Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 395 - Chương 7: Gặp Nhau

Chương 7: Gặp nhau Chương 7: Gặp nhauChương 7: Gặp nhau

Từ Hàn chưa bao giờ là người vị tha, ngoại trừ khi đối mặt với một số ít người.

Sở dĩ hắn chủ động đề xuất canh đêm, cũng không phải lo lắng đến an nguy của mọi người, chỉ là kỳ ngộ ở Sâm La điện cũng được, thứ gặp phải ở Trường An cũng tốt, làm cho hắn nhận ra một đạo lý rất đơn giản, nhưng cũng rất sâu sắc.

Trên đời này, rất nhiều lần chỉ có bản thân mình đáng tin cậy.

Hắn nhìn lửa trại, sững sờ xuất thần, Huyền nhi ngồi xổm trên đầu gối hắn, sau khi nhìn hắn một cái cảm thấy có chút nhàm chán, liền cuộn người lên, híp mắt ngủ gật.

Đây là hình thức sống chung từ lâu của một người một con mèo, đơn giản, yên tĩnh và sưởi ấm cho nhau.

Chân Nguyệt đến không thể nghi ngờ đã phá vỡ vẻ yên bình này.

Thiếu niên ngẩng đầu lên, Huyền nhi mở to con ngươi màu hổ phách của mình.

Nữ nhân diện mạo yêu mị không hề kiêng dè cấm ky nam nữ ở chung, thẳng thắn ngồi xuống bên cạnh Từ Hàn, mùi thơm nhàn nhạt theo gió đêm thổi đến chóp mũi Từ Hàn. Sắc mặt hắn vẫn như thường, chỉ là ánh mắt nhìn về phía nữ nhân có chút nghi hoặc. Con mèo đen kia hắt xì một cái, dường như có chút không thích.

"Ngươi tên là Từ Hàn?" Nữ nhân nhìn vê phía Từ Hàn, khóe miệng hơi nhếch lên, không thể không nói đó lại là một nụ cười rất mị lực.

"Ừm”" Từ Hàn khẽ gật đầu, cũng không có tâm tư thưởng thức cảnh đẹp trước mắt như vậy.

"Từ Hàn nghe đồn đã chết nửa năm rồi?" Nữ nhân kia tiếp tục hỏi.

Nửa năm trước, trận nội loạn ở Trường An nổ ra, tuy rằng sau đó đám người Lộc tiên sinh trắng trợn truy bắt Từ Hàn ở Trường An, nhưng vị nam nhân kia đến khiến thời gian đình trệ, cho nên cảnh tượng xuất hiện trong mắt mọi người hẳn là Thần binh của Từ Hàn chợt như trời giáng giết đến nam nhân áo bào đen trước mắt kia, mà ngay sau đó hắn cũng biến mất theo đối phương, còn Tần Khả Khanh, cũng chính là nữ đế Vũ Văn Nam Cảnh hiện giờ lại đạt được tất cả Long khí.

Bởi vậy sau khi tìm kiếm không có kết quả, bọn họ liền phát ra cáo phó bên ngoài, nói là Phủ chủ Thiên Sách phủ Từ Hàn vì nước hy sinh thân thể, thậm chí còn chuẩn bị tang lễ cực kỳ long trọng, ngoại trừ vài người biết chuyện, người trong thiên hạ đại khái đều cho rằng hắn đã chết. Đây cũng là nguyên nhân vì sao, Từ Hàn thẳng thắn nói ra tên thật của mình.

Chỉ là Từ Hàn lại không nghĩ tới vị Chân Nguyệt này lại đột nhiên hỏi ra một vấn đề như vậy.

"Nếu đã chết, làm sao có thể sống?" Nhưng Từ Hàn rất nhanh liền lắc đầu, ung dung đáp lại, toàn bộ quá trình cũng không lộ ra một chút dị sắc hoặc là chân chờ nào.

Chân Nguyệt sau khi hỏi vấn đề này vẫn luôn nhìn thẳng Từ Hàn, ý đồ nhìn ra một chút manh mối từ trên mặt thiếu niên.

Nàng đương nhiên chưa từng thấy vị thiếu Phủ chủ Thiên Sách phủ kia, nhưng ít nhiêu có chút nghe qua, thí dụ như tuổi không lớn, ví dụ như mèo đen trên vai. Bởi vậy cho nên lúc này mới hỏi ra câu kia.

