Chương 138: Tinh không vạn vực
Chương 138: Tinh không vạn vựcChương 138: Tinh không vạn vực
Xa Đao nhân đối với Từ Hàn mà nói không phải là một từ quá xa lạ.
Từ Hàn sớm đã được thể nghiệm sự cường đại của đối phương, mà nhìn vẻ không vui trong ngữ điệu của nam nhân lúc này, dường như hai người đã sớm quen biết, thậm chí còn có chút khoảng cách.
"Vạn năm trước các hạ đã lập ước định với trong tông môn chúng ta, tuyệt đối không nhúng tay vào việc này, hiện giờ bỗng nhiên xuất hiện, có phải muốn xé bỏ ước định kia hay không?" Bóng dáng quỷ mị dường như vẫn chưa nghe ra nam nhân có chút không vui, lúc đó tiếp tục chắp tay nói.
Tuy rằng bất kể ngữ điệu hay bộ dáng của thân ảnh quỷ mị kia đều cực kỳ cung kính, nhưng cho dù là Từ Hàn ở một bên cũng nghe ra mùi vị uy hiếp nhàn nhạt trong lời nói kia.
"Sáu vạn đệ tử trong môn ta chết trận ở ngoại vực, nữ nhi của ta hiện giờ còn không biết sống chết, quy củ này? Ta coi giữ thì thế nào? Không tuân thủ sẽ ra sao?" Nam nhân trâm giọng nói, ánh sao trên bầu trời vốn trở nên ảm đạm vì nam tử quỷ mị kia bỗng nhiên xuất hiện, lúc đó dường như cảm nhận được phẫn nộ trong lòng nam nhân, lần thứ hai trở nên sáng ngời.
"Vậy ý của các hạ chính là không quan tâm đến ước định với tông môn chúng ta?" Thân ảnh quỷ mị hiển nhiên cũng có chỗ dựa, lúc đó lạnh giọng nói.
Nam nhân chỉ chỉ Từ Hàn bên cạnh, dùng một loại ngữ khí gân như chắc chắn nói: "Hắn không thể chất."
"Các hạ đắc đạo đã lâu, tinh không vạn vực đều truyền bá đại danh các hạ, chẳng lẽ còn không biết đạo lý vạn vật tự có định số?" Thân ảnh quỷ mị vẫn không có ý thỏa hiệp như cũ.
"Ta nói rồi, hắn không thể chết." Nhưng lời đáp lại của nam nhân càng thêm chắc chắn so với lúc trước, thậm chí mơ hồ mang theo một chút hương vị không kiên nhẫn.
Đương nhiên thứ cùng biểu đạt ra cảm xúc như vậy còn có hư ảnh đóa hoa sen bằng kiếm khổng lồ dưới chân gã. Chỉ thấy hào quang của nó đại thịnh, kiếm ảnh điên cuồng xoay tròn, sát khí nhàn nhạt trút xuống, cho dù sát khí kia cũng không nhằm vào Từ Hàn đang ở một bên, nhưng vẫn làm cho thần sắc trên mặt hắn chậm lại, thâm cảm thấy hô hấp khó khăn.
Thân thể thân ảnh quỷ mị kia khi đó trở nên phiêu hốt bất định, dường như là bởi vì thái độ kiên quyết của nam nhân mà có chút chần chờ, giờ phút này đang âm thâm cân nhắc được mất trong đó.
Rốt cục sau hơn mười hơi thở trâm mặc, thân thể quỷ mị kia lần thứ hai ngưng thật.
"Thế nào? Thương lượng với những quái vật lão bất tử kia xong chưa?"Nam nhân nhướng mày, hỏi như thế, trong ngữ điệu rất có hương vị trêu tức.
Thân ảnh quỷ mị cũng không đáp lại sự khiêu khích của nam nhân, y trầm giọng nói: "Nếu các hạ cố ý như thế, tại hạ cũng vô lực ngăn trở, chỉ là nếu đợi đến ngày đó..."
Nhận thấy khiêu khích của mình không được đáp lại, nam nhân nghẹn một bụng lửa giận, có chút buồn rầu khí muốn mượn cớ này cho Xa Nhân đao ăn chút thiệt thòi mà không thành.
Gã khi đó phát ra một tiếng hừ lạnh: "Xu cát tị hung, trong đầu Quỷ Cốc tử nhất mạch các ngươi đều là tính toán bẩn thỉu, đã không biết hai chữ cốt khí viết như thế nào."
"Đại đạo có muôn vàn, các hạ có đạo của các hạ, chúng ta có đạo của chúng ta, không đi đến cuối cùng, ai biết được đạo của người nào là đúng?" Thân ảnh quỷ mị kia ung dung đáp lại, dường như bất kể nam nhân khiêu khích như thế nào, y cũng không có ý định đáp lại. Thái độ ăn mềm không ăn cứng như vậy làm cho nam nhân thu hồi chút tâm tư cuối cùng, sắc mặt của gã lúc đó nghiêm lại, cuối cùng trâm giọng nói: "Nếu thật sự có ngày đó, cho dù vạn kiếp bất phục, Tô mỗ cũng sẽ một vai gánh vác.
"Đại nhân trong lòng mang đại nghĩa, tại hạ khâm phục." Rốt cục đạt được đáp án mà mình muốn, khóe miệng Xa Đao nhân rốt cuộc phác họa ra một nụ cười, y bái lạy nam nhân tắm rửa ánh sao kia lần nữa, nhẹ giọng nói: "Tại hạ liền cáo từ, kính xin đại nhân tự biết làm cho tốt."
