Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 389 - Quyển 4 - Chương 1: Rời Quan Ải

Quyển 4 - Chương 1: Rời quan ải Quyển 4 - Chương 1: Rời quan ảiQuyển 4 - Chương 1: Rời quan ải

Từ Hàn trước kia chưa bao giờ tin vào hai chữ Thiên mệnh.

Nhưng hiện tại đứng trên cánh đồng lúa mạch vàng óng của Ký châu, hắn lại không thể không tin tưởng cách nói như vậy.

Mười chín năm qua, từ khi có trí nhớ, hắn không biết đã bao lâu chưa từng thấy qua cánh đồng lúa mạch tráng lệ như vậy, đất đai Ký châu theo lý thuyết còn không thể màu mỡ như Thanh châu, nhưng không hề có được nửa năm mưa thuận gió hòa.

Cách chuyện xảy ra ở Trường An đã qua nửa năm, thời điểm này là mùa thu, Đại Chu một năm này không còn hạn hán tuyết rơi không ngừng như hơn mười năm trước kia, ngược lại cực kỳ thuận theo tâm ý của dân chúng, nên nắng thì nắng, lúc mưa thì mưa.

Mà nguyên nhân tạo thành tất cả những chuyện này, trên phố đồn đại chính là vị nữ đế duy nhất đăng cơ kế vị từ thiên cổ đến nay - Vũ Văn Nam Cảnh!

Tin đồn trên phố đại khái thần kỳ, sau lưng đương nhiên có người âm thầm thúc đẩy, nói nữ đế này chính là di nữ của Hoàng đế Thừa Dương năm đó, từ khi sinh chính là người do số trời định ra, nhất định có thể mang đến thái bình thịnh thế cho Đại Chu. Mà nửa năm nàng đăng cơ tới nay, quả thật làm cho dân chúng nhìn thấy hy vọng như vậy, vì thế kính ngưỡng trong dân gian đối với vị nữ đế kia có thể nói là càng lúc càng cao, thậm chí các loại thanh âm bất mãn trước đó bởi vì làn sóng ủng hộ nữ đế mà đến lúc này cũng dần dần im lặng.

Có lẽ trên đời này thật sự có số mệnh.

Từ Hàn nhìn cánh đồng lúa mạch vàng óng trước mắt, nhìn ý cười trên mặt dân chúng, đáy lòng âm thâm suy nghĩ.

Lại nói tiếp hắn cũng vì đi lại trên phố mới biết được Tần Khả Khanh tên thật là Vũ Văn Nam Cảnh, Từ Hàn lắc đầu, thu hồi suy nghĩ hỗn loạn trong lòng mình, xoay người theo rồng rắn mênh mông trước người, đi tới cửa lớn Kiếm Long quan kia.

Từ khi nữ đế lên ngôi tới nay, thuế má nặng nề trước kia đã được cắt giảm hơn phân nửa, hơn nữa nghe nói năm nay sau khi nộp tiền thuế, còn có thể được cắt giảm thuế. Mà theo Hạ quốc thua trong chiến tranh với Trân quốc, giữa hai nước cũng bắt đầu thông thương lần nữa, tuy rằng kiểm duyệt ở biên quan cực kỳ nghiêm khắc, nhưng không chịu nổi lợi ích hấp dẫn cực lớn, thương nhân đi lại giữa hai nước có thể nói là nối liền không dứt.

Mà Cam lão đại coi như là người nổi bật trong những thương nhân giỏi việc làm này.

Trên tay có khoảng hai mươi người, năm sáu chiếc xe ngựa, lui tới hai nước Hạ Chu, nửa năm nay kiếm được đầy bồn đầy bát, mấy ngày trước còn ở trong nhà cưới một tiểu thiếp mười tám tuổi, có thể nói là xuân phong đắc ý.

Từ Hàn là ở biên giới Lương châu cùng Ký châu gặp được vị nam nhân trung niên khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi này, cho dù là đầu thu nhưng y cũng sốt sáng mặc vào loại áo choàng nhung điêu nặng nề lại quý giá kia.

Khách quan mà nói, hơn mười năm làm ăn xin, khiến Từ Hàn mặc dù không đến mức sinh ra ác cảm với nam nhân, nhưng cũng không hề có chút hảo cảm nào.