Đương nhiên nàng cũng không có được kết quả như mong đợi của bản thân, nhưng cũng không quá để ý việc này.

Thế nhưng Từ Hàn dường như có chút bất mãn với ý định thăm dò của nàng, lông mày hắn nhíu chặt. Cho nên Chân Nguyệt dứt khoát dừng đề tài này lại, đi thẳng vào vấn đề này: "Ta mơ hồ có cảm giác, giặc cướp ở Lộc Giác Nguyên cũng không đơn giản."

Chỉ là đề tài này dường như vẫn không khiến cho thiếu niên hứng thú, hắn cúi đầu, vuốt ve bộ lông cho mèo đen trong ngực.

Chân Nguyệt trà trộn giang hồ nhiều năm đương nhiên sẽ không vì vậy mà tức giận, nàng tiếp tục cười nói: "Bây giờ chúng ta có thể coi là châu chấu trên một sợi dây thừng, giúp đỡ lẫn nhau đối với tất cả mọi người đều có lợi, không phải sao?”

"Sau đó thì sao?" Thiếu niên cũng không ngẩng đầu hỏi.

"Ta muốn biết ngươi đến tột cùng có ý kiến gì đối với đám giặc cướp kia, đương nhiên tương ứng với nó, chúng ta cũng sẽ cung cấp cho ngươi tin tức mà chúng ta biết." Chân Nguyệt cố hết sức làm cho lời nói của mình nghe đủ thành khẩn, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng nàng quả thật cảm thấy áp lực cực lớn bởi vì thái độ không mặn không nhạt của thiếu niên.

Mà thiếu niên sau khi nghe nói lời này mặc dù ngẩng đầu lên, nhưng chỉ dùng ánh mắt lạnh như băng của mình nhìn chăm chú vào nàng, không cho ý kiến.

Chân Nguyệt hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh liền hồi tưởng lại.

Ánh mắt nàng trầm xuống, liền nói lần nữa: 'Kỳ thật chúng ta biết cũng không nhiều, thậm chí cũng sau khi ngươi hỏi, mới biết vị kia cũng là người của Sâm La điện..."

Chân Nguyệt thấy nói xong lời này, đối phương vẫn không có ý đáp lại, nàng cắn răng, lại tiếp tục nói: "Trước đó chúng ta có chút lui tới cùng Sâm La điện, phụ trách trung gian liên hệ với các thương đội vận chuyển hàng hóa đi Đại Hạ, sở dĩ ta cảm thấy những tên cướp kia cực kỳ không đơn giản, nguyên nhân rất lớn chính là bởi vì những thương đội bị chặn giết này, dường như đều giúp chúng ta vận chuyển những hàng hóa kia...

"Hàng hóa gì?" Lúc này đây, Chân Nguyệt còn chưa nói hết, đã bị Từ Hàn cứng rắn cắt đứt.

"Ừ?" Chân Quân lại sửng sốt, nàng cũng không ngờ Từ Hàn sẽ hỏi ra vấn đề như vậy, nhưng không biết vì sao nàng vẫn theo bản năng đáp lại: "Ta cũng không nói chính xác, dường như là một loại đan dược, màu sắc phiếm tím, đến tột cùng là vật gì thì ta không thể nói rõ ràng."

"Tử đan?" Từ Hàn nhíu mày càng sâu, hắn lại hỏi: "Cho nên trong chuyến hàng này cũng có?"

"Cái này ta không rõ ràng lắm, mấy ngày trước chúng ta đã không liên lạc cùng Sâm La điện, thế nhưng Cam lão đại trước kia quả thật cũng thường xuyên buôn bán thứ như vậy." Chân Nguyệt nói, nhưng vẫn không có hiểu rõ đan dược này đến tột cùng có liên quan gì với những tên cướp kia.

Nhưng Từ Hàn hiển nhiên không có tâm tư giải thích cho nàng, khi đó hắn đứng dậy, nhẹ nhàng đặt mèo đen trên đầu gối lên vai mình.

Sau đó liền cất bước thẳng đến bên cạnh xe ngựa đậu ở một bên, còn không đợi Chân Nguyệt hiểu được hành động này của hắn có ý gì, chỉ thấy một tay Từ Hàn cùng lúc đó dang ra, một tay xốc rương gỗ đặt ở xe ngựa vận chuyển hàng hóa lên.

