Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 387 - Chương 139: Đừng Hỏi Trời Xanh

Chương 139: Đừng hỏi trời xanh Chương 139: Đừng hỏi trời xanhChương 139: Đừng hỏi trời xanh

"Chuyện của chúng ta?" Từ Hàn sửng sốt, lúc này mới từ trong một đao bá đạo của nam nhân lúc trước phục hồi tinh thần lại.

Nhưng hắn thật sự nghĩ không ra mình có thể có quan hệ gì cùng nam nhân trước mắt này.

Nam nhân lại lơ đễnh, gã cười chỉ chỉ thiếu nữ nằm cách đó không xa, nói: "Ta giúp ngươi giải quyết phiền toái hiện tại, anh đáp ứng điều kiện trước đó của ta, như thế nào?”

Từ Hàn đương nhiên nhớ rõ điều kiện kia.

Nhưng xem ra đó quả thực không tính là một điều kiện, dù sao sống sót, không cần nam nhân nói, nếu như có thể thì cho dù chỉ có một chút hy vọng, hắn cũng sẽ lựa chọn như thế.

Sau khi bị Thương Hải Lưu cùng Phu tử tính kế, Từ Hàn sẽ không có khả năng tin tưởng nam nhân tặng quà mà không cần trả.

Hắn đại khái là hiểu được một đạo lý, ngươi nhận ân tình của người khác bao nhiêu, trả giá cho người khác sẽ chỉ nhiều chứ không ít.

Nhưng nhìn vẻ mặt của nam nhân lúc này, Từ Hàn cũng không cảm thấy mình nếu truy vấn là có thể có được đáp án mình muốn, cho nên hắn hỏi ra một vấn đề khác.

"Ngươi là ai?"

Câu hỏi như vậy dường như đã nằm trong dự đoán của nam nhân, gã mỉm cười nói: "Tốt hơn việc hỏi ra ta là ai, ngươi nên tự hỏi bản thân mình là người nào?"

Nói xong lời này, nam nhân còn không quên giảo hoạt nháy mắt với Từ Hàn.

Từ Hàn sửng sốt, hắn chợt nhớ lại cỗ lực lượng đáng sợ khi đó từ trong cơ thể mình tuôn ra, lực lượng kia không chỉ cường đại vô cùng, thậm chí ngay cả chính hắn cũng suýt nữa bị nó cắn nuốt.

Nó hiển nhiên không phải là Long khí, Yêu lực hoặc là lực lượng của Hình Thiên kiếm truyền tới.

Thứ kia ở trong cơ thể Từ Hàn, nhưng hắn chưa bao giờ biết được.

Nó tựa như một con sói dữ ẩn núp trong rừng rậm, yên tĩnh, lạnh lẽo, nhưng lại vô cùng nguy hiểm.

Nó thật cẩn thận dùng con ngươi đỏ như máu của mình, nhìn chăm chú vào con mồi bản thân yêu thích, trước khi không xác định nắm chắc trăm phần trăm thì tuyệt đối không ra tay, mà một khi ra tay, sẽ nhất định là lôi đình vạn quân, không một chút thất bại.

Mà trên thực tế, nó quả thật đã làm được, nếu không có nam nhân này đến, chỉ sợ Từ Hàn đã bị nó cắn nuốt.

"Ý ngươi là sao?" Trên mặt Từ Hàn tỉnh ngộ lại tràn đầy dị sắc.

"Ừm' Hắn còn chưa hỏi xong vấn đề, nam nhân đã cực kỳ chắc chắn gật đầu.

"Đó là thứ gì? Tại sao lại ở trong cơ thể ta?" Bất kể người nào nếu trong thân thể có một tôn ác ma như vậy, có lẽ cũng sẽ không phải là một chuyện quá mức dễ chịu, đối với Từ Hàn cũng là như thế, cho nên hắn không khỏi truy vấn lần nữa.

Nam nhân sau khi nghe được lời này lại trầm mặc xuống một cách kỳ lạ, ánh mắt như liệt dương của gã lóe lên, hồi lâu mới nói: 'Hắc ám."

