Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 388 - Chương 140: Nàng Hỏi Ngày Về Không Thời Hạn

Chương 140: Nàng hỏi ngày về không thời hạn Chương 140: Nàng hỏi ngày về không thời hạnChương 140: Nàng hỏi ngày về không thời hạn

"Tiểu Hàn, ngươi cuối cùng cũng trở về, lúc này khiến ta gấp muốn chết!"

Từ Hàn dẫn Ninh Trúc Mang cùng Tô Mộ An trở lại tiểu viện của mình, cửa phòng mới mở ra, Sở Cừu Ly liền ôm Huyền nhi vội vàng đi tới.

Từ Hàn cũng không đáp lại y, mà chỉ nháy mắt với đại hán trung niên, đối phương lập tức thuận ý, vội vàng che miệng mình lại.

"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, đạo kiếm quang vừa rồi còn có vị nam nhân áo bào đen kia đến tột cùng là ai?" Đợi đến khi Từ Hàn ngồi xuống, đại hán trung niên liền vội vội vàng vàng đi tới trước mặt hắn, hạ thấp thanh âm của mình, tựa như kẻ trộm hỏi.

Từ Hàn tức giận liếc nhìn đối phương một cái, nhưng vẫn kể đại khái mọi chuyện một lần, chỉ là giấu diếm tình huống trong cơ thể mình cùng vị đại tổ tông không biết bao nhiêu đời của Tô Mộ An kia.

"Vậy làm sao ngươi thoát ra được? Làm cách nào phá được phương pháp Long Xà song sinh? Ngươi thật sự đưa đứa nhỏ Tần Khả Khanh kia cho..." Sở Cừu Ly mở to hai mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn Từ Hàn.

Hiển nhiên thiếu đi nhân tố vị nam nhân kia, câu chuyện này tồn tại lỗ hổng thật lớn, cho dù loại người đầu gỗ như Sở Cừu Ly thì cũng không thể gạt được.

"Có cao nhân tương trợ." Từ Hàn nâng trường kiếm trong tay lên, cười ha hả đáp lại.

Lời này nói ra Sở Cừu Ly cũng chưa phát giác ra điều gì khác lạ, mà Tô Mộ An cùng Ninh Trúc Mang bên cạnh hắn cũng biến sắc, dường như nghĩ tới cái gì đó, cũng không dám nhiều lời.

"Đúng rồi, kiếm này..." Từ Hàn lúc này cũng ý thức được thanh kiếm này chính là thanh Tô Mộ An cõng trên lưng, hắn không kìm được đảo mắt nhìn về phía đối phương.

Chỉ là lời còn chưa nói ra, Tô Mộ An liền liên tục xua tay, nói: "Kiếm này ta chỉ biết cõng, nếu đã rơi vào trong tay Phủ chủ, Phủ chủ liền tự mình dùng đi."

Thiếu niên nói cực kỳ chân thành, không có chút ý tứ khách sáo nào.

Bộ dáng này ngược lại có vài phần giống vị nam nhân kia.

Một quãng đường này, lại không nghĩ cũng chỉ có vị thiếu niên trước mắt này đối xử với hắn mới là thẳng thắn chính trực như vậy, trong lòng Từ Hàn cảm động, đang muốn nói cảm ơn.

"Ôi! Còn nói những thứ này làm gì, nói như vậy người ở Thiên Sách phủ có lẽ sẽ không bỏ qua cho ngươi, vậy chúng ta còn không mau chạy trốn, lưu lại núi xanh không lo không có củi đốt a!" Sở Cừu Ly ở một bên lại lớn tiếng nói, thần sắc kích động.

Nghe được lời này, không chỉ có Từ Hàn, ngay cả Ninh Trúc Mang cùng Tô Mộ An cũng đưa tới một cái liếc mắt thật sâu với đại hán trung niên này.

Hán tử trung niên thấy thế sửng sốt, thanh âm lập tức nhỏ đi vài phần, y thật cẩn thận nói: "Ta... ta nói sai điều gì hay sao?"

Một đêm bạo loạn trôi qua, chân trời đã nổi lên tia sáng trắng.