Thế nhưng lúc Từ Hàn chân ướt chân ráo ngồi ở một quán mì ăn cơm lại bị Cam lão đại liếc mắt một cái nhìn trúng, mời hắn làm tiêu sư thương đội, hộ tống bọn họ vào cảnh nội. Từ Hàn ở trong lãnh thổ Đại Chu đã lâu đang lo lắng không tìm được cách đi ra Kiếm Long quan, đối với đề nghị này của lão Cam tự nhiên là không có lý do cự tuyệt, song phương rất nhanh liền lấy ba lượng bạc, một đường bao ăn bao ở bao lương đàm phán thỏa đáng lần giao dịch này.

Cam lão đại là một người khôn khéo, biên cảnh Đại Chu và Đại Hạ xưa nay tích trữ trọng binh, giặc cướp ít đến đáng thương, nhưng không tìm một tiêu sư, trông cậy vào những tiểu nhị này đối phó giặc cướp, trong lòng Cam lão đại quả thực bất an. Nhưng nếu mời tiêu sư chân chính, thù lao một lần qua lại cũng đủ tiêu đi hai thành lợi nhuận của y.

Nhưng Từ Hàn thì khác, mang theo kiếm cô độc một mình, chứng tỏ ít nhất sẽ có chút quyền cước, hơn nữa dáng người cao ngất kia chỉ cần cái tướng này cũng đủ để dọa chạy một số ít tên cướp trên biên cảnh. Cam lão đại quanh năm đi lại giữa hai nước rất rõ ràng, những tên cướp kia không có bản lĩnh gì lớn, chỉ dám chọn hồng mềm mà bóp.

Từ Hàn ra giá quá rẻ, Cam lão đại cũng rõ ràng đối phương chắc hẳn không có bản lĩnh gì quá lớn, nhưng đủ để ứng phó với đám giặc cỏ. Mỗi lần nghĩ đến tính toán này của mình, y nhịn không được ở đáy lòng âm thầm khen ngợi hắn là một khối vật liệu tốt để buôn bán.

Đương nhiên đắc chí như vậy chỉ kéo dài đến một ngày trước khi đến Kiếm Long quan này.

Kiếm Long quan dù sao cũng là trọng trấn biên cảnh Đại Chu, theo nữ đế Vũ Văn Nam Cảnh đăng cơ, Thiên Sách phủ nắm quyền, Kiếm Long quan lại được triều đình coi trọng, từ quốc khố căn cỗi phân ra một lượng lớn tiền cung cấp cho Mục Gia quân mở rộng quân bị. Kiếm Long quan hiện giờ ngoại trừ sĩ tốt thường trú, nhiều nhất chính là thương nhân vân du bốn phương như Cam lão đại.

Mỗi lần đến nơi đây, dựa theo lệ thường đều phải ở trong Kiếm Long quan này một ngày.

Thứ nhất là vì dưỡng tinh súc nhuệ, thứ hai đến đây, trong quan tụ tập thương nhân đi lại, tìm hiểu tin tức lẫn nhau, cái gì ở chỗ nào dễ bán, cái gì lại đáng để vận chuyển về Đại Chu bán ngược.

Mà Cam lão đại bất an chính là bắt đầu từ lúc này.

Thương đội của Cam lão đại ở một mảnh thương nhân vân du bốn phương này cũng coi như xuất chúng, nhưng cũng không phải là người lợi hại nhất, về phần ai có bản lĩnh nhất thì còn chưa có kết luận, nhưng cũng không thiếu người không phân cao thấp với y.

Mà Hoàng Nhị chính là một trong số đó.

Lại nói tiếp y cùng Hoàng Nhị này còn có chút quen thuộc, hai tháng trước hai người bởi vì một vụ mua bán mà đánh nhau, Hoàng Nhị bị cắt đứt chân phải, Cam lão đại cũng bị đối phương cắn xuống một khối thịt trên tay trái.

Mỗi lần nghe được tin tức về Hoàng Nhị, Cam lão đại liền hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Nhưng tin tức hôm qua nghe được lại làm cho nam tử trung niên một lòng muốn tranh đấu cùng Hoàng Nhị như bị người ta dội một thùng nước lạnh lúc đang ở trong băng thiên tuyết địa, toàn thân từ xương cốt đến lỗ chân lông đều toát ra mồ hôi lạnh.

