Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 393 - Chương 5: Chợt Như Xưa

Chương 5: Chợt như xưa Chương 5: Chợt như xưaChương 5: Chợt như xưa

Thánh hiền từng nói, con người sống trên đời, nếu không có lo lắng xa xôi, tất có ưu phiên cận thân.

Chân Nguyệt không hiểu nghĩa thực sự của lời này rốt cuộc là cái gì, nhưng theo lý giải của nàng, cho dù nhân sinh trên đời, cũng không thể thiếu phiên não thường xuyên đi cùng.

Nàng cảm thấy lời này rất có đạo lý, cho nên nhớ kỹ.

Thí dụ như tình cảnh hiện tại của nàng có thể nói là cực kỳ quẫn bách.

Từ khi vị tiểu Mục vương Mục Thanh Sơn kia tiếp nhận Ký châu tới nay, liền bắt đầu trắng trợn chèn ép thế lực của Sâm La điện ở Ký châu, mà Sâm La điện tựa như cũng không muốn cứng đối cứng với vị tiểu Vương gia này, cho nên lựa chọn dần dần dần dần ẩn núp thế lực của mình vào bóng tối, mà một ít chuyện cần thiết thì bắt đầu dùng số tiền lớn thuê một ít nhân sĩ ngoài biên chế tham dự, Chân Nguyệt cùng thủ hạ của nàng chính là may mắn trùng hợp mà trở thành như vậy.

Lời lẽ văn hoa "người may mắn" dùng ở chỗ này cũng coi như thích hợp.

Chân Nguyệt tuy rằng trà trộn giang hồ nhiều năm, nhưng trước đó nàng có hiểu biết rất ít đối với Sâm La điện. Chỉ biết đây dường như là một tổ chức kiêm sát thủ và cơ quan tình báo, làm việc công bằng, quan hệ rất rộng với hắc đạo bạch đạo, cộng thêm cái giá đối phương đưa ra không hề rẻ, bởi vậy Chân Nguyệt liền tiếp nhận vụ mua bán này, làm mật thám liên hệ với thương nhân vân du bốn phương ở Đại Chu, phân phát hàng hóa của bọn họ. (hắc đạo bạch đạo: xã hội đen và cơ quan nhà nước)

Sâm La điện cũng giống như lời đồn, rất công bằng, chỉ cần mọi chuyện được làm thỏa đáng, tiên bạc cũng không hề chậm hay thiếu chút nào, đám người Chân Nguyệt lăn lộn đầy bụi đất ở Đại Chu mấy năm, đương nhiên rất hài lòng đối với cuộc sống hiện giờ.

Nhưng những ngày như vậy chỉ kéo dài cho đến vài ngày trước.

Giang hồ nếu nói dễ nghe một chút, đương nhiên sẽ có câu chuyện xưa về những thiếu niên lưng đeo trường kiếm, cưỡi bạch mã thuận gió tiêu dao.

Nhưng bỏ qua những thứ này, Chân Nguyệt lăn lộn nhiều năm cũng rất rõ ràng, sâu trong giang hồ cũng xấu xa dơ bẩn càng không thua gì trên triều đình, đối với việc mua bán của Sâm La điện, nàng đại khái cũng không quan tâm, nàng làm sao có thể quản được.

Chỉ là mấy năm trước có một đôi vợ chồng già từng cứu giúp nàng đột nhiên truyên đến tin tức, nói con út trong nhà lạc đường, bà lão đau đớn vô cùng, không thể nguôi ngoai mà mất đi. Chân Nguyệt trở về chịu tang, sau khi hiểu rõ mọi chuyện đã quyết tâm giúp đôi vợ chồng già này tìm lại đứa con út, mà bắt tay điều tra nàng mới phát hiện, Sen La điện không chỉ làm sát thủ cùng mua bán tin tức.

Ngoại trừ những chuyện ngoài ý muốn này, bọn chúng còn trắng trợn làm ra hoạt động mua trẻ nhỏ, trong chuyện trẻ nhỏ bị bắt trộm ở Ký châu, mười chuyện thì có chín chuyện có liên hệ rất lớn với tổ chức này.

