Chương 3: Vàng đầu chó
Chương 3: Vàng đầu chóChương 3: Vàng đầu chó
Lời nói đến bên miệng bị Hồ Mã cứng rắn thu hồi trở về.
Gã mở to hai mắt, có chút kinh ngạc nhìn Từ Hàn, gã quả thực nghĩ không ra, thiếu niên trước mắt này đến tột cùng lấy dũng khí từ đâu để nói ra những lời như vậy.
Mà ngay sau đó, cơn giận dữ mãnh liệt liền xâm chiếm lông ngực gã.
"Ừm, ta không thể không thu hồi đánh giá trước đó đối với ngươi."
Hồ Mã nhe răng cười đi tới trước mặt Từ Hàn, thân thể như núi nhỏ của gã đứng ở trước mặt Từ Hàn tựa như một con voi đứng trước người một con kiến hôi.
"Ngươi không phải là một tên trứng dái mềm, ngươi càng giống như một tên ngu xuẩn." Hồ Mã dứt lời như vậy, nắm đấm thật lớn kia đã bị gã dùng sức vung lên, gào thét đánh tới gương mặt Từ Hàn.
Một quyên này, gã đương nhiên khống chế tốt lực đạo, không đến mức gây ra chết người, nhưng đủ để cho Từ Hàn mất đi hai cái răng cửa.
Gã rất chờ mong gương mặt thanh tịnh của đối phương xuất hiện các loại thần sắc như chật vật, sợ hãi.
Nhưng Từ Hàn giống như bị dọa choáng váng, ngơ ngác đứng tại chỗ, tựa như vẫn chưa kịp suy nghĩ đến việc tránh né hoặc là chống đỡ.
Mọi người nhìn một màn này, sắc mặt khác nhau.
Đám tiểu nhị kia ít nhiều có chút cảm thán thỏ chết hồ bi, mà Cam lão đại thì có chút tiếc hận, ít nhất trong mắt y, Từ Hàn có thể coi là một đứa bé không tồi, dọc theo đường đi làm việc cũng khá là cần cù chăm chỉ, về phần tiêu sư bên nữ nhân chỉ trơ mắt ngồi nhìn, hiển nhiên cũng không để việc này ở trong lòng.
Cho đến khi nắm đấm kia đi tới cách mặt Từ Hàn không đến hai tấc, thiếu niên kia rốt cục mở miệng, thanh âm bình tĩnh của hắn vang lên trong đêm, truyền đến trong tai mỗi người rõ ràng.
"Chuyện liên quan đến tính mạng gia đình mọi người, chẳng lẽ một chút nghi ngờ cũng không dung nạp được sao?"
Không biết là do thiếu niên lúc này bình tĩnh ngoài dự liệu của nữ nhân, hay là đạo lý trong lời này được nàng tán thành.
Ngay khi nắm đấm kia mắt thấy sắp rơi vào trên gương mặt Từ Hàn, thanh âm của nữ nhân lại chợt vang lên.
"Chờ một chút!"
Hai chữ ngắn ngủi, thanh sắc nội liễm, mà đối với người kiêu ngạo ương ngạnh như Hồ Mã mà nói lại giống như sắc lệnh.
Nam nhân cao tám thước sắc mặt biến đổi, vậy mà cứng rắn thu quyên thế của mình lại.
Trên mặt gã tràn ngập khó hiểu, trái tim đập nhanh, đảo mắt nhìn về phía nữ nhân kia, hiển nhiên rất là nghi hoặc đối với mệnh lệnh này của đối phương.
Nhưng nữ nhân kia lại không thèm liếc mắt nhìn gã một cái, ngược lại đứng lên, trực tiếp đi tới trước mặt Từ Hàn, sau đó dùng đôi mắt to tựa như biết nói chuyện của nàng nhìn thẳng hắn.
"Ngươi nói rất có đạo lý, ta cũng rất nguyện ý nghe ngươi giảng đạo lý của mình." Nữ nhân nói xong ánh mắt chợt nheo lại, tựa như đang cười, nhưng trong nụ cười lại giấu lưỡi đao.
"Nhưng mà ngươi phải suy nghĩ rõ ràng nếu đạo lý của ngươi không đủ để cho ta tin phục, cái giá phải trả, ngươi có thể gánh vác được hay không."
"Có thể mượn bản đồ dùng một lần hay không." Từ Hàn lại lơ đễnh, bình tĩnh nói.
"Chỉ bằng ngươi, có hiểu được bản đồ hay không?" Hồ Mã hiển nhiên không muốn phối hợp với Từ Hàn, vẻ mặt gã hung tợn nói.
Mà Từ Hàn nghe lời này cũng không có ý tranh cãi với gã, hắn thậm chí còn không nhìn tên Hồ Mã kia một cái, mà sau khi nói xong lời này, liền nhìn vê phía nữ nhân lần nữa.