"Mười vạn Thương Long quân cùng năm vạn Thiên Đấu quân đang lục soát trong thành, chạy như thế nào?" Từ Hàn thở dài nói.

Sau khi hội hợp với Tô Mộ An, hắn liền muốn rời đi trước tiên, nhưng lại phát hiện đại quân vốn đang chờ ở ngoài thành đột nhiên vào thành, điên cuồng lục soát giống như đang tìm kiếm thứ gì đó, hắn không thể biết được tâm tư của những sĩ tốt này, cho nên không dám vọng động. Huống hồ Huyền nhi còn bị hắn đặt ở trong phòng, hắn đương nhiên không có khả năng bỏ lại đối phương, bởi vậy liền muốn trở lại trong phòng tìm hiểu tình huống một phen.

"Nói như vậy, những người trong Thiên Sách phủ còn không chịu buông tha ngươi?" Sở Cừu Ly nghe vậy lông mày lập tức nhíu lại.

Từ Hàn khẽ gật đầu, sau đó lại lắc đầu.

Hắn tuy rằng không thích việc Thiên Sách phủ lợi dụng, nhưng theo lý thuyết hắn đã chuyển tất cả Long khí cho Tần Khả Khanh, Thiên Sách phủ hẳn là sẽ không đuổi hết giết tuyệt như thế, thế nhưng những sĩ tốt ở trong thành tìm kiếm lại là chuyện gì? Điểm này Từ Hàn quả thực nghĩ không ra.

Thế nhưng có một điểm Sở Cừu Ly nói rất đúng, bọn họ phải nghĩ biện pháp rời khỏi nơi này, cho dù Lộc tiên sinh có chủ ý gì, trong lòng Từ Hàn đều không muốn có một chút liên quan với thế lực kia.

Chỉ là thành Trường An hiện gì bị vây thành một cái thùng sắt, còn có Tiên nhân Nhạc Phù Dao tọa trấn, rời đi như thế nào cũng là một vấn đề nan giải.

"Cộc! Cộc!"

Lúc mọi người đang hết đường xoay xở, cửa viện lại đột nhiên vang lên một trận tiếng gõ cửa.

Thanh âm kia lập tức làm cho trong lòng mọi người ở đây lộp bộp một hồi, bọn họ liếc nhau một cái, trong mắt đều có dị sắc.

"Cộc! Cộc!Cộc!"

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa lại vang lên, so với vừa rồi lại đồn dập thêm vài phần.

Từ Hàn cắn răng, trốn mãi đương nhiên không phải là biện pháp, nếu đối phương thật sự đến tìm hắn, không tránh khỏi sẽ phá cửa mà vào. Từ Hàn nghĩ đến điểm này đưa mắt ra hiệu với mọi người, ý bảo bọn họ không nên hành động thiếu suy nghĩ, mà mình thì chậm rãi đi tới trước cửa viện, kiếm trong tay bị hắn siết thật chặt, kiếm ý quanh thân bắt đầu khởi động, hiển nhiên chỉ cần sau khi mở cửa đối phương có dị động hắn sẽ không chút do dự đâm kiếm trong tay vào lồng ngực đối phương.

Vì thế hắn hít sâu một hơi, điều chỉnh trạng thái đến đỉnh phong, bảo đảm có thể kết liễu tính mạng của đối phương trước khi họ kịp phát ra bất kỳ thanh âm nào.

Cạch!

Nương theo một tiếng vang nhỏ, cửa phòng bị mở ra, Từ Hàn trợn tròn mắt, trường kiếm gào thét mà đi.

Nhưng động tác như vậy lại cứng rắn dừng lại khi thấy rõ dung mạo của người tới, kiếm của hắn dừng lại cách lồng ngực người nọ không tới một tấc.

"Thế nào? Nương tử của mình mà cũng muốn giết?" Người tới chớp chớp mắt với Từ Hàn, dường như cũng không có một chút bối rối nào.

Sắc mặt Từ Hàn đỏ lên, lúc này mới bất đắc dĩ thu hồi kiếm trong tay mình.

"Sao ngươi lại ở đây?" Hắn nghiêng đầu nhìn ra ngoài phòng, xác định cũng không có người chú ý tới nơi này, vươn tay kéo thiếu nữ vào cửa viện, nhẹ giọng hỏi.