Động tác như vậy hiển nhiên tạo thành tiếng động không nhỏ, mọi người xung quanh đồng loạt bị bừng tỉnh, ngước mắt nhìn về phía nơi này.

Nhưng Từ Hàn lại không để ý, hắn vung chân đạp rương gỗ kia đổ trên mặt đất, hàng hóa chứa bên trong lập tức tràn ra, đều là một ít đặc sản của Đại Chu.

"Từ huynh đệ, ngươi làm gì vậy?" Cam lão đại ôm chặt hai túi vàng đầu chó mơ thêm mười phòng tiểu thiếp vào lúc đó cũng bị đánh thức, y vội vàng tiến lên đi đến bên cạnh Từ Hàn, vẻ mặt lo lắng hỏi.

Cam lão đại cũng không ngốc, y từ trong thái độ đối với Từ Hàn của vị đại nhân kia cùng Chân Nguyệt ý thức được thiếu niên này cũng không phải không chịu nổi như mình thoạt nhìn, giờ phút này thấy hắn làm ra dị động như vậy, y cũng kinh ngạc vạn phần, nhưng cũng không dám trách mắng, e sợ chọc giận đối phương.

Nhưng Từ Hàn lại tựa như không nghe thấy y hỏi thăm, hắn thấy rõ trong rương hàng hóa kia cũng không có vật gì khác, liền cất bước đi về phía một chiếc xe ngựa khác, bắt chước làm theo như cũ.

Chỉ trong mấy chục hơi thở ngắn ngủi, hắn liền trước sau đẩy hàng hóa trên bốn chiếc xe ngựa xuống đất, nhưng cũng không thu hoạch được gì như trước.

Cam lão đại nhìn thấy, mặc dù trong lòng nóng nảy nhưng lại không dám tức giận, chỉ có thể bước nhanh đến bên cạnh Chân Nguyệt, lo lắng nói: "Chân cô nương, Từ huynh đệ đang làm gì vậy? Cô nương giúp tại hạ khuyên giải một chút, nếu như tại hạ có vô tình gây ra lỗi, tại hạ sẽ xin lỗi... bồi thường cho hắn không được sao?"

Với cái đầu toàn nghĩ về tiền của y, làm sao có thể nghĩ ra ý đồ của Từ Hàn.

Chân Nguyệt mặc dù trong lúc nhất thời cũng không nắm chắc tâm tư của Từ Hàn, nhưng cũng biết đối phương không có khả năng cố ý trả thù vì lúc trước Cam lão đại coi khinh mình, cho nên nàng bình tính nói: “Chờ một chút."

Ba chữ "chờ một chút" nói ra đương nhiên nhẹ nhàng, nhưng ngay trong lúc nói chuyện, lại có hàng hóa trên hai chiếc xe ngựa bị lật tung, rơi xuống đất.

Cam lão đại nhìn thấy cảnh tượng như vậy dù mắt không chớp nhưng tim quặn đau.

Mà ngay lúc Từ Hàn lật chiếc xe ngựa thứ bảy, lúc này đây, là một rương lương thực đầy ắp.

Số lượng tai họa của Đại Hạ không thể so sánh với Đại Chu, mấy năm nay hoàng đế Đại Hạ Lý Du Lâm có thể nói là võ công văn trị, Đại Hạ luôn luôn cơm no áo ấm, gạo cung lớn hơn cầu, giá cả so với Đại Chu chênh lệch rất nhiều, nếu như vận chuyển lương thực từ Đại Hạ đến Đại Chu còn có thể kiếm được chênh lệch, mà từ Đại Chu vận chuyển đến Đại Hạ, hiển nhiên cũng chỉ là lấy công làm lãi mà thôi.

Từ Hàn đương nhiên cũng hiểu được điểm này, cho nên hắn bước nhanh đến bên cạnh rương gỗ kia, đưa tay gõ vào thành và đáy hộp gõ, phát ra thanh âm rõ ràng có chút trống rỗng.

"Cái này!" Trên mặt Cam lão đại lập tức hiện ra vẻ bối rối, chỉ là lời này mới ra khỏi miệng, tay Từ Hàn liền vươn ra lần nữa, dưới tình huống không vận dụng một chút chân nguyên nào, cứng rắn dùng cánh tay phá vỡ đáy hòm gỗ kia.

Lúc này đám người mới phát hiện, đáy rương gỗ này vậy mà còn cất giấu một cái hốc tối, mà theo phần đáy rương bị Từ Hàn phá vỡ, trong hốc tối có từng hạt đan dược màu tím cũng rơi ra ngoài.