Đoàn thương gia của Hoàng Nhị bị giặc cỏ cướp sạch ở biên cảnh Đại Chu và Đại Hạ, Hoàng Nhị được người tìm đến thì đầu lâu đều bị cắt xuống, toàn bộ thương đội không có một ai sống sót.

Phải biết rằng trước kia cho dù bị cướp bóc, những tên cướp kia xưa nay cũng chỉ cầu tài không mong đụng đến tính mạng, hiện giờ xảy ra chuyện như vậy, cũng làm cho toàn bộ thương nhân vân du bốn phương trong Kiếm Long quan lòng người hoảng sợ, lời đồn đãi nổi lên bốn phía.

Có người nói là một đám tội phạm hung hãn thống nhất các đỉnh núi phân tán trước đó, cũng có người nói là có người mưu đồ một số Yêu pháp, cần hồn người sống làm chất dẫn. Cuối cùng mọi người bàn tán xôn xao, chân tướng lại càng thêm mơ hồ, nhưng ít nhất có một vấn đề đã bày ra trước mặt những thương nhân này, đoạn lộ trình ba ngày giữa Đại Chu và Đại Hạ không còn thái bình nữa.

Người có tiên thì bỏ ra một số tiền lớn mời tiêu sư tới, không có tiền liên muốn tránh danh tiếng, tạm thời không muốn đi tranh một vũng nước đục này.

Cam lão đại hiển nhiên thuộc về người trước, y mưu đồ đầu xuân năm sau lại cưới một phòng tiểu thiếp, làm sao có thể thu tay như vậy. Nhưng chỉ dựa vào Từ Hàn hiển nhiên không đủ để chống đỡ dũng khí xuyên biên cảnh của y, tiếp tục mời một đội tiêu sư chân chính liên trở thành chuyện trọng yếu nhất của Cam lão đại trước mắt.

Chỉ là tiêu sư ngày thường không được thương đội coi trọng vừa chớp mắt đã trở thành hàng nóng được săn đón, mặc dù trong lòng quặn thắt, Cam lão đại cũng không thể không báo ra giá lớn mời một đội tiêu đội quy mô năm người như vậy.

Mà đối với đứa bé cầm tiền, vậy mà cũng không làm được chuyện gì như Từ Hàn, Cam lão đại mặc dù đáy lòng có chút oán khí, nhưng dù sao vẫn là người chú ý, liền đưa ra đề nghị chỉ cho một nửa tiền công, sa thải Từ Hàn.

Lại không ngờ Từ Hàn lại chủ động hạ thấp tiền công, nói chỉ cần hai lượng bạc, Cam lão đại càng cảm thấy Từ Hàn tất nhiên là một tên công tử bột trông thì ngon mà không dùng được, chẳng qua tốn hai lượng bạc, mời đến xử lý một chút tiêu xa, làm công việc khí lực cũng tính toán có lợi, cho nên Cam lão đại liền đồng ý. ...

Biên quan kiểm duyệt mặc dù hà khắc, nhưng chủ yếu là nhằm vào vật tư, hơn nữa Cam lão đại cũng coi như là người quen cũ, nhét chút tiền bạc liên bình yên vô sự thông qua Kiếm Long quan.

Từ Hàn kiến thức toàn bộ quá trình không khỏi âm thâm cảm thán tiền là thứ có đôi khi thật sự sánh bằng một thân tu vi này của hắn.

"Nhìn cái gì mà nhìn! Không đẩy xe nhanh!" Chỉ là hắn mới dâng lên cảm thán như vậy, phía sau liền truyền đến một tiếng hét thô lỗ.

Từ Hàn quay đầu nhìn thoáng qua, chính là một thành viên trong đội tiêu sư mà Cam lão đại mời tới, là một vị thanh niên dáng người khôi ngô, tuổi hai mươi lăm hai mươi sáu, đầu trần trụi, trên vai lộ ra một vết sẹo dài, liếc mắt nhìn qua chính là loại nhân vật không dễ chọc, đương nhiên không dễ chọc chỉ nhằm vào những thương nhân tâm thường như Cam lão đại mà thôi.