"Bất kể đối với phương thế giới này, hay là tinh không vạn vực mà nói, đó đều là hắc ám cực hạn." "Cho nên ngươi mới để cho ta sống sót? Là bởi vì một khi ta bị nó thôn phệ, đối với ngươi mà nói cũng là phiền toái không nhỏ đúng không?" Từ Hàn nhạy bén nắm bắt được mấu chốt của mọi chuyện, hắn nói như vậy, trong con ngươi chớp động thần thái khác thường.

Từ Hàn đương nhiên rất cảm tạ nam nhân ra tay tương trợ, nhưng đồng thời sau khi trải qua đủ loại chuyện trước đó, tâm tư thiếu niên cũng có chút thay đổi, hắn không muốn làm quân cờ mặc cho người ta sai khiến. Nếu nam tử có chuyện cần cầu xin hắn, hoặc có thể nói hy vọng hắn làm được chuyện gì đó, vậy Từ Hàn đương nhiên phải nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

Tuy rằng cách làm như vậy có chút không biết xấu hổ, nhưng với tôn tại như nam nhân thì cho dù chỉ là một chút chỗ tốt, cũng đủ để cho Từ Hàn miễn trừ vô số phiền toái về sau.

Mà tâm tư của hắn đương nhiên không thể gạt được nam nhân.

Nam nhân vào thời điểm đó mỉm cười, nói,'Ngươi rất thông minh, thông minh hơn so với bất kỳ người nào.'

"Vậy ngươi nói cho ta biết ngươi muốn cái gì?" Ngoài dự liệu của Từ Hàn chính là, nam nhân cũng không bởi vì Từ Hàn có tâm tư như vậy mà sinh ra một chút tức giận nào, ngược lại còn cực kỳ phối hợp hỏi ngược lại.

Điều này làm cho Từ Hàn cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng trong lúc nhất thời lại nói không nên lời.

Hắn muốn gì?

Hắn dường như luôn luôn theo đuổi vấn đề này, số phận của chính mình? Tu vi thông thiên? Quyền thế vô thượng?

Những thứ này có thực sự có ý nghĩa không? Từ Hàn nghĩ đến cuộc đối thoại lúc trước giữa nam nhân này và nam nhân mặc áo bào đen cùng với vị Xa Đao nhân kia, dường như nơi đây trong mắt hắn đã là thế giới vô cùng lớn, thật ra chỉ là một góc vũ trụ, vậy tất cả tồn tại ở thế giới này có thể thật sự nắm giữ vận mệnh của mình sao?

"Ngươi không cần khổ não." Ngay khi Từ Hàn nghĩ đến những điều này, nam nhân lại lên tiếng cắt đứt hắn. Gã nhún vai rồi nói,"Ta không thể cung cấp cho ngươi bất cứ thứ gì."

"Như ngươi nhìn thấy, lần này ra tay đã phá hỏng cái gọi là quy củ kia, ta có thể tạm thời áp chế những người đó phản đối, là bởi vì ta đã nắm giữ tốt chừng mực trong đó, nếu thật sự làm quá nhiều, những người kia đến liều mạng với ta, ta cũng sẽ không dễ chịu."

"Huống hồ nếu ta thật sự cho ngươi những thứ mà trong lòng ngươi nghĩ đến, không nhất định là chuyện tốt đối với ngươi." Ánh mắt nam nhân chợt híp lại, hào quang trong mắt chớp động, tựa như có thể nhìn thấu tâm tư của Từ Hàn.

"Quyền thế? Như bạn nghĩ, trên trời dưới đất, ngay cả khi nắm trong tay thế giới này, ngươi vẫn chỉ là con kiến hôi trong mắt người khác."

"Số phận? Nắm giữ số phận luôn luôn chỉ có thể dựa vào chính mình, ta cũng không thể làm thay ngươi được."

"Mà về phân tu vi..."

Nam nhân nói đến đây dừng một chút.

"Tinh không vạn vực có nghìn tỷ sinh linh, người nào không muốn có được thứ như vậy, nhưng nói chung là lân lộn đầu đuôi."