Từ Hàn khi đó nhặt một viên đan dược màu tím lên đặt ở chóp mũi ngửi ngửi.

"Yêu đan." Sau đó trong miệng liền phun ra hai chữ như vậy.

Đối với mọi người ở đây mà nói đều là hai chữ cực kỳ xa lạ, bất kể đoàn người Chân Nguyệt phụ trách liên lạc trung gian hay là đám người Cam lão đại phụ trách vận chuyển, bọn họ đều chưa bao giờ biết được thứ này đến tột cùng là vật gì.

Mà Từ Hàn cũng không có ý giải thích, khi đó chỉ đứng tại chỗ, nhíu mày, lại chưa từng phát hiện Huyền nhi trên vai sau khi ngửi được mùi vị đan dược kia lại nhảy xuống, ngồi xổm bên cạnh hốc tối hòm gỗ ăn từng viên từng viên Yêu đan. Nửa năm nay Từ Hàn mặc dù đại đa số thời gian đều cô độc một mình, nhưng lại thường xuyên truyền tin tức cùng ba người Tô Mộ An, Ninh Trúc Mang và Sở Cừu Ly, cho nên hắn cũng biết rất nhiều chuyện.

Thí dụ như bán yêu đến tột cùng là vật gì, ví dụ như dị động của vị Vô Thượng chân nhân Thái Âm cung kia, cũng ví dụ như nam tử áo bào đen ngày đó quấy rối ở Trường An đến tột cùng là người nào.

Bán yêu, Long khí, Yêu đan, Vô Thượng chân nhân, Thái Âm cung, thương đội, nạn trộm cướp.

Trong đầu hắn khi đó không ngừng vang vọng những lời này, lông mày lại càng nhíu càng sâu. Chợt thân thể hắn chấn động, một chuyện vẫn quấy nhiễu hắn hồi lâu khi đó bỗng nhiên trở nên rộng mở sáng sủa.

Hắn đi tới trước xe ngựa của người nọ, ngửa đầu nhìn về phía chiếc xe này.

"Ngươi muốn gì?" Từ Hàn hỏi.

Trong xe cũng không truyền đến bất kỳ tiếng động nào, dường như đối phương cũng không có ý định đáp lại Từ Hàn.

"Giết mấy tên cướp kia? Hoặc chỉ muốn biết rõ lai lịch của bọn chúng?" Nhưng Từ Hàn lại không để ý, tiếp tục tự mình nói.

Lần này giọng nói của nam nhân trong xe ngựa vang lên: "Có khác biệt nào hay không?"

"Đương nhiên có."

"Nếu là ý trước, thứ cho ta không thể tiếp tục vụ mua bán này."

"Mà nếu là ý sau..." Từ Hàn nói đến đây lại cố ý ngừng lại.

"Thế nào?" Nam nhân trong xe hỏi.

"Vậy ta đã biết rõ đáp án." Khóe miệng Từ Hàn lúc đó hơi nhếch lên.

"Hả? Là ai?"Thanh âm người nọ chợt có chút khẩn trương.

"Đáp án mà ta muốn thì sao?" Từ Hàn lại hỏi ngược lại.

Cho nên trong xe ngựa một lần nữa rơi vào im lặng.

Cho đến sau hơn mười hơi thở, người nọ mới lần nữa nói: "Nếu ngươi muốn hỏi là bảy năm trước, người tên Lưu Sanh trong cổ lâm Thượng Vân thành Thanh châu..."

Không biết vì sao, Từ Hàn ngửi được một tia hương vị khác biệt từ trong thanh âm của người nọ, hắn mở to tròng mắt nhìn chằm chằm vào khoang xe.

Mà khi đó, rèm cửa xe lại bị chậm rãi kéo ra, ánh lửa cùng ánh sao trên bầu trời chiếu vào toa xe u ám, bộ dáng người nọ cũng dần dần xuất hiện ở trước mắt Từ Hàn.

Ngay khi thấy rõ bộ dáng người nọ, thân thể hắn chấn động, đồng tử đột nhiên phóng đại, vẻ kinh hãi hiện lên đuôi lông mày.

Đồng thời giọng nói của nam nhân cũng ngay lúc đó chậm rãi vang lên: "Ta nghĩ, hắn có lẽ vẫn tiếp tục tồn tại."
Bình Luận (0)
Comment