Từ Hàn nhớ rõ thanh niên khôi ngô này, gã tên là Hồ Mã, người Đại Hạ, vì sinh kế mới làm thương vụ hộ tống thương nhân hai nước. Thế nhưng gã dường như cực kỳ phản cảm đối với việc Từ Hàn là thiếu niên đánh danh hào tiêu sư, lại làm công việc tiểu nhị. Chỉ là hắn lại không nắm chắc là bởi vì mình làm hỏng danh tiếng tiêu sư, hay là xuất phát từ việc trong mắt bọn họ, bản thân hắn không biết tự lượng sức mình.

Tiêu đội này dường như còn có chút lai lịch, bốn vị tiêu sư đại khái đều có chút tu vi, vê phần tiêu đầu, từ sau khi đàm phán giá cả cùng Cam lão đại vẫn ngồi một mình ở trong xe ngựa riêng biệt của tiêu đội, vì thế Cam lão đại còn cố ý tìm một vị tiểu nhị lái xe cho gã, có thể nói là lễ ngộ có thừa, thế cho nên Từ Hàn đến bây giờ cũng chưa từng thấy qua bộ mặt thật của tiêu đầu kia.

Thế nhưng Từ Hàn hiển nhiên không có tâm tư tranh giành sống mái cùng tên Hồ Mã này, hắn cực kỳ thuận theo liền khom người mình xuống, đẩy xe ngựa rơi vào vũng bùn đi về phía rời xa Kiếm Long quan.

Đối với Từ Hàn mà nói, có thể an toàn đi đến Đại Hạ mới là chuyện trọng yếu nhất.

Còn gia hỏa Hồ Mã kia...

Hổ báo cần gì phải dừng chân vì tiếng kêu gào của một con kiến?... Đại Hạ, Đại Chu, Trân quốc tồn tại một vùng đất ba quan ải.

Đó chính là núi Nha Kỳ.

Mà cánh đồng hoang mang tên Lộc Giác Nguyên vắt ngang qua trước mặt thương đội Cam lão đại này chính là một chỗ cách núi Nha Kỳ không xa.

Hoang nguyên mênh mông, lấy cước bộ của mọi người đi tới ít nhất phải tốn bốn năm ngày, ngày đầu tiên ra khỏi Kiếm Long quan cũng không có bất kỳ dị động nào, mọi người dưới sự chỉ dẫn của vị tiêu đầu kia tìm được một nơi tâm nhìn rộng rãi nghỉ ngơi hồi phục.

Chỉ là mọi người mới nhóm lên được lửa trại, tin dữ liên truyên đến lần nữa.

Mấy vị thương nhân vân du bốn phương từ Đại Hạ chạy tới có vẻ buồn bực, Cam lão đại nhạy cảm ý thức được cái gì, liên khẩn thiết mời bọn họ tới.

Mấy người kia liền vẻ mặt hoảng sợ kể lại chuyện bọn họ nghe thấy trên đường.

Nói là lộ trình đi thêm một ngày nữa liền đến trung tâm Lộc Giác Nguyên, bọn họ nhìn thấy hơn trăm bộ hài cốt ở nơi đó, mà quan sát đống lửa trại còn chưa dập tắt cùng những thứ rải rác ở một bên dường như cũng là đoàn xe của thương nhân vân du bốn phương, chỉ là không có bất kỳ người sống nào.

Không chỉ tử trạng thảm thiết, hơn nữa tài vật cũng không hề mất đi, dùng cách nói của những thương nhân vân du bốn phương kia, đối phương càng giống như là vì giết người vì sở thích.

Vì thế sau khi tiễn những thương nhân vân du bốn phương kia đi, Cam lão đại liền lo lắng triệu tập những người kia, dường như muốn thương thảo kế hoạch chuyến đi này.

Mà Từ Hàn hiện giờ mặc dù đã hoàn toàn bị coi là tiểu nhị tầm thường, nhưng cũng bởi vậy mà thấy bộ dáng vốn có của vị tiêu đầu kia.

Cũng làm cho Từ Hàn rất kinh ngạc, ngay cả Huyền nhi nằm trên vai chợp mắt vào lúc đó cũng trừng to con ngươi màu hổ phách của mình, nhìn chằm chằm người nọ bước ra từ trên xe ngựa.
Bình Luận (0)
Comment