Lời này vừa dứt, thân ảnh quỷ mị kia liền chậm rãi ẩn đi.
"Chờ một chút." Nhưng đúng lúc đó, thanh âm của nam nhân lại đột nhiên vang lên.
"Hả? Các hạ còn có gì muốn chỉ giáo." Bóng dáng quỷ mị kia vốn tản đi lại ngưng thực lại, hỏi như vậy.
Trên mặt nam nhân tắm rửa dưới ánh sao lúc đó phác họa ra một nụ cười giảo hoạt.
"Ta nghe nói, truyền nhân của ta ở phương thế giới này nợ các ngươi một đao..."
Nam nhân nói đến đây lại dừng một chút, con ngươi nhìn về phía bóng dáng quỷ mị kia lập tức híp lại: "Đúng không?"
Thân ảnh quỷ mị kia lập tức thân thể chấn động, ngữ điệu rốt cục không còn thong dong cùng bình tính như trước.
"Cái này..." Y ấp úng không biết trả lời thế nào cho phải.
"Tô gia ta làm việc xưa nay là có ân tất báo, có máu tất bồi. Nợ nần phải trả là chuyện thiên kinh địa nghĩa, một đao này, ta liền trả lại thay hậu bối của mình." Nam nhân nói như thế, trên chân trời liền có một viên tinh thân lóe sáng hào quang.
Một đạo hư ảnh bất ngờ ngưng thật ở trong tinh quang, hóa thành một bóng người tay xách trường đao, chỉ thấy lúc hư ảnh kia ngưng thật liền đột nhiên nhảy lên cao, bất ngờ vung trường đao chém về phía bóng dáng quỷ mị kia.
Không có nổ mạnh rung trời động đất, cũng không có lực lượng núi thở biển gầm bắt đầu khởi động.
Nhưng một đao kia lại xinh đẹp đến cực hạn.
Thân đao sáng như tuyết vẽ ra một đường cong sáng ngời lại tuyệt mỹ ở giữa không trung, giống như mặt trăng treo trên bâu trời đầy sao, lại giống như thác nước từ miệng vách đá vạn trượng trút xuống, sạch sẽ lưu loát, không có chút bùn lây nào, cho dù là người khó tính nhất trên đời này cũng không cách nào tìm được một chút tật xấu từ trong một đao này.
Vì thế chỗ mi tâm bóng dáng quỷ mị kia khi đó lập tức sáng lên một đạo bạch mang, bạch mang như tia sáng lan tràn, một mực từ đỉnh đầu xuyên qua bụng y.
Sau đó thân ảnh quỷ mị kia từ trong đó chia làm hai.
Từ Hàn dù có chậm hiểu đến đâu, cũng tỉnh ngộ lại từ cái gọi là ân oán cùng với đối thoại của hai người.
Nam nhân này họ Tô, nói rằng hậu bối của gã nợ Xa Đao nhân một đao...
Vậy thì...
Hai tròng mắt Từ Hàn lập tức nổi lên vẻ khiếp sợ nồng đậm, một suy đoán hoang đường không kìm được nổi lên trong lòng hắn, nam nhân này chính là người cha đời thứ mười bảy mà đứa nhỏ Tô Mộ An vẫn luôn tâm tâm niệm niệm? Là vị đao khách vô song kia sao?
Gã vẫn còn sống... Trong đầu Từ Hàn lập tức nổ vang một hồi, sự thật như vậy quả thực làm cho người ta cảm thấy quá mức không thể tưởng tượng nổi.
Xa Đao nhân tuy rằng bị một đao chém thành hai nửa, nhưng thân ảnh hóa thành hai nửa kia lại sau mấy hơi thở lại ngưng kết cùng một chỗ.
Mà nam nhân dường như cũng không có bất kỳ kinh ngạc gì đối với chuyện này, hư ảnh Xa Đao nhân bị gã gọi ra trên không trung tản đi, nam nhân thảnh thơi hỏi: "Một đao này đã đủ chưa?"
"Đại nhân bá đạo, tại hạ lĩnh giáo, chỉ mong ngày đó đến, các hạ còn có thể ương ngạnh đến như thất" Bóng người quỷ mị kia hiển nhiên cũng có chút tức giận, ngữ điệu lúc nói chuyện âm lãnh thêm vài phần.
"Tinh không vạn vực, Tô mỗ canh chừng vạn năm, đúng sai được mất, còn không tới phiên ngươi đến dạy dỗ. Ta cho ngươi ba hơi thở thời gian, mang theo tên khôi lỗi này rời khỏi nơi đây, nếu không, Quỷ Cốc tử nhất mạch cứ chờ kiến thức đao mang của Tô mỗ đi!" Ngữ điệu nam nhân trở nên lạnh, sát khí hiển hiện quanh thân.
Xa Đao nhân kia nghe vậy, cho dù trong lòng có vạn lần không muốn, vào lúc đó cũng không dám tiếp tục chạm vào vảy ngược nam nhân.
Y lần thứ hai chắp tay, hắc khí quanh thân bắt đầu khởi động, bao vây nam nhân áo đen ở một bên trong đó, bóng dáng hai người khi đó hoàn toàn tiêu tán trong thiên địa.
Nam nhân thấy thế lại thu hồi ánh mắt, lại một lần nữa rơi vào trên người Từ Hàn.
Gã nhếch miệng nói, Hiện tại, ta và ngươi tâm sự chuyện của chúng ta đi."