Nếu nói trong chuyến đi Trường An này, đáy lòng Từ Hàn còn được an ủi bởi chuyện gì, vậy chính là thiếu nữ trước mắt này, hắn biết rõ tính tình của nàng, một lòng đại nghĩa muốn cứu vớt thương sinh Đại Chu, nhưng dù là như thế, đối phương vẫn nguyện ý mạo hiểm giúp đỡ hắn, tờ giấy lúc trước đối với Từ Hàn mà nói chính là tin tức không thể thiếu.

"Người bên ngoài tìm ngươi như lửa đốt, ngươi ngược lại còn dám trốn ở chỗ này." Diệp Hồng Tiên vẫn chưa trả lời câu hỏi của Từ Hàn, mà có chút bất mãn hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái.

Từ Hàn cũng không biết nên biện giải như thế nào, chỉ có thể cười nói: "Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất..."

Cách nói như vậy đương nhiên không tránh khỏi một cái liếc mắt sắc lẹm của Diệp Hồng Tiên, nhưng cuối cùng vẫn nói: "Đi thôi, ta dẫn ngươi ra khỏi thành.'...

Biện pháp ra khỏi thành của Diệp Hồng Tiên rất đơn giản, chính là thay áo giáp của Thiên Sách quân cho mấy người, sau đó do vị Phủ chủ Thiên Sách phủ này dẫn dắt, một đường đi về phía trước.

Tuy rằng trên đường có chút kiểm tra chất vấn, nhưng dù sao danh tiếng Phủ chủ Thiên Sách phủ bày ra ở nơi đó, cho nên miễn đi việc kiểm tra quần áo của đám người Từ Hàn.

Mà trên đường Diệp Hồng Tiên thậm chí còn rảnh rỗi chất vấn Từ Hàn đến tột cùng trốn thoát một mạng như thế nào, Từ Hàn đương nhiên nói lại bộ lý do thoái thác Sở Cừu Ly một lần nữa, chỉ là Diệp Hồng Tiên vốn thông minh từ nhỏ, đương nhiên nghe ra sơ hở trong đó, chỉ là thấy Từ Hàn không nói, nàng cũng cực kỳ nhu thuận không hỏi nhiều.

Theo một đường đi về phía trước, rất nhanh cửa thành Trường An liền hiện lên trong mắt mọi người, giữa Từ Hàn và Diệp Hồng Tiên dần dần trở nên trâm mặc.

Không chỉ bởi vì quan ải trước mắt, mà còn bởi vì sắp chia tay.

Đương nhiên, rất nhanh tâm tư như vậy liền bị mọi người thu lại, bởi vì người canh giữ ở cửa thành kia rõ ràng là con trai của Nhạc Phù Dao, kẻ từng có duyên gặp mặt Từ Hàn, Nhạc Thành Bằng.

Nếu lúc trước ỷ vào danh tiếng của Diệp Hồng Tiên cùng với đại đa số Thiên Đấu quân cùng Thương Long quân đều không biết Từ Hàn, còn có thể lừa gạt qua, nhưng cửa ải trước mắt này cũng không dễ chịu.

Thế nhưng đã đến nơi này, nếu như quay đầu lại sẽ càng làm cho người ta sinh nghi, cho nên mấy người vào giờ khắc đó không thể không kiên trì tiến lên, trong lòng dĩ nhiên đã làm tốt chuyện nếu có chút không đúng, liền mạnh mẽ xông qua.

"Diệp Phủ chủ a, trễ như vậy là muốn ra khỏi thành sao?" Nhạc Thành Bằng vẫn tính tình quen thuộc, nhìn thấy Diệp Hồng Tiên dẫn mọi người đến, liền cười ha hả nghênh đón, vẻ mặt nóng bỏng nói không nên lời.

"Ừm"" Diệp Hồng Tiên trầm giọng nói, đám người Từ Hàn phía sau vội vàng cúi đầu, e sợ bị đối phương nhận ra.

