Chương 4: Đại nhân vật
Chương 4: Đại nhân vậtChương 4: Đại nhân vật
Đi lại hai nước ăn chênh lệch giá đương nhiên là một khoản mua bán tốt, nhưng dù sao đường xá xa xôi, bất kể thời gian hay là chi phí thuê nhân lực đều khá cao, từ một tiểu thương có thể làm được quy mô này trong nửa năm ngắn ngủi, Cam lão đại đương nhiên có bí mật nhỏ của mình.
Khoảng chừng một tháng sau khi Hạ Chu thông thương, bởi vì trên đường gặp phải một chút trắc trở mà làm cho lương thực vận chuyển nổi nấm mốc, Cam lão đại đã hao tổn quá độ. Vì lần mua bán này mà y tiêu tốn gần như tất cả tiền tiết kiệm trong nhà, thậm chí còn thế chấp luôn cả bất động sản tổ tiên để lại. Một đêm Cam lão đại đang lúc vốn gốc không về tiêu hết một chút bạc vụn cuối cùng của mình ở quán rượu, nghĩ đến tìm một cái giếng nước, tự vẫn bỏ mình.
Nhưng ngay khi y ngồi ở giếng nước nhưng chậm chạp hạ quyết tâm tung người nhảy lên, một nam nhân lại đột nhiên tìm được y.
Nam nhân cho y một chiếc xe lớn giấu hàng hóa dưới các loại trái cây, để cho y vận chuyển đến Đại Hạ, cũng hứa một khi thông qua Bạch Mã quan biên cảnh Đại Hạ, sẽ có người tiếp ứng cho y. Dựa trên thái độ ngựa chết xem ngựa sống, Cam lão đại mang theo mấy chục văn tiền mua bánh bao, một mình ngày đêm chạy đi, mang theo xe ngựa đến Đại Hạ, mà quả thật đúng như lời nam nhân kia nói, mới vừa nhập quan liền có người lấy đi hàng hóa kia, còn cho y thù lao cực kỳ hậu hĩnh, không chỉ bù đắp tổn thất lúc trước, còn có giá trị thặng dư.
Ý thức được khoản lợi nhuận khổng lồ này, Cam lão đại đâm đầu vào không thể vãn hồi, mặc dù không biết hàng hóa kia đến tột cùng là cái gì, nhưng vì lợi nhuận khổng lồ kia, y một lần lại một lần bí quá hóa liều, không đến nửa năm ngắn ngủn đã có được thân gia như thế. (thân gia: gia thế)
Mà Chân Nguyệt chính là người chỉ định tiếp nhận sau khi nam nhân kia cho Cam lão đại làm việc, mỗi lần cần vận chuyển hàng hóa, chính Chân Nguyệt sẽ phụ trách liên lạc với y.
Một ngày trước, sau khi biết được tình huống trên Lộc Giác Nguyên, Cam lão đại vội vàng hoảng hốt tìm kiếm tiêu đội ở trong Kiếm Long quan, nhưng bởi vì lúc trước Lộc Giác Nguyên tương đối an toàn, tiêu đội đóng ở Kiếm Long quan vốn không nhiều lắm, hiện giờ xảy ra tình huống như vậy, những tiêu đội kia đương nhiên là ngồi trên mặt đất hô giá trên trời. Cam lão đại luyến tiếc tiêu tiên đang âm thầm khổ não, lại không ngờ Chân Nguyệt, cũng chính là vị nữ tiêu đầu kia vậy mà chủ động dẫn người đến nguyện ý hộ tống thương đội của Cam lão đại đi Đại Hạ, điều này làm cho Cam lão đại vui mừng khôn xiết, tự nhiên là vội vàng đáp ứng.
Mà điều kiện duy nhất của đối phương chính là phải mang theo một vị đại nhân, hơn nữa yêu câu Cam lão đại giấu kín như bưng đối với chuyện này.
Rất rõ ràng, vị đại nhân kia hiển nhiên chính là người lúc này ném ra túi vàng đầu chó nặng trịch kia. ...
"Xuyên qua Lộc Giác Nguyên..." Cam lão đại nhìn túi vàng trước mắt, yết hầu nhúc nhích một trận, nuốt xuống một ngụm nước bọt, y có thể thấy rõ ràng, túi vàng đầu chó này đủ để mình chạy qua chạy lại giữa hai nước Hạ Chu hơn trăm lần, nếu có số tiền này, đừng nói lại cưới một phòng tiểu thiếp, cho dù là mười phòng cũng dư dả.
Chỉ là tin đồn về Lộc Giác Nguyên quả thực quá mức máu tanh tàn bạo một chút, Cam lão đại nhìn túi vàng trước mắt, trong đầu có hai ý niệm về giàu có sau một đêm cùng bảo toàn mệnh nhỏ đang giương đao kiếm về phía nhau, đánh đến lâm ly bi đát.
Mà Từ Hàn khi đó lại liếc mắt nhìn Chân Nguyệt bên cạnh, cả hai vào lúc đó đều nhíu mày.
Từ Hàn cũng không rõ lai lịch của người trong xe, nhưng Chân Nguyệt ít nhiêu biết một chút. Nhưng dù là như thế, trong suy nghĩ của bọn họ, hành vi như vậy của y cũng quá mức không thể tưởng tượng nổi một chút.
Dù sao án mạng phát sinh trong Lộc Giác Nguyên đã không còn là một hai chuyện, bất cứ kẻ nào cũng thấy rõ là có một đám cướp khát máu thành tính chiếm giữ ở nơi này.
