Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 385 - Chương 137: Quy Củ

Chương 137: Quy củ Chương 137: Quy củChương 137: Quy củ

Từ Hàn tựa như ngủ một giấc thật sâu.

Mặc dù đối với người ngoài xem ra, dị trạng của hắn chỉ kéo dài không tới trăm hơi thở, nhưng đối với Từ Hàn mà nói, lại sinh ra một loại ảo giác giống như cách thế.

Đó là một loại cảm giác trống rỗng, từ trong đầu đến tứ chi bách hài đều không còn bất kỳ cảm giác hay tri giác nào nữa, thời gian trở nên mơ hồ, tựa như mỗi một hơi thở đều dài dằng dặ vô cùng, lại tựa như ngàn vạn năm cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt. Đó đích thật là một loại cảm thụ rất kỳ quái, Từ Hàn nghiêm túc suy nghĩ một chút, trong ngôn từ mà hắn biết, dường như chỉ có ... chết, từ này mới có thể hình dung chính xác cảm thụ trước mắt của hắn.

Đúng, hắn cảm thấy mình đã chết một lần.

Ngay khi "cánh cửa" trong cơ thể hắn mở ra, hắn dường như đã chết.

Nhưng bây giờ hắn đã sống lại.

Chỉ bởi vì nam nhân cả người tắm rửa ánh sao trước mắt này nhẹ nhàng chỉ một cái, cỗ lực lượng đáng sợ xâm nhiễm quanh người liền giống như thủy triều lui vê thân thể hắn, sau đó "cánh cửa" trong cơ thể hắn phát ra một tiếng nổ vang, liền khép lại lân nữa.

Hộc!

Hộc!

Hộc!

Tất cả những phát sinh này quả thực quá quỷ dị một chút, Từ Hàn một lần nữa giành được quyền khống chế thân thể vội thở hổn hển từng ngụm từng ngụm.

Chỉ là còn không đợi hắn hoàn toàn khôi phục lại, giọng nói của nam nhân kia đã vang lên bên tai hắn.

“Chúng ta lại gặp lại nhau."

Thanh âm của người nọ rất là đặc biệt, lại nói không nên lời đến tột cùng có chỗ nào khác người thường, nhưng lại dễ nghe đến cực hạn. Giống như gió mùa xuân tháng ba, mưa mùa thu tháng tám, sạch sẽ và rõ ràng.

Từ Hàn ngẩn người, hắn theo bản năng ngẩng đầu lên, nhìn về phía người nọ.

Nam nhân cả người đều tắm rửa dưới ánh sao, tựa như Thần chích, thế cho nên hắn không cách nào nhìn thấy thật rõ ràng bộ dáng của gã. Nhưng duy chỉ có ngọn lửa cháy hừng hực trong đôi mắt kia lại làm cho trong lòng người ta không khỏi phát lạnh.

"Chúng ta quen biết ư?" Bất kể là bộ dáng giống như Thần chích của nam nhân này, hay là khí thế tản mát ra khi y giơ tay nhấc chân đều làm cho Từ Hàn ý thức được nam nhân trước mắt này cực kỳ không đơn giản, thậm chí có thể không khoa trương chút nào mà nói, nam nhân trước mắt này đã mạnh mẽ trên lực lượng vượt quá nhận thức của Từ Hàn. Sự tồn tại của gã dường như đã vượt xa phạm trù mà thế giới này có khả năng thừa nhận.

Mà tồn tại như vậy lại nói với hắn nhưng lời như thế, Từ Hàn khó tránh khỏi cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Trên khuôn mặt nam nhân tắm rửa dưới ánh sao dường như hiện lên một nụ cười, gã gật đầu, nói: "Đương nhiên." Từ Hàn xem ra người trước mắt này đương nhiên không cần phải lừa gạt mình.

Nhưng mặc dù hắn vắt hết óc, cũng không nhớ rõ khi nào mình lại quen biết nhân vật như vậy.

Cho nên hắn mở miệng muốn hỏi cái gì đó, chỉ là lời còn chưa kịp nói ra, một thanh âm liền đột nhiên truyền đến, hỏi ra nghi vấn ở trong lòng hắn.

"Ngươi... là... ai?" Thanh âm kia hỏi như vậy, nhưng ngữ khí lại cực kỳ thong thả, thậm chí mang theo một chút hương vị gian nan, Từ Hàn nghiêng mắt nhìn lại, đã thấy người lên tiếng đặt câu hỏi chính là nam nhân áo đen muốn cắn nuốt Long khí trong cơ thể hắn và Tần Khả Khanh.

Chỉ là thân sắc trên mặt y hiện tại ít nhiêu có chút cổ quái, thật giống như lên tiếng hỏi chuyện đơn giản như vậy, đối với y mà nói đều không thể không hao hết khí lực cả người vậy.

Từ Hàn đột nhiên có chút hiểu rõ, hắn quay đầu nhìn về phía sau, lại phát hiện mọi người trước Vị Ương điện tựa như bị lực lượng vô hình nào đó trói buộc, thần sắc trên mặt bọn họ trong một khoảnh khắc nào đó đều dừng lại, hoặc là kinh ngạc hoặc là hoảng sợ.