"Tu hành chỉ đạo, tu không phải là lực, mà là đạo." "Mỗi một bước đều là phong cảnh, mỗi một bước đều là cảm ngộ."

"Chỉ có mình tận mắt nhìn thấy, mới có thể hiểu được huyền diệu trong đó."

"Thiên tài địa bảo cũng tốt, truyên thừa cơ duyên cũng được, hoặc là có phong quang nhất thời, nhưng càng lên cao liền càng bước đi khó khăn."

Khi nam nhân nói ra điều này, giọng điệu thoải mái, ánh mắt thanh tịnh.

Từ Hàn không hiểu sao lại sinh ra một loại thân cận với gã, hắn biết, nam nhân này cũng không lừa gạt mình.

Những lời này rõ ràng là cảm ngộ của gã, mà không phải là lý do.

Vì thế Từ Hàn chắp tay bái lạy với đối phương, đang muốn nói lời cảm ơn. Nhưng nam nhân khi đó lại không lộ dấu vết tránh đi, cũng không muốn nhận cái bái lạy nào.

Từ Hàn thấy thế sửng sốt, có chút không rõ nguyên nhân, nhưng không dám hỏi nhiều.

"Nhưng ta đến tột cùng là ai2" Từ Hàn lại hỏi.

"Vấn đề thay." Nam nhân cười cười, gã dường như rất thích câu hỏi của Từ Hàn."Ta vẫn không thể cho ngươi biết đáp án được."

"Mỗi người chúng ta đều đang tìm kiếm, mình là ai, từ đâu tới, đi nơi nào, vì sao sinh ra, chiến đấu vì điều gì, lại vì sao mà chết."

"Không ai có thể nói cho người khác biết mình đến tột cùng là ai, ngươi phải tự mình đi tìm, mà ta thực sự hy vọng ngươi có thể tìm được."

Nam nhân nói xong lời này, ánh sao trên trời chợt tối chợt sáng, giống như trong bóng tối có thứ gì đó đang thúc giục gã rời khỏi thế giới này.

Nam nhân có chút bất đắc dĩ nhún vai với Từ Hàn, gã nói: "Thời gian của ta không nhiều lắm, đến đây, ta sẽ giúp ngươi giải quyết phiền toái trước mắt, mà ngươi nhớ kỹ lời hứa của mình, sống sót thật tốt..."

Nói đến đây, tay nam nhân liên đột nhiên vươn ra, Long khí liên kết giữa Từ Hàn cùng Tần Khả Khanh lập tức khởi động lại.

"Thứ này ngươi muốn sao?" Nam nhân kia chớp mắt hỏi.

Từ Hàn biết gã nói đến Long khí, thiếu niên hơi suy tư, liên quả quyết lắc đầu.

"Rất tốt." Nam nhân dường như rất tán thưởng quyết định của Từ Hàn, gã khẽ gật đầu, thân thể Từ Hàn lúc đó chấn động, hắn có thể cảm giác được rõ ràng Long khí trong cơ thể mình khi đó bị bóc tách khỏi thân thể, nhưng chỉ là Long khí mà thôi, sẽ không tạo thành một chút nguy hại nào đối với thân thể hắn.

Không đến mười hơi thở, Long khí trong cơ thể hắn liền tản đi, tràn vào trong cơ thể Tần Khả Khanh.

Làm xong những thứ này, nam nhân thở phào nhẹ nhõm, mà ánh sao trên trời cũng càng lúc càng ảm đạm, ngay cả thân ảnh của hắn do hào quang ngưng tụ thành cũng trở nên lúc tối lúc sáng.

Nam nhân khi đó võ tay một cái, Từ Hàn mới phục hồi tinh thần lại liền cảm thấy cảnh tượng trước mắt hoa lên, hắn liền xuất hiện ở góc đường Trường An.

"Ngươi ở lại nơi đó cũng là phiền toái, vậy liền theo bọn họ rời khỏi Trường An đi." Giọng nói của nam nhân một lần nữa vang lên.