Ánh mắt của hắn cực kỳ bình tĩnh, không có chút bối rối nào.
Nữ nhân lăn lộn nhiều năm trong giang hồ, tự biết bình tĩnh như vậy cũng không phải là cứng rắn chống đỡ ra, mà là xuất phát từ việc tự tin tuyệt đối của bản thân mình.
Cho nên sau khi hơi do dự, nữ nhân kia chợt nói: "Đưa cho hắn."
"Lão đại!" Hồ Mã nghe vậy lập tức biến sắc, hiển nhiên vừa bất mãn vừa hoang mang đối với quyết định như vậy của nữ nhân.
"Ta bảo ngươi đưa cho hắn." Nữ nhân lại giống như Từ Hàn, cũng chưa từng nhìn Hồ Mã một cái, chỉ gắn giọng nói.
Dường như cảm nhận được vẻ tức giận trong giọng nói của nữ nhân, sắc mặt Hồ Mã chậm lại, cho dù trong lòng tràn đầy không muốn, cũng không thể không lấy bản đồ đưa tới trong tay Từ Hàn.
"Cám ơn." Từ Hàn tiếp nhận bản đồ, cũng không quay đầu lại nói một tiếng cảm ơn, sau đó liền ngồi xổm xuống trước mặt mọi người, mở bản đồ ra.
"Tổng cộng có ba con đường đi tới Đại Hạ, một là xuyên qua trung tâm Lộc Giác Nguyên, nhưng bởi vì giặc cướp, con đường này hiển nhiên không thể đi được."
"Mà con đường thứ hai chính là đi vòng quanh rừng Bạch Lộ phía đông như Chân Tiêu đầu nói, chuyến này phải mất hơn mười ngày. Về phần con đường thứ ba...' Từ Hàn nói đến đây, ngón tay dời đến phía tây bản đồ, nói: "Chính là xuyên qua Hồng Tu lĩnh ở phía tây Lộc Giác nguyên, con đường này địa thế gập ghềnh, hao phí thời gian chỉ sợ phải hơn hai mươi ngày."
"Nếu chỉ có ba con đường, con đường đầu tiên đi không được, chẳng lẽ chúng ta còn có thể bỏ gần cầu xa, đi Hồng Tu lĩnh." Từ Hàn mới vừa nói tới đây, vị Hồ Mã kia liên tìm đúng thời cơ, lập tức cất tiếng châm chọc.
Từ Hàn khi đó cuối cùng cũng lần đầu tiên liếc mắt nhìn gã một cái, thản nhiên nói: "Nơi chúng ta cần đi hẳn là Hồng Tu lĩnh này!"
Ngữ khí của hắn ngược lại cực kỳ chắc chắn, nhưng vừa nói ra miệng, mọi người đầu tiên sửng sốt, lập tức trong đám người liền vang lên một trận cười to.
"Ta nói ngươi thật đúng là có chút bản lĩnh, không ngờ lại dám trêu đùa cả chúng ta, ngươi quả nhiên là muốn nếm thử nắm đấm của Hồ đại gia ngươi đi." Trên mặt Hồ Mã khi đó lại lộ ra vẻ nhe răng cười, làm bộ muốn tiến lên.
"Ta nghĩ nếu ngươi đã nói như vậy, tất nhiên phải có lý do của ngươi đi." Nhưng thiếu nữ họ Chân lại vươn tay ra, ngăn Hồ Mã lại, bình tĩnh nhìn Từ Hàn.
Hồ Mã năm lần bảy lượt bị cản trở, đáy lòng có thể nói là giận đến cực hạn, gã lại không dám làm bậy ở trước mặt nữ nhân, chỉ có thể mở to hai mắt, hung tợn nhìn Từ Hàn. Mà Từ Hàn lại như không phát hiện việc này, hắn khi đó chậm rãi nói.
"Lộc Giác Nguyên tuy rằng nằm ở giao giới của ba nước Hạ Chu Trần, nhưng vì sao trước đó lại ít có giặc cỏ?"
"Nguyên nhân lớn nhất chính là giữa mỗi tháng, sĩ tốt hai nước đóng quân ở Quan Trung đều rời khỏi quan ải, tuần tra lãnh thổ trong phạm vi khống chế của mình. Mà giặc cướp vì tránh né vây quét, liền không thể không ẩn thân ở Hồng Tu lĩnh cùng với rừng Bạch Lộ."
Hồ Mã vào giây phút này dường như nghe thấy hương vị, gã vội nói: "Ý ngươi là đám giặc cướp kia đang trốn trong rừng Bạch Lộ?"
"Hừ." Dường như cực kỳ khinh thường suy luận của Từ Hàn, nam nhân nói đến đây lập tức nhe răng cười một trận."Rừng Bạch Lộ chính là chỗ gần Thái Âm cung, Nho sinh Thái Âm cung có lẽ có thể không so đo với đạo phỉ tầm thường, nhưng kẻ ác hung hãn như vậy, những nhân vật Thái Âm cung kia làm sao có thể để mặc bọn chúng làm bậy trước mắt mình."