Dưới tình huống không rõ thực lực của đối phương, cũng không có tự tin tuyệt đối đối với thực lực của bên mình, đi đường vòng không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất cũng là thích hợp nhất.
"Đại nhân, việc này..." Thấy Cam lão đại ở một bên vẻ mặt động lòng, Chân Nguyệt vội vàng tiến lên một bước, tranh trước khi Cam lão đại đáp ứng, muốn nói cái gì đó.
Đùng!
Nhưng lời vừa nói ra, lại là một tiếng trâm đục, chỉ thấy lại có một sự vật trong xe kia bị ném ra, vững vàng rơi xuống dưới chân Cam lão đại, lại là một túi vàng đầu chó cực kỳ nặng nề.
Bao vàng đầu chó này không thể nghi ngờ là kiếm sắc phá hủy phòng tuyến vốn đã yếu ớt vô cùng trong nội tâm Cam lão đại.
"Được rồi! Được rồi! Xuyên qua Lộc Giác Nguyên, đại nhân yên tâm, tại hạ nhất định sẽ hộ tống đại nhân đến Đại Hạ an toàn."
Cam lão đại vẻ mặt cực kỳ khẩn trương nói, lại dùng vóc người có chút cồng kênh của y, động tác nhanh chóng nhặt hai túi vàng đầu chó kia lên, tựa như lo ngại vị đại nhân vật ngồi trong xe sẽ đổi ý.
Sắc mặt Chân Nguyệt khi đó trở nên có chút khó coi, nàng biết nếu Cam lão đại đã đáp ứng vị đại nhân kia, vậy việc này chỉ sợ đã không còn đường xoay chuyển. Sau một lúc trâm ngâm, nàng cuối cùng cắn răng, cao giọng nói với người trong xe kia: "Đã như thế, vậy thứ cho tại hạ học nghệ không tinh, liền không cách nào hộ tống chư vị chuyến đi này."
Lời này nói ra, Cam lão đại cũng biến sắc, y dám đáp ứng việc này, cũng vì biết bản lĩnh của đám người Chân Nguyệt, nếu để cho y mang theo thương đội này xuyên qua Lộc Giác Nguyên, bất kể như thế nào y cũng không dám, lập tức liền lo lắng nói: 'Chân cô nương, ngươi không cần nóng vội, Cam mỗ ta làm việc công bằng nhất, đại nhân cho hai túi vàng đầu chó, ngươi muốn bao nhiêu chỉ cần nói ra là được, mọi việc đều dễ thương lượng..."
Đám người Hồ Mã ở một bên cũng có chút ý động, liên tục khuyên giải nói: "Đúng vậy, lão đại nhiêu tiền như vậy, chúng ta đến Đại Hạ..."
"Muốn đi chịu chết, các ngươi tự mình đi là được, ta không ngăn cản, chỉ là đợi đến ngày gặp mặt ở Hoàng Tuyền, các ngươi không nên trách kẻ làm lão đại như ta không nhắc nhở các ngươi." Nhưng Chân Nguyệt lại thản nhiên trả lời một câu, bốn người kia lập tức thu tiếng.
Mà nói xong lời này, Chân Nguyệt càng không thèm liếc mắt nhìn Cam lão đại kia một cái, xoay người muốn dẫn bốn người Hồ Mã rời đi.
Ngay lúc Cam lão đại luống cuống tay chân, rèm vải ở cửa sổ toa xe ngựa lại đột nhiên bị người vén lên, lộ ra một khuôn mặt ẩn giấu dưới bóng tối, mà tuy rằng không thấy rõ bộ dáng người nọ, nhưng đôi mắt kia phản chiếu ánh lửa xa xa, lại âm trâm đến mức làm cho đáy lòng người ta phát lạnh.
"Ngươi cho rằng trốn đến Đại Hạ liền tránh được Sâm La điện truy bắt sao? Ngươi đã làm chuyện không nên làm, Sâm La điện xưa nay có máu phải trả, có nợ phải đòi. Dẫn ta đi một vòng, khoản nợ nần này có như xóa bỏ, nếu không, Đại Hạ cũng tốt, Đại Chu cũng được, thậm chí là Trân quốc, các ngươi đều vĩnh viễn không có ngày yên ổn." Mà thanh âm trầm thấp của y vào lúc đó cũng vang lên lần nữa.
Lời này ra khỏi miệng đừng nói đám người Chân Nguyệt, cho dù là Từ Hàn thân thể cũng chấn động. Từ Hàn kinh ngạc là vì đám người Chân Nguyệt có liên quan cùng Sâm La điện, càng kinh ngạc chính là điêu kiện mà nam nhân đưa ra. Từ Hàn biết Sâm La điện khổng lồ như thế nào cho nên rất rõ ràng một đạo lý, trên đời này chỉ có hai loại người có thể hứa hẹn như vậy.
Cường giả mạnh mẽ đủ để chống lại Tiên nhân như Thương Hải Lưu, mà người sau lại giống như Quỷ Bồ Đề, là nhân vật cấp bậc Diêm La Thập Điện.
"Ngươi đến tột cùng là ai?" Chân Nguyệt cắn răng, nhìn thẳng ánh mắt trong xe, trầm giọng nói.
"Một người có thể giúp ngươi." Người nọ ung dung đáp lại.
Mà dứt lời này, y lại không thèm liếc Chân Nguyệt kia nữa, bởi vì y biết mình đã đưa ra một thẻ đánh bạc mà bất kể như thế nào đối phương cũng không thể cự tuyệt. Sau đó y nhìn về phía Từ Hàn, lại hỏi: "Vậy ngươi thì sao?"
"Ngươi muốn gì?"