Chân Nguyệt một đường mang theo bốn người Hồ Mã xốc phân đà của Sâm La điện ở biên giới Ký châu, mang về đứa trẻ nhỏ của lão phụ kia, thế nhưng cũng bởi vậy mà đắc tội Sâm La điện, bị đuổi giết không ngừng.

Mà đúng lúc này, bọn họ gặp vị đại nhân trong xe ngựa kia, gã không chỉ xua tan sát thủ như sói dữ của Sâm La điện, mà còn hứa hẹn để cho bọn họ mang theo gã rời khỏi Đại Chu tới Đại Hạ, liên có thể cho bọn họ lộ phí cực kỳ phong phú, đủ để cho bọn họ lấy một thân phận mới bắt đầu lại cuộc sống ở Đại Hạ. Nhưng yêu cầu của đối phương rất kỳ quái, muốn bọn họ tìm được một thương đội làm yểm hộ, hơn nữa còn phải là thương đội do gã chỉ định, bởi vậy liền có chuyện cùng Cam lão đại xuyên qua Lộc Giác Nguyên.

Bây giờ người nọ đưa ra yêu cầu không đi đường vòng, mà giá đưa ra lại khiến Chân Nguyệt bất kể như thế nào cũng không cách nào cự tuyệt, nàng mơ hồ ý thức được không ổn, nhưng biết rõ bản lĩnh của Sâm La điện, cuối cùng vẫn lựa chọn trâm mặc, tiếp nhận giao dịch hung hiểm này. ...

"Còn ngươi thì sao? Anh muốn gì?" Người nọ nói xong lời này, liền chuyển ánh mắt rơi vào trên người Từ Hàn ở một bên.

Không biết là bởi vì người trong xe coi trọng Từ Hàn làm cho mọi người ngoài ý muốn, hay là bọn họ muốn biết hắn sẽ đưa ra đáp án như thế nào, tóm lại vào lúc đó, ánh mắt mọi người đều trực tiếp rơi vào trên người hắn.

Chỉ thấy vị thiếu niên luôn luôn có một con mèo đen đứng trên vai kia cúi đầu, hắn trâm mặc suy nghĩ hồi lâu, mới ngẩng đầu lên hỏi: "Ngươi là người của Sâm La điện?"

"Ừm”" Người nọ cũng không chần chờ quá lâu, rất nhanh liền trả lời vấn đề của thiếu niên này.

Chỉ là đám người Chân Nguyệt ở một bên nghe được lời này, không tránh khỏi lại sửng sốt. Bọn họ vốn đang bị Sâm La điện đuổi giết, lại không ngờ kẻ giúp bọn họ thoát khỏi những kẻ đuổi giết này cũng là người của tổ chức kia.

Từ Hàn sau khi nhận được đáp án mà bản thân đã sớm biết được, cũng không ngoài ý muốn, vì thế hắn lại ngẩng đầu lên, nói: "Ta muốn có một tin tức."

"Tin tức gì." Người trong xe hỏi.

"Bảy năm trước, Thượng Vân thành Thanh châu, một thiếu niên vào cổ lâm đến tột cùng là chết hay sống!"

"Ngươi thậm chí ngay cả cổ lâm cũng biết." Giọng điệu của người trong xe vào thời điểm đó rốt cuộc cũng có chút biến hóa, thế nhưng gã rất nhanh đè xuống dị sắc như vậy, lại hỏi: "Tên?"

"Lưu Sanh." Từ Hàn nói, vấn đề này vẫn luôn quanh quẩn ở trong đầu hắn, nếu trong Sâm La điện đều có ghi chép về sinh tử của người trong cổ lâm, đương nhiên cũng có một bộ phận nhỏ bởi vì Yêu vật hoành hành trong cổ lâm mà thoát khỏi sự giám thị của người phụ trách, kết cục là một ghi chép sinh tử không rõ, nhưng theo một ý nghĩa nào đó mà nói ghi chép như vậy chính là tương đương với chết đi.

