dự có nên nhắc nhở vị sư bá này hay không, nhưng lúc miệng mới mở ra.

Boongl

Chỉ nghe một tiếng kiếm minh nổi lên, sau đó hơn ba mươi thanh Thần kiếm đồng loạt sáng lên một trận Thần quang chói mắt.

Sau đó từng đạo hư ảnh chợt từ trên thân kiếm tràn ra, giống như Tên nhân đồng loạt đứng trên những trường kiếm kia.

Mông Lương nhìn thấy thật rõ ràng, những bóng dáng kia tuy rằng bộ dáng không hề ngưng thật, nhưng sau khi bọn họ xuất hiện, kiếm ý trong Kiếm Lăng này đột nhiên cuồng bạo lên, Mông Lương ý thức được đây chính là linh phách của các đời chưởng giáo trú tại bội kiếm!

"Ngươi gọi chúng ta là có chuyện gì?" Mông Lương còn đắm chìm trong biến cố như vậy, mà trong hư ảnh kia liền có thanh âm của một người vang lên, ngữ điệu trầm thấp, uy nghiêm như núi.

Lão nhân vẫn cúi đầu chắp tay vào lúc đó rốt cục ngẩng đầu lên.

Lão nhìn một hàng hư ảnh trước mắt, trâm giọng đáp lại: "Thỉnh kiếm."

Hai chữ ngắn ngủi lại giống như hòn đá ném vào mặt hồ yên tĩnh, nhấc lên sóng to gió lớn.

"Vương Dương Minhl" Lập tức liền có một người quát lớn, thanh âm như sấm rền, chấn đến màng nhĩ Mông Lương phát đau,'Năm đó ngươi dung túng đệ tử trong môn là Thương Hải Lưu trộm đi Hình Thiên kiếm, chúng ta để cho kiếm linh của hắn tiến vào Kiếm Lăng đã là khai ân ngoài vòng pháp luật, ngươi không tự giải quyết cho tốt, hôm nay lại dám đến thỉnh kiếm!" Lão nhân nghe những tiếng quát lớn này, cũng không biện giải mà vẫn yên lặng đứng tại chỗ.

"Dương Minh, năm đó Thương Hải Lưu trộm kiếm còn có nguyên nhân bất đắc dĩ, vì sao ngươi hôm nay lại muốn thỉnh kiếm? Ngươi xưa nay lão luyện thành thục, nên biết hung kiếm lạc vào nhân gian sẽ tạo thành nguy hại như thế nào..." Thấy vậy, trong đám hư ảnh kia lại có một người lên tiếng hỏi. So với người nọ chửi ầm lên lúc trước, người này bất kể ngữ điệu hay là thái độ đều hiền lành hơn nhiều.

"Sư tôn, chư vị tổ sư, xin ngẩng đầu nhìn một cái." Vương Dương Minh khi đó lại nói.

Mọi người sửng sốt, mặc dù trong lòng có khó hiểu, nhưng khi đó vẫn đồng loạt ngửa đầu nhìn lại.

Đã thấy trên vòm trời lúc này quần tinh lóng lánh, trong đó có bảy khỏa tựa như quân vương đứng ở trong quần tinh, chói lọi như mặt trời rực rỡ.

Mông Lương nhìn nhưng lại không thể hiểu được, chỉ cảm thấy hôm nay ánh sao lấp lánh, thật là đẹp mắt. Nhưng những hư ảnh kia khi thấy rõ cảnh tượng như vậy, quanh thân chấn động, trên mặt lộ vẻ hoảng sợ.

"Cái này..." Bọn họ sau vài hơi thở lại thu hồi ánh mắt, nhìn nhau, vẻ hoảng sợ trong mắt không giảm mà tăng lên.

Một lúc lâu sau, mới có một người thở dài một hơi, nói: "Hắn tới rồi..."

"Đây là thông điệp cuối cùng..." Lão nhân khi đó lên tiếng nói, thần sắc vẫn lạnh nhạt như cũ-"Trụ trời Côn Luân sụp đổ, các Tiên nhân cầu tự bảo vệ mình, thời gian lưu lại cho chúng ta không còn nhiều lắm."

Sau khi lời này ra khỏi miệng, trong Kiếm Lăng lại lâm vào trâm mặc.

Khí tức quanh người những hư ảnh cúi đầu kia lúc tối lúc sáng, dường như đang suy tư, lại tựa như đang do dự cái gì đó.

Sau thời gian khoảng mười hơi thở, những bóng hình kia chợt biến mất.

Còn không đợi Mông Lương hỏi kết cục đầu hổ đuôi rắn này đến tột cùng là ý gì, cửa lớn phía sau hàng trường kiếm kia lại phát ra một tiếng nổ vang, chỉ thấy những đường vân quỷ dị kia trên cửa lớn kia sáng lên từng trận ánh đỏ, sau đó cửa lớn cứ như vậy chậm rãi tự động mở ra.

"Tạ ơn chư vị tổ sư." Lão nhân lần thứ hai bái lạy với những Thần kiếm kia, sau đó liên cất bước tiến lên.

Mông Lương thấy thế vội vàng đuổi theo. ....

Sau cửa lớn cũng không có yêu ma quỷ quái như Mông Lương tưởng tượng.

Chỉ có một cột đá khổng lồ ở nơi đó.

Trên cột đá cũng khắc đầy đường vân cổ quái, mà trung tâm lại có ba cái lỗ kiếm, một lỗ trong đó trống rỗng, hai lỗ khác bị phân biệt cắm vào một thanh trường kiếm, nhìn không thấy thân kiếm, chỉ có chuôi kiếm dữ tợn lộ ra bên ngoài.

"Trong Kiếm Lăng có trấn ba thanh hung kiếm."

"Một thanh tên Hình Thiên, có thể để kẻ dưới phạm thượng."

"Một thanh tên Nghiệt Long, có thể thôn phệ vạn linh."

"Một thanh tên Ngục Uyên, có thể mở Quỷ môn."

"Ba kiếm đều là vật đại hung, hung linh bên trong cắn nuốt chủ nhân mà sinh."

Khi đứng trước cột đá này, lời nói của lão nhân lại đột nhiên vang lên.

"Sư bá, đệ tử nhớ kỹ, xin ngài yên tâm, nếu đệ tử đã tới Kiếm Lăng, tất nhiên sẽ thề chết thủ vệ nơi này, bất cứ kẻ nào muốn lấy kiếm, đều phải bước qua thi thể Mông Lương ta." Đáy lòng Mông Lương làm sao có thể nghĩ không ra, y khi đó lại vỗ ngực hào khí vượt mây nói.

Lão nhân nghe xong những lời này, sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ, lão ung dun liếc nam nhân bên cạnh một cái, nói.

"Thế giới này đang bị bóng tối nuốt chửng...'

"Người giám thị đã tới nơi này, chúng ta không có đường lui, chỉ có thể buông tay đánh một trận..."

"Cho nên, ngươi chọn một thanh đi."
Bình Luận (0)
Comment