Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 399 - Chương 11: Đường Sống

Chương 11: Đường sống Chương 11: Đường sốngChương 11: Đường sống

Thái Âm cung!

Lưu Sanh vừa nói ra lời này, mọi người ở đây đều sửng sốt.

Bất kể đối với dân chúng bình thường như Cam lão đại, hay là đối với du hiệp trà trộn giang hồ như Chân Nguyệt, Thái Âm cung đối với bọn họ mà nói đều là một địa phương cao cao tại thượng, tựa như Tiên cư. (chỗ tiên cư ngụ)

Mà đám cướp ở Lộc Giác Nguyên vốn là làm chuyện xấu, thậm chí giết người không chớp mắt chính là những người đọc sách thường ngày đầy nhân nghĩa đạo đức, chân tướng như vậy hiển nhiên cũng không thể làm cho mọi người tiêu hóa được trước tiên.

Từ Hàn ở một bên cũng nhíu mày, từ sáng sớm hắn đã nói cho Lưu Sanh biết suy đoán địch nhân của chuyến đi này rất có thể chính là Thái Âm cung. Nhưng Lưu Sanh lại không để ý, vẫn cố chấp đi tới, Từ Hàn lúc đầu cho rằng Lưu Sanh cũng không tín nhiệm mình, hiện tại xem ra gã dường như đã có chỗ dựa, cho nên biết rõ là Thái Âm cung từ trong đó làm khó dễ nhưng vẫn muốn đến gặp đối phương.

Hắn quả thực không rõ Lưu Sanh đến tột cùng có chỗ dựa gì, mới có thể có can đảm như vậy.

Nhưng hắn không thể không thừa nhận gã giờ phút này cùng ấn tượng của hắn về thiếu niên kia đã có khác biệt một trời một vực.

Mà ngay khi hắn nghĩ đến những chuyện này, đối thoại trên cuộc vẫn tiếp tục.

"Thái Âm cung cùng Sâm La điện ta xưa nay nước giếng không phạm nước sông, hiện giờ các ngươi làm ra hành vi như vậy là muốn Thái Âm cung cùng Sâm La điện ta liều mạng ngươi chết ta sống sao?" Lưu Sanh trầm giọng hỏi, trong giọng nói không thiếu vẻ tức giận nhàn nhạt. Bởi vì Thái Âm cung cản trở, dẫn đến quá trình vận chuyển Yêu đan cực kỳ khó khăn, mà gã triển khai hoạt động ở Đại Hạ bất kể là thân phận bán yêu của gã, hay là rất nhiều Tu La dưới trướng đều cần Yêu đan phụ trợ. Mà quá trình vận chuyển Yêu đan bị gián đoạn không thể nghi ngờ cản trở những chuyện này phát triển, Lưu Sanh đương nhiên không có khả năng ôm nửa điểm thiện ý đối với những Nho sinh này.

"Chân nhân trong cung ta xưa nay có nhiều kính ý đối với Địa Tạng vương điện hạ, sao lại như lời các hạ nói, chúng ta làm việc như thế, nói cho cùng còn không phải là vì các hạ hay sao?" Nho sinh áo bào trắng cầm đầu nhẹ giọng nói, khóe miệng nhếch lên rõ ràng mang theo một nụ cười đây mưu mô.

"Ta?" Lưu Sanh sửng sốt, hiển nhiên cũng không hiểu ý trong lời nói này của đối phương.

"Chân nhân rất hứng thú đối với sự tồn tại của các hạ, muốn mời các hạ đi vào trong cung gặp một lần." Ý cười trên mặt Nho sinh càng sâu.

Lưu Sanh lúc này rốt cục cũng hồi tưởng lại, những Yêu đan này mặc dù đối với hắn mà nói là cực kỳ trọng yếu, nhưng với truyền thừa của Thái Âm cung, muốn làm ra một ít Yêu đan cũng không phải là chuyện khó, nhưng hết lần này tới lần khác đối phương lại mạo hiểm đắc tội Sâm La điện, không ngừng đánh chết thương đội vận chuyển Yêu đan qua lại, như thế xem ra, thực ra chính là vì dẫn gã xuất động.

Mà thứ trên người gã có thể khiến cho vị Vô Thượng chân nhân kia chú ý, nghĩ đến cũng chỉ có thân phận bán yêu.

Nghĩ tới đây, sắc mặt Lưu Sanh lập tức trở nên cực kỳ khó coi.

Gã hiểu rõ mình dường như đã lọt vào một cái bẫy, mà tồn tại thân là Thái Âm cung, cái bẫy mà bọn họ bày ra hiển nhiên không thể phá giải dễ dàng. "Nếu Lưu công tử nguyện ý trở về cùng chúng ta, ngược lại có thể ít chịu chút đau khổ da thịt, nhưng nếu nhất định phải ngoan cố chống cự..." Nho sinh áo bào trắng kia lại nói, áo bào trắng của y lúc đó đột nhiên phồng lên, hắc khí chân chính không ngừng tuôn ra từ trong khe hở quần áo căng phồng của y, mà rất nhiều Nho sinh đi theo phía sau y cũng là như thế, hắc khí quanh thân bọn họ khi đó không ngừng tụ tập, cuối cùng lại giống như mây đen bao phủ tất cả mọi người trong đó.

Sắc mặt mọi người lập tức biến đổi, lấy kinh lịch của bọn họ từ trước đến nay, cũng chưa từng chứng kiến tình huống như vậy?