Từ Hàn đối với việc này cũng không cam lòng, nhất là sau khi tìm được Lưu Tiêu cùng Lưu Mạt, ý niệm muốn biết sinh tử của Lưu Sanh trong đầu liền càng thêm mãnh liệt. Mà người trước mắt này hiển nhiên chính là cơ hội tốt nhất, nếu gã đã có thể gạt bỏ được chuyện đám người Chân Nguyệt bị đuổi giết, như vậy chứng tỏ chức vị của gã trong Sâm La điện tất nhiên sẽ không thấp, có lẽ có năng lực tổ chức một lần điều tra cổ lâm kỹ lưỡng.

Nhưng điều khiến Từ Hàn không ngờ tới chính là, nam nhân lúc trước vẫn luôn bình tĩnh, sau khi nghe hai chữ Lưu Sanh, thần sắc trong mắt gã bỗng nhiên chậm lại, dường như có chút khiếp sợ.

"Tên ngươi là gì?." Cho đến sau mười hơi thở, người nọ mới hỏi lần nữa.

"Từ Hàn." Từ Hàn thành thật trả lời, lúc trước Quỷ Bồ Đề đã xóa bỏ hết tư liệu vê hắn trong Sâm La điện, giờ phút này hắn đương nhiên không sợ mà thành thật nói ra thân phận của mình.

"Từ Hàn..." Người nọ lẩm bẩm cái tên này, bàn tay giấu trong bóng tối trong xe lại không tự chủ được vuốt ve thanh chủy thủ khắc chữ Hàn trong tay áo, cho đến một lúc lâu sau, gã mới nói: "Ngươi sẽ nhận được đáp án ngươi muốn... Vùng đất Thanh châu Đại Chu.

Trong cổ lâm u ám quỷ ni.

Cổ lâm bị đại năng thi triển bí pháp, người thường khó có thể nhận thấy được sự tồn tại của nó, mà ở chỗ trung tâm của cổ lâm tràn ngập Yêu khí, một cỗ hài cốt khổng lồ nằm ở trong đó, huyết nhục của gã sớm đã thối rữa, nhưng Yêu khí màu tím vẫn liên miên không dứt từ trong xương trắng của gã tuôn ra, đó là chất dinh dưỡng của cổ lâm, cũng là căn nguyên thúc đẩy phiến cổ lâm này có tầng tầng lớp lớp Yêu vật.

Mà trên đầu quái vật khổng lồ này, cũng là chỗ Yêu khí dày đặc nhất quanh người nó.

Một vị tiểu hòa thượng môi đỏ răng trắng đang khoanh chân mà ngồi.

Hắn nhíu mày, trên trán không ngừng toát ra mồ hôi, dường như đang vật lộn sinh tử đối với địch nhân vô hình.

Một thân ảnh cả người giấu trong bóng tối chợt hiện lên bên cạnh tiểu hòa thượng, y im lặng nhìn hắn hồi lâu, trong con ngươi lạnh như băng không có nửa phần gợn sóng bắt đầu khởi động.

"Ngươi vẫn không làm được." Bóng đen kia thở dài một hơi, nói như thế.

Hai tròng mắt tiểu hòa thượng chậm rãi mở ra, trong con ngươi của hắn bắt đầu hiện lên vẻ đen kịt nồng đậm, mà ở chỗ sâu đen kịt này lại có một tia bạch mang yếu ớt liều mạng giấy giụa trong bóng tối vô biên, giống như là võ sĩ lâm vào tử cảnh, ngoan cố chống cự, không chết không thôi. (bạch mang: ánh sáng trắng)

"Tại sao?" Tiểu hòa thượng nhìn về phía người nọ, mở miệng hỏi như thế, trên mặt hắn có chút hoang mang, mà mồ hôi trên trán vẫn chưa từng tiêu giảm, ngược lại có xu thế càng ngày càng mãnh liệt.

"Có người gieo một đạo thiện niệm ở trong lòng ngươi, ngươi không phải là đối thủ của hắn, hoặc có thể nói chính ngươi cũng không hy vọng như thế." Bóng đen kia nhẹ giọng nói.

"Nhưng nếu ta không làm được, Đinh Đang sẽ chết, đúng không?" Tiểu hòa thượng lại hỏi.

