Chương 6: Hồ Mã ái tình công lược
Chương 6: Hồ Mã ái tình công lượcChương 6: Hồ Mã ái tình công lược
Tất cả mọi người đều chiếm được thứ mình muốn, vì thế bất kể đáy lòng rốt cuộc tôn tại bao nhiêu nghi ngờ, lộ tuyến của hành trình lần này cuối cùng vẫn được định ra.
Để bảo đảm vạn nhất, mọi người thương lượng chuẩn bị để cho một người canh đêm, những người còn lại nghỉ ngơi thật tốt, tuy rằng còn chưa tới khu vực giặc cướp thường xuyên hoạt động trong lời đồn kia, nhưng dù sao bọn họ không thể nắm chắc được tâm tư của đám giặc cỏ này, có người canh đêm mới an tâm.
Điều ngoài dự liệu của mọi người là Từ Hàn lại chủ động đề nghị canh đêm.
Có lẽ là bởi vì những lời nói trước đó, hoặc là vì được vị đại nhân vật trong xe coi trọng.
Đối với thiếu niên trước kia cũng không lọt được vào trong mắt xanh của mọi người, giờ phút này lại có chút đặc biệt hẳn, mà nếu hắn đã đưa ra yêu cầu như vậy, bọn họ đương nhiên cũng không nhất thiết phải phản đối, rất nhanh liền đáp ứng.
Nếu mọi chuyện đã được định đoạt, Chân Nguyệt liền an bài mọi người bắt đầu nghỉ ngơi, trong lúc vô hình, dường như nữ nhân này đã tiếp nhận quyền quản lý của toàn bộ thương đội, mà cũng không có bất kỳ người nào cảm thấy có gì không ổn, ngay cả Cam lão đại cũng như vậy. ...
Lộc Giác Nguyên vào đêm khuya cực kỳ yên tỉnh.
Ngoại trừ xa xa thỉnh thoảng truyền đến tiếng sói tru, thanh âm còn lại chính là lửa trại thiêu đốt củi khô phát ra tiếng giòn tan.
Lỗ Áp Sơn thân là "Tứ Đại Kim Cương" dưới tay Chân Nguyệt nhẹ nhàng vỗ vai Vệ Trân một bên, đại hán trung niên đã chìm vào giấc ngủ có chút bất mãn trừng mắt nhìn đối phương một cái, còn chưa quát mắng, thanh âm Lỗ Áp Sơn liền vang lên: "Ngươi nói vì sao lão đại chúng ta lại nhìn ra tiểu tử kia không giống người thường?" Hiển nhiên gã cũng có một loại hoang mang như Hồ Mã.
"Lão đại có mắt nhìn người, nào giống tên đầu gỗ như ngươi, nếu chỉ sàn sàn như chúng ta, nàng làm sao có thể trở thành lão đại." Đại hán tên là Vệ Trân kia hiển nhiên là một người tính tình tiêu sái, mọi chuyện đều không để ở trong lòng.
"Đúng vậy, ngươi nói xem lão đại chúng ta thật sự là lợi hại, chỉ liếc mắt đã nhìn ra tiểu tử kia không tâm thường." Sử Ngọc Thành ở một bên vốn đã thiếp đi nghe hai người đàm luận cũng lấm la lấm lét bu lại, nhỏ giọng nói như vậy.
Nhưng ngay khi ba người âm thầm tán thưởng Chân Nguyệt có mắt nhìn người, thanh âm của Hồ Mã lại vang lên.
"Các ngươi hiểu cái đếch gì!" Gã dùng giọng điệu của một người từng trải, cực kỳ khinh thường nói, trong con ngươi lại tràn đầy vẻ tịch mịch như tuyết khi nhìn thấu thế sự.
Ba người đương nhiên không có khả năng phục gã, thi nhau trợn mắt mà nhìn gia hỏa kia(Hồ Mâ).
"Chẳng lẽ ta nói sai? Vậy ngươi nói xem lúc trước vì sao lão đại có phần coi trọng đối với tiểu tử kia?" Suy luận của bản thân bị phản bác, Vệ Trân đương nhiên chính là người lên tiếng cãi lại trước tiên.
Nào biết mình cố gắng bảo vệ luận cứ của bản thân lại khiến cho Hồ Mã chỉ biết trợn trắng mắt.
Chỉ thấy vị hán tử cao lớn chưa từng đọc qua nửa quyển sách này lúc đó lắc đầu nói: "Nào có thiếu niên không đa tình, nào có thiếu phụ không hoài xuân."
Lời này là gã nghe người ta nói qua lúc ở quán rượu, về phần trong đó đúng hay sai thì gã cũng không rõ, đương nhiên ba người Vệ Trân cho tới bây giờ chưa từng nghe qua lời này càng không thể phán định được.
Bọn họ nhìn nhau một cái, ánh mắt nhìn Hồ Mã lập tức tràn ngập kinh ngạc, ở chung lâu như vậy lại không ngờ tên Hồ Mã này còn có thể ngâm thơ đối nghịch.
"Tiểu Mã ca, đây là có ý gì vậy?" Lỗ Áp Sơn khi đó liền vội vàng tiến lên hỏi.
"Ngu." Hồ Mã hưởng thụ ánh mắt sùng kính của ba người càng thêm đắc ý, đầu gã vừa chuyển, vẻ mặt chán ghét như sao ta lại có thể ở chung với ba thằng ngu các ngươi. Thế nhưng trong miệng vẫn nói: "Nói đúng hơn, lão đại chúng ta vừa ý tiểu tử kia."