Từ Hàn sửng sốt, lúc này hắn mới phát hiện bên cạnh mình lại có hai thân ảnh, lại là Tô Mộ An cùng Ninh Trúc Mang vốn đã nghe được tin hắn chết. Hai người hiển nhiên cũng bị giam cầm tại chỗ, vẻ mặt còn tràn đầy kinh ngạc.

"Bây giờ phải đi rôi?" Từ Hàn ngửa đầu nhìn về phía nam nhân, hỏi.

"Ừm”" Nam nhân khẽ gật đầu, thân thể chợt sáng chợt tắt càng thêm nghiêm trọng.

Không biết vì sao, Từ Hàn lại cảm nhận được một chút không nỡ từ trong ánh mắt của nam nhân.

"Ngươi dùng kiếm?" Mà còn không đợi Từ Hàn nói chuyện, nam nhân liền lên tiếng hỏi lần nữa.

"Hả?" Vấn đề này hiển nhiên ngoài dự liệu của Từ Hàn, hắn hơi ngẩn ra, sau một lúc mới đáp lại: "Ừm."

Nam nhân lập tức nở nụ cười, trong mắt y hiện lên một đạo tinh quang, đóa kiếm ảnh hoa sen dưới chân đột nhiên thu liễm, ba ngàn kiếm ảnh trốn vào trong thanh Thần kiếm đen kịt kia, gã nắm kiếm vẻ mặt tươi cười đưa đến trước mặt Từ Hàn "Thứ này tặng cho ngươi."

"Cái này... Từ Hàn lại sửng sốt, thanh kiếm này mặc dù hiện tại đã hóa thành bộ dáng bình thản vô kỳ, nhưng trước đó hắn đã chứng kiến được phong mang của thanh kiếm này trong tay của nam nhân. Thần kiếm như thế, chỉ sợ thanh Hình Thiên kiếm mà người trong thiên hạ truy đuổi vẫn còn kém xa, nam nhân lại dễ dàng tặng cho hắn như vậy, điều này cũng làm cho Từ Hàn không biết đáp lại như thế nào.

Nhưng nam nhân lại không quan tâm nhiều như vậy, trực tiếp nhét kiếm vào trong tay Từ Hàn.

Thân thể của gã lúc đó càng thêm ảm đạm, gã nhìn Từ Hàn, trên mặt hiện lên nụ cười như gió xuân.

"Nếu như có một ngày, ngươi có thể đi tới Côn Luân, đi xem nơi đó rốt cuộc cất giấu cái gì, có lẽ ngươi liền có thể biết mình đến tột cùng là ai..."

"Mà đợi đến ngày đó, tinh không vạn vực, ta chờ ngươi lại sóng vai cùng ta mà chiến!"

"Nhưng ngươi phải nhớ kỹ một điểm, ngươi là ai vĩnh viễn không do người khác quyết định."

"Chớ hỏi trời cao, chỉ hỏi bản tâm!"

Lời này vừa dứt, thân ảnh nam nhân rốt cục hoàn toàn biến mất trước mắt Từ Hàn, mà ánh sao đầy trời vào lúc đó cũng đột nhiên ảm đạm.

Theo nam nhân rời đi, thời gian bị giam cầm thế giới này lại bắt đầu chảy xuôi.

Tô Mộ An một khắc trước còn đang kinh hãi Thần vật gia truyền của mình đột nhiên bỏ chạy, phát hiện trước mắt không biết từ lúc nào lại xuất hiện bóng dáng Từ Hàn, mà thứ hắn nắm trong tay chính là thanh Thần kiếm kia.

"Phủ chủ đại nhân! Sao ngài lại ở đây? Ngài không sao chứ?" Thiếu niên kinh ngạc hỏi, trên mặt không thiếu vẻ lo lắng.

Từ Hàn khi đó như chưa từng nghe thấy những lời thân thiết của thiếu niên, hắn ngửa đầu nhìn ánh sao đã sớm dập tắt phía chân trời, thì thào tự nói.

"Ánh sao tối nay..."

"Thật đẹp.......
Bình Luận (0)
Comment