"Nhưng cha ta nhận mệnh lệnh của Lộc tiên sinh, có thể nói thành Trường An hiện tại vào được chứ ra thì không." Nhạc Thành Bằng cười ha hả đáp lại, ánh mắt lại có chút hứng thú nhìn về phía đám người Từ Hàn.

Diệp Hồng Tiên theo bản năng dịch người, ngăn cản ánh mắt của Nhạc Thành Bằng, nhưng cách làm như vậy lại không khỏi có chút giật gấu vá vai.

Ánh mắt Nhạc Thành Bằng càng thêm hồ nghi.

"Ta cũng là phụng ý của Lộc tiên sinh, ra khỏi thành làm chút việc quan trọng, nếu Nhạc công tử không tin, ta có thể ở đây chờ, ngươi phái người đi hỏi là được." Diệp Hồng Tiên lại kiên trì nói.

Ánh mắt Nhạc Thành Bằng lưu chuyển trên người mọi người, một lúc lâu sau mới nói. "Nếu đã là ý của Lộc tiên sinh, vậy thì mời đi." Dứt lời liền dẫn Thiên Đấu quân ở phía sau nhường đường cho mọi người.

Hành động như vậy đã nằm ngoài dự liệu của mọi người, trong ánh mắt Diệp Hồng Tiên nhìn về phía đối phương không khỏi mang theo một chút dị sắc.

"Diệp cô nương vẫn nên nhanh một chút đi, không nên trì hoãn chuyện Lộc tiên sinh dặn dò." Nhạc Thành Bằng lại cười thúc giục, mà gã lại cắn trọng âm lên trên trên ba chữ Lộc tiên sinh, ý tứ trong đó không cần nói cũng biết.

Diệp Hồng Tiên trong lòng chấn động, cúi chào thật sâu với đối phương, lúc này mới dẫn đám người Từ Hàn rời đi. ...

"Tiếp đến ngươi chuẩn bị đi nơi nào?" Đứng trên ngọn đồi bên ngoài thành Trường An, Diệp Hồng Tiên rốt cục dừng bước chân của mình.

Nàng đương nhiên không cần đi xa như vậy, chỉ là không biết xuất phát từ mục đích gì, nàng dẫn đám người Từ Hàn đi ra khoảng chừng năm dặm mới dừng lại.

Sắc trời đã dần sáng, ánh mặt trời mùa xuân hắt xuống, chiếu rọi trên sắc mặt thiếu nữ, không biết có phải là ảo giác hay không, Từ Hàn cảm thấy vành mắt nàng có chút phiếm hồng.

Nàng cắn môi, tròng mắt mở lớn đến mức có chút mất tự nhiên, bộ dáng nhìn qua có chút cổ quái.

Nhưng Từ Hàn biết, đó là một loại thân sắc muốn cười, lại bất kể như thế nào cũng không cười được, muốn khóc, nhưng lại dốc hết lòng muốn ngăn lệ tràn mi.

"Không biết." Từ Hàn lắc đầu, bất đắc dĩ thành thật nói.

Dứt lời, hắn dường như có chút không dám đi đối diện với gương mặt của Diệp Hồng Tiên, ra vẻ lơ đãng bỏ qua ánh mắt của nàng, nhìn về phía ba người bên cạnh, hỏi: "Các vị thì sao?"

"Chuyện của Linh Lung các không phải một hai ngày là có thể giải quyết, ta muốn đi Trần quốc thăm Tử Ngư trước." Ninh Trúc Mang dẫn đầu nói.

"Sở mỗ nhàn hạ quen rồi, trời đất rộng lớn nơi nào cũng có thể làm nhà, liền đi theo tiểu Hàn thôi." Sở Cừu Ly tùy tiện nói, trong lời nói lại một bộ toàn tâm toàn ý dựa vào Từ Hàn.

Từ Hàn từ chối cho ý kiến đối với lời nói của hai người, ngược lại nhìn về phía Tô Mộ An ở một bên, hỏi: “Còn ngươi thì sao?”

"Ta muốn báo thù thay cha mình, nhưng ta vẫn chưa phải là đối thủ của bọn họ..." Thiếu niên có chút buồn rầu, một lúc lâu sau mới nói: 'Nếu không... ta cũng đi theo Phủ chủ..."