"Cái gì!" Lời này ra khỏi miệng, ba người Lỗ Áp Sơn liền phát ra một tiếng kinh hô, khiến cho mọi người vốn đã ngủ ở một bên đưa ánh mắt kinh ngạc nhìn tới, nhưng nếu chỉ như thế thì không sao, ai ngờ Chân Nguyệt một mình ở một bên dường như cũng nghe được thanh âm như vậy, khi đó chuyển ánh mắt nhìn tới.
Bốn người chột dạ, vội vàng cúi đầu xuống. Một lúc lâu sau, mãi cho đến khi Chân Nguyệt thu hồi ánh mắt của mình, bốn người lúc này mới dám ngẩng đầu lên lần nữa.
"Các ngươi không muốn sống sao?." Sau đó Hồ Mã liên hung hăng gõ một cái lên trên trán ba người Lỗ Áp Sơn, trong miệng thấp giọng quát mắng: "Nếu lão đại nghe thấy, chúng ta cũng không chịu nổi."
Ba người tự biết đuối lý, tự nhiên không dám nhiều lời.
"Tiểu Mã ca kia, huynh nói thật sao?" Vệ Trần hiển nhiên càng để ý đối với việc này, gã cũng bất chấp đau đớn từ trán truyền đến, khi đó liên vội vàng tiến đến trước mặt Hồ Mã, vẻ mặt háo hức hỏi.
Lỗ Áp Sơn cùng Sử Ngọc Thành mặc dù không nói nhiều, nhưng hai cái đầu rõ ràng lớn hơn người bình thường giờ phút này lại tràn đầy tò mò, trừng mắt nhìn Hồ Mã, chờ đợi đáp án của gã.
"Khu khụ." Hồ Mã ho khan một tiếng, lại bày ra bộ dáng cao thâm khó lường."Đúng vậy, bằng không ngươi nói chúng ta đi theo lão đại lâu như vậy, ngươi xem nàng đã cho nam nhân nào sắc mặt tốt hay chưa?"
Thế nhưng suy đoán không có căn cứ như vậy rất nhanh liền dẫn tới người bên ngoài nghi ngờ.
Lỗ Áp Sơn là người đầu tiên đưa ra suy đoán của mình, khi đó lập tức nói: "Ngươi lại thêu dệt vô căn cứ rồi, lão đại làm sao có thể liếc mắt một cái liền thích hắn."
"Hừ! Ngươi..." Hồ Mã bị nghi ngờ đang định phản bác.
Vệ Trần nhỏ tuổi nhất trong bốn người cũng hỏi: "Đúng vậy, nếu tiểu Mã ca đã sớm nhìn ra tâm tư của lão đại, vậy vì sao còn liên tục làm khó người nọ?”
Vấn đề này của Vệ Trân không thể nghi ngờ hỏi đúng mấu chốt của sự việc.
Sắc mặt Hồ Mã lập tức ngưng lại.
"Cái này..." Khuôn mặt già nua của gã nghẹn đến đỏ bừng, ấp úng nửa ngày lại nói không nên lời.
"Ngươi xem, rụt rè rồi a." Lỗ Áp Sơn đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này châm chọc.
"Ta làm vậy là muốn tạo cơ hội cho lão đại." Hồ Mã linh cơ vừa động, lập tức nói: "Các ngươi đừng nhìn lão đại ngày thường như thế nào, nhưng phàm là nữ nhân đụng phải chuyện nam nữ đều sẽ ngượng ngùng, ngươi xem, ta vừa ra tay, tiểu tử kia có phải mang ơn đối với lão đại chúng ta hay không?”
"Cho nên làm tiểu đệ phải phân ưu vì lão đại, các ngươi a, chính là đầu óc như bột nhão hết rồi." Nói xong, Hồ Mã còn lộ ra vẻ mặt buồn bã bất hạnh. Thấy lời này dường như đã hù dọa ba người, Hồ Mã hứng thú hợp ý, lập tức mở miệng ba hoa chích chòe hẳn lên.
"Cái khác ta không nói, nhưng phỏng đoán tâm tư tiểu nương tử, ca ca ta nói thứ hai, cũng không ai dám nói mình đứng đầu."
"Lão đại chúng ta ngày thường tuy mạnh mẽ phong hành, nhưng nói cho cùng vẫn là nữ nhân, mà nếu là nữ nhân a... Ha ha, cũng chỉ là như vậy." (mạnh mẽ phong hành: quyết đoán)
"Các ngươi không tin, ta nói cho các ngươi biết không chừng chờ chúng ta ngủ say, lão đại sẽ vụng trộm đi tìm tình lang.....
Hồ Mã càng nói càng huyền bí, ba người qua nửa đời độc thân nghe vào như đi trong sương mù, lại cảm thấy có vài phần đạo lý.
Thế nhưng Lỗ Áp Sơn lại có chút không phục, lúc đó nói: "Ngươi đừng khoác lác, lão đại chúng ta làm sao...
Gã mới nói được một nửa liền ngừng lại...
Bởi vì ngay lúc đó, khóe mắt gã bỗng nhiên thoáng nhìn thấy một bóng hình thướt tha từ từ đứng lên, chậm rãi đi tới chỗ vị thiếu niên ngồi xổm bên đống lửa kia...