Nói xong lời này, Hồ Mã rất hài lòng với phản bác này của mình, ánh mắt nhìn về phía Từ Hàn trở nên vô cùng đắc ý, gã chờ bộ dáng thiếu niên này bị mọi người phỉ nhổ sau khi bị mình vạch trần.
Chỉ là lại không nghĩ tới, gã chưa kịp thấy Từ Hàn ngụy biện, đã bị nữ nhân kia giận dữ mắng.
"Hồ Mã, trước khi vị thiếu hiệp này nói xong lời của hắn, nếu ngươi còn dám cắt đứt, tay phải của ngươi liền lưu lại cho chó hoang ăn đi!" Nữ nhân bình tĩnh nói, vẻ tức giận trong giọng nói làm cho người ta không dám hoài nghi tính chân thật trong ngôn từ của nàng.
Hồ Mã lập tức nghẹn lời, gã quả thực nghĩ không ra vì sao lão đại của mình hôm nay lại đổi tính, tìm mọi cách bảo vệ đối với tiểu tử này.
Gã không khỏi đưa ánh mắt vừa đi vừa về ở trên người hai người, trong lòng chợt hoảng hốt, thầm nghĩ chẳng lẽ lão đại coi trọng tiểu tử này...
Ý niệm như vậy một khi dâng lên, liền rốt cuộc ngăn chặn không được, trên trán Hồ Mã lập tức hiện đầy mồ hôi rậm rạp.
Gã nhìn gương mặt có góc có cạnh hơn mình rất nhiêu của Từ Hàn, âm thầm nghĩ, thì ra lão đại thích kiểu dáng như vậy, mà trong miệng lại lập tức an tĩnh lại, cũng không dám nhiều lời nửa câu nữa.
"Ngươi tiếp tục." Nữ nhân cũng không nghĩ tới tâm tư của Hồ Mã lại đặc sắc như vậy, chỉ là lân thứ hai nhìn về phía Từ Hàn nói.
"Ừm”" Từ Hàn ung dung gật đầu, không nghi ngờ gì liền lần nữa nói: 'Lúc trước cũng đã nói qua, địa thế Hồng Tu lĩnh gập ghênh, qua lại ít nhất cần hơn mười ngày, mà thảm án của thương đội Hoàng lão nhị cùng với thảm án mới phát hiện của thương nhân vân du bốn phương trước đó cách nhau không quá bốn năm ngày, thời gian như vậy rõ ràng không đủ để đi tới đi lui."
"Nhưng nếu bọn chúng không trở về hang ổ ở Hồng Tu lĩnh thì sao? Dù sao theo lời đồn, bọn chúng dường như cũng không có hứng thú đối với tài vật, cũng không cần phiền não vì mang theo quá nhiều tài vật mà đi lại không tiện." Nữ nhân cau mày hỏi.
"Bọn chúng phải trở về." Từ Hàn lại cười,'Nếu ta không nhớ nhầm, hai ngày trước chính là thời gian tướng sĩ biên phòng của hai nước tuần phòng, nếu bọn chúng không trốn về hang ổ, chỉ sợ đã sớm bị thiết ky của hai nước san bằng!"
"Mà một lần đi này chỉ có thời gian bốn năm ngày, nơi bọn chúng có thể trốn chỉ có thể ở rừng Bạch Lột" Lời này vừa nói ra, mọi người còn chưa hồi tưởng lại, nhưng nữ nhân kia lại ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ.
Nàng khi đó nhìn Từ Hàn một cái thật sâu, sau đó đứng dậy lễ bái cảm ơn hắn.
Mọi người thấy tình cảnh này, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức tỉnh ngộ lại, sắc mặt nhìn vê phía Từ Hàn cũng đột ngột biến đổi. Nói cho cùng suy luận của Từ Hàn cũng không quá khó, thứ gian nan lại là có thể suy nghĩ rõ ràng những chuyện này trong thời gian ngắn như vậy.
Thế nhưng ngay khi mọi người thâm tưởng nàng đã định ra phương án tiến lên phía trước, trong chiếc xe ngựa mà nữ tử họ Chân kia ngồi lại đột nhiên truyền đến một thanh âm trầm thấp.
"Giữ nguyên đường đi về phía trước, xuyên qua Gạc Lộc Nguyên."
Thanh âm kia vừa dứt, còn không đợi mọi người phục hồi tinh thần lại, một sự vật liền bị ném ra từ trong xe.
Đó là một vật nặng trịch, dùng túi vải bao bọc, thanh âm lúc rơi xuống đất cực kỳ nặng nề, đồ vật bên trong lộ ra một góc, dưới ánh lửa lóe lên ánh vàng chói mắt.
Đúng là một túi đầy vàng đầu chó!