Từ Hàn nghe vậy cười khổ lắc đầu, nói: 'Hiện tại ta cũng không phải là Phủ chủ gì đó, Diệp tỷ tỷ của ngươi mới đúng. Ngươi đi theo ta lang bạt đầu đường xó chợ, ăn bữa hôm lo bữa mai, không bằng ở lại chỗ này đi, thứ nhất nếu hiện tại Thiên Sách phủ nắm quyên, có thể bảo vệ ngươi bình yên vô sự, thứ hai ngươi có thể dốc lòng tu hành, đợi đến khi thời cơ chín muôồi, lại tìm Chúc Hiền báo huyết cừu cũng không muộn."

"Nhưng...' Tô Mộ An có chút chân chờ, vừa định nói cái gì đó lại bị Từ Hàn cắt đứt lần nữa.

"Ngươi đã đáp ứng với ta là muốn làm hộ vệ của ta, hiện tại ta bảo ngươi bảo vệ Diệp tỷ tỷ giúp ta một chút vậy sao lại không muốn?" Từ Hàn hỏi.

"Cái này..." Thiếu niên hiển nhiên bị Từ Hàn hỏi cho á khẩu không phản bấc được, một lúc lâu sau rốt cục vẫn phải gật đầu.

Đây có thể coi là con đường tốt nhất mà Từ Hàn có thể tìm được cho đứa nhỏ này, thấy nó đáp ứng, trên mặt Từ Hàn cũng lộ ra một nụ cười.

"Người khác đều đã an bài xong, nhưng ngươi thì sao?" Thanh âm của Diệp Hồng Tiên vào lúc đó lại vang lên lân nữa.

Từ Hàn không thể không đảo mắt nhìn về phía thiếu nữ trước mắt, hắn nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu mới nói: "Đáy lòng ta có rất nhiều nghi vấn, nhưng đến tột cùng đi nơi nào, làm như thế nào, ta vẫn không rõ. Chỉ nghe nói Long Ẩn tự Đại Hạ truyền thừa mấy ngàn năm, tông môn xuất thế trên đời, cho dù Linh Lung các cũng kém hơn rất nhiều, tàng thư bên trong Tàng Kinh các rất phong phú, có lẽ ta sẽ đến đó thử vận khí."

"Xa như vậy sao...' Thiếu nữ nghe vậy sắc mặt tối sâm lại, nàng đương nhiên biết bất kể Từ Hàn đi tới nơi nào, bọn họ rất khó có cơ hội gặp lại, nhưng khoảng cách xa như vậy vẫn làm cho nàng có chút cô đơn.

"Vậy ngươi...' Nàng cắn răng, suy nghĩ một hồi lâu mới hỏi lại: "Còn trở về không?"

"Nếu như có thể, sẽ." Từ Hàn nói.

"Nhất định." Thiếu nữ nói như vậy.

"Ừ?" Từ Hàn sửng sốt vẫn chưa hiểu được ý của nàng.

"Nhất định phải trở về!"

Thiếu nữ lại nói tiếp, trong thanh âm bỗng nhiên có thêm một phần kiên định không thể nghi ngờ.'Hôn ước này là hai người chúng ta định, cứ đơn phương xé rách, ta chắc chắn không đồng ý!"

"Ngươi là phu quân của ta, hiện tại, trước kia là như vậy, sau này chắc chắn cũng không đổi, nếu ngươi không trở về, Diệp Hồng Tiên ta cho dù chết cũng sẽ không cho ngươi dễ chịu!" Thiếu nữ vừa dứt lời, căn bản không đợi Từ Hàn đáp lại liền xoay người bước nhanh rời đi.

Mà ngay trong nháy mắt đó, Từ Hàn mơ hồ nhìn thấy một sự vật trong suốt từ trên mặt thiếu nữ rơi xuống lúc nàng xoay người, bay đến trên mặt Từ Hàn.

Hắn sững sờ đưa sự vật kia đến trước mặt.

Có chút hơi lạnh, lấp lánh dưới ánh mặt trời mùa xuân.

"Ừm..."

"Nhất định sẽ trở về."

Từ Hàn trong lòng khẽ nói.

-Hết quyển 3-
Bình Luận (0)
Comment