"Ừm.' Ngữ điệu có bóng người màu đen cực kỳ trầm thấp, lại mang theo một cỗ tang thương không thể nói rõ.

"Nhưng ta không muốn nàng chết." Tiểu hòa thượng lại nói.

"Vậy để ta giúp ngươi đi." Bóng đen nói, con ngươi che giấu dưới bóng tối kia bỗng nhiên nổi lên huyết quang đỏ tươi.

“Giúp ta? Làm cách nào?"

"Ngươi tin Phật không?"Bóng đen hỏi.

Tiểu hòa thượng theo bản năng muốn gật đầu, nhưng lại nghĩ đến ánh mắt lạnh lùng của dân chúng thôn Lưu gia, hắn bỗng nhiên có chút do dự.

Cho nên hắn thành thật trả lời: "Ta không biết..."

"Lão hòa thượng nói thiện có thiện báo ác có ác báo, nhưng ta không nhìn thấy thiện báo, chỉ thấy ác báo...

"Lão hòa thượng còn nói chỉ cần buông đồ đao xuống, lập địa liền có thể thành Phật, vậy nếu kẻ ác buông đao, thành Phật, những người thiện chết trong tay hắn kia sẽ như thế nào..."

Tiểu hòa thượng lẩm bẩm như thế, hắn càng nói, vẻ hoang mang trong mắt càng thịnh, hắn nghĩ mãi mà không rõ đạo lý này, nhưng thứ kia lại giống như bị bị người cứng rắn cắm vào trong đầu hắn, không xua đi được, mỗi lần nghĩ nhiều sẽ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra.

Bóng đen nhìn tiểu hòa thượng trước mắt, trong con ngươi lạnh như băng của y hiện lên một tia dị sắc.

Đó là một loại ánh mắt khinh miệt cùng thương hại cùng tôn tại, phức tạp đến cực hạn.

"Rất đơn giản."

"Khi chỉ có một chút, tín ngưỡng của ngươi không cách nào làm cho bản thân ngươi trở nên tốt hơn, vậy liền..."

Bóng đen nói xong, một bàn tay bất ngờ duỗi ra, nhẹ nhàng đặt ở đỉnh đầu tiểu hòa thượng, hắc khí nồng đậm từ trong tay y trào ra, như thủy triêu rót vào trong cơ thể đối phương.

Thanh âm của y khi đó cũng trâm xuống, mang theo một cỗ hương vị mê hoặc, giống như là tiếng hát quỷ mị trong đêm, mê người, nhưng lại ẩn giấu sát khí.

Y nói,Vậy thì giết chết hắn đi."

Lời này vừa dứt, hắc khí trên tay y đột nhiên mãnh liệt dâng lên, thân thể tiểu hòa thượng khi đó chấn động, khí cơ quanh thân đột nhiên trở nên quỷ dị.

Mà một luồng bạch mang còn sót lại trong mắt hắn dưới hắc khí quay cuồng, chỉ còn biết cố chấp lóng lánh vài cái, cuối cùng không cam lòng quy về yên tĩnh.

Một khắc kia, đôi mắt tiểu hòa thượng trở nên hoàn toàn đen kịt, giống như là hai cái động đen trống rỗng, bất cứ thứ gì bị nó nhìn chăm chú đều không thoát khỏi vận mệnh bị cắn nuốt.

Vì thế hắn phát ra một tiếng thét dài thê lương, tựa như ác thú.

Mà Yêu khí nồng nặc trong cổ lâm vào lúc đó cũng giống như thủy triều từ hai mắt tràn vào thân thể hắn, khí thế quanh thân hắn vào giờ khắc đó trở nên bàng bạc, trở nên uy nghiêm, trở nên không ai bì nổi.

Bóng đen nhìn chăm chú vào tất cả, huyết quang trong mắt y càng lúc càng sáng ngời.

"Đúng, chính là như vậy."

"Đây mới là bộ dáng vốn có của ngươi a..."

"Đông Quân, ngươi cuối cùng ép không được hắn !II."
Bình Luận (0)
Comment