Thời gian trong khoảnh khắc này chợt ngừng lại, mà nam nhân áo đen kia muốn đột phá giam cầm như vậy cũng phải tốn đi khí lực cực lớn, càng không đề cập đến một lần tranh cao thấp với nam nhân chân đạp hư ảnh hoa sen kiếm, thân tắm trong ánh sao này. Cho dù Từ Hàn cũng thấy rõ, hai người này giống như trời đất, có khác nhau một trời một vực.

Nam nhân đến tột cùng mạnh đến mức nào, Từ Hàn cũng không dám tưởng tượng nữa.

Nhưng mặc dù trong lòng hắn kinh hãi, trên mặt lại cố hết sức làm bộ trấn định, yên lặng chờ nam nhân trả lời vấn đề kia.

Nam nhân khi đó quay đầu nhìn về phía người áo bào đen kia, trong mắt gã dường như có một chút dị sắc nổi lên, nhưng lại chỉ thoáng qua.

Nhưng khi nam nhân áo bào đen thấy rõ đôi mắt giống như liệt dương của nam nhân, thân thể lập tức chấn động, y vươn tay chỉ vào nam nhân, ngón tay rung động, giống như là nhìn thấy ác quỷ đáng sợ nhất trên đời này vậy.

"Đó là ngươi... Là ngươi..." Y không ngừng lẩm bẩm, thần sắc trên mặt vừa sợ hãi vừa kinh hoảng.

Từ Hàn nhìn mà không rõ nguyên nhân, nhưng nam nhân khi đó lại nhíu mày,'Mấy ngày trước, kẻ nhìn trộm ta chính là ngươi đúng không?”

Nam nhân áo bào đen nghe vậy sắc mặt lại biến đổi, cho dù Thái Âm cung tự cho là trên dưới ngàn năm đều không thoát khỏi tính toán của bọn họ, nhưng cũng không tìm được nửa điểm ghi chép về nam nhân trước mắt này, gã đến tột cùng là ai, hiển nhiên vẫn còn là một bí ẩn. Mà quan trọng nhất là y cảm nhận được một cỗ chán ghét từ trong giọng nói của nam nhân khi nói chuyện với mình, hiển nhiên đối phương cũng không thích y. Mà nhân vật như vậy, nếu thật sự muốn giết y thì đơn giản giống như động ngón tay mà thôi, y lập tức luống cuống tay chân, đứng tại chỗ, không biết nên đáp lại lời nói của nam nhân như thế nào.

Nhưng nam nhân sau khi nói xong lời kia liền quay đầu lại, nhìn vê phía Từ Hàn.

Gã dường như không còn hứng thú đối thoại với nam nhân áo đen kia nữa, giống như là một con voi thoáng nhìn thấy một con kiến hôi, chỉ liếc mắt một cái liên mất đi hứng thú. Đó đương nhiên là một loại khinh bỉ, nếu như bất kỳ kẻ nào dám khinh thường nam nhân áo đen như thế, y tất nhiên sẽ giận tím mặt, nhưng giờ phút này ngoại trừ cảm thấy may mắn thật sâu, y liền không còn tâm tư gì nữa.

Ánh mắt nam nhân đánh giá trên người Từ Hàn một vòng từ trên xuống dưới, cuối cùng mới nói lần nữa: "Ngươi dường như gặp phải phiền toái." Giọng điệu nam nhân này có chút kỳ quái, Từ Hàn không thể nói rõ vì sao mình lại có cảm thụ như vậy, nhưng hắn vẫn khẽ gật đầu, thành thật trả lời: "Đúng vậy."

Phương pháp Long Xà song sinh giữa hắn và Tần Khả Khanh vẫn tồn tại, một khi thời gian bắt đầu lưu động, hắn và Tần Khả Khanh sẽ nhất định phải có một người chết đi.

"Ta có thể giúp ngươi." Nam nhân ở miệng lần nữa.

Từ Hàn cũng không ngoài ý muốn với câu trả lời như vậy, dù sao từ thời khắc nam nhân xuất hiện gã đã biểu lộ đủ thiện ý với hăn.

"Điều kiện thì sao?" Hắn hỏi ngược lại.

Cách nói như vậy ít nhiều có chút thất lễ, dù sao lối thoát bày ra trước mặt Từ Hàn cũng không nhiều.

Nhưng nam nhân kia nghe vậy lại không có chút ý tức giận, gã nở nụ cười,'Rất đơn giản, ta muốn ngươi sống..."

"Hả?" Từ Hàn sửng sốt, đây thật sự có thể tính là điều kiện sao? Hoặc có thể nói chỉ cần là con người, ai lại không muốn sống sót vậy?"

Người nọ dường như biết được Từ Hàn vẫn chưa hiểu ý của mình, gã há miệng đang muốn tiếp tục nói.

Nhưng khi đó trời đất chợt tối lại, ánh sao đầy trời bỗng nhiên như ánh nấn lúc tối lúc sáng.

Một bóng người toàn thân bao giấu trong bóng đêm rơi vào trước mặt nam nhân, thanh âm như quỷ mị của y vào lúc đó cũng vang lên.

"Các hạ là muốn phá lệ sao?"

Nam nhân từ đầu đến cuối đều chưa từng lộ ra nửa phần dị sắc, khi đó lại hướng mày, gã nhìn chằm chằm thân ảnh bỗng nhiên xuất hiện kia, thanh âm đột nhiên âm trâm xuống.

"Xa Đao nhân!"
Bình Luận (0)
Comment