Nhưng Lưu Sanh hiển nhiên không phải hạng người cam nguyện thúc thủ chịu trói, quần áo của gã lúc đó cũng căng phồn, khí thế quanh thân không ngừng tăng lên, mà quỷ dị nhất chính là hai tròng mắt của gã khi đó một con biến thành màu tím, một con mặc dù cũng trở lại bình thường, nhưng bên trong lóe ra hào quang lại khí thế bức người.

Một cỗ lực lượng đáng sợ dường như đang thức tỉnh từ trong cơ thể Lưu Sanh.

Từ Hàn nhíu nhíu mày, hắn nói không nên lời vì sao mình lại có chút không thích đối với cỗ lực lượng trong cơ thể Lưu Sanh, đương nhiên lời lẽ văn hoa như vậy dường như cũng không thích hợp lắm, so với nói là không thích, chỉ bằng nói là cảm thấy không thoải mái lại càng thích hợp. Mà Từ Hàn dường như cũng từng có cảm thụ như vậy khi nam nhân áo bào đen xuất hiện ở trong thành Trường An ngày đó.

Ngay khi mọi người cho rằng một trận đại chiến sắp diễn ra, Nho sinh áo trắng kia nhướng mày, chỉ thấy ngón trỏ của y hơi cong lại, sau đó nhẹ nhàng bắn ra, hắc khí ngập trời sau lưng y liền cuốn tới, xông thẳng về phía Lưu Sanh.

Ánh tím trong mắt phải Lưu Sanh đại thịnh, một cỗ lực lượng khổng lồ muốn trào ra, nhưng cũng ngay lúc đó.

Khí tức màu đen kia trong nháy mắt đi tới chung quanh gã, lực lượng kia dường như có lực sát thương cực lớn đối với lực lượng trong cơ thể gã, chỉ hơi chạm vào, khí thế đang bốc lên trên thân thể Lưu Sanh liền giống như mây khói trong nháy mắt tản đi, sau đó những hắc khí kia giống như rắn độc quấn quanh thân thể của gã, khiến cho gã khi đó giống như bị xiêng xích giam cầm không thể động đậy.

"Thái Âm cung ta được xưng là có thể thôi diễn trên dưới ngàn năm, Lưu công tử cho rằng chúng ta sẽ không chuẩn bị trước thủ đoạn đối phó loại bán yêu như ngươi?" Bạch y nho sinh thấy mình đắc thủ, ánh mắt lập tức nheo lại, vẻ đắc ý trên mặt không hề che giấu chút nào.

"Bán yêu?" Tất nhiên Từ Hàn nghe vào hai chữ như vậy, sắc mặt của hắn lập tức biến đổi, ánh mắt nhìn về phía Lưu Sanh trở nên khác thường, đây không phải là lần đầu tiên hắn nghe được chữ như vậy, trong lòng hắn không khỏi có chút loạn.

Nếu Lưu Sanh cũng là bán yêu, vậy rất có thể nguyên nhân gã quên đi quá khứ cũng là như thế.

Mà khí tức gã bày ra vừa rồi cực kỳ tương tự với nam nhân áo bào đen ngày đó ý đồ cắn nuốt Long khí trong cơ thể Tần Khả Khanh, nói như vậy, nam nhân áo bào đen ngày đó, cũng chính là Vô Thượng chân nhân rất có thể cũng là một bán yêu, mà Tần Khả Khanh như Lộc tiên sinh nói...

Nhưng khí tức quỷ dị như vậy, đối với bán yêu mà nói thật sự chính là may mắn sao?

Từ Hàn không thể hiểu được, mà tình thế trước mắt hiển nhiên cũng không cho phép hắn suy nghĩ kỹ nữa.

"Không chỉ có ngươi, thậm chí những người phía sau ngươi cũng đều năm trong tính toán của chân nhân ta, thế nhưng ngươi yên tâm, bọn họ cũng không may mắn như vậy, chờ đợi bọn họ ở phía trước đều chỉ có một con đường." Thanh âm Nho sinh áo trắng kia lần thứ hai vang lên, ánh mắt y lập tức nheo lại, bên trong có hàn quang chợt hiện.

Tuy y không nói ra lời sau, nhưng ý tứ muốn biểu đạt đã cực kỳ lộ liễu.

Sắc mặt mọi người càng lúc càng khó coi, cho dù là đám người Chân Nguyệt cũng vào khắc đó sắc mặt trắng bệch, bất kể danh hào Thái Âm cung vang dội như thế nào, hay là lực lượng màu đen đầy trời tản mát ra khí tức cường đại, đều làm cho bọn họ không thể sinh ra một chút dũng khí phản kháng.

Nhưng ngay khi Chân Nguyệt sinh ra tuyệt vọng, một thiếu niên lại đột nhiên cất bước ra, xen kẽ qua người nàng.

"Cho ngươi một con đường sống, mang theo hắn rời khỏi nơi này, ta bảo vệ các ngươi một mạng."

Ngữ điệu thiếu niên lạnh như băng, lại mang theo một cỗ chắc chắn không thể nghi ngờ, mà sau khi nói xong lời này với nàng, không chờ Chân Nguyệt lấy lại tinh thần, thiếu niên kia tung người nhảy về phía trước.

Mà đồng thời, thanh trường kiếm bị hắn vác trên lưng kia trong một khắc đó ra khỏi vỏ ba phần.

Vì thế kiếm quang chói mắt sáng lên, kiếm ý vô biên trào ra.

Hào quang kia tựa như liệt dương mọc lên ở phương đông sau một đêm dài. (liệt dương: mặt trời nóng rực)

Cắt qua một đêm dài, xé toạc bóng tối.

Cũng làm cho đôi mắt của mọi người nhói nhói.

Nhưng dù là như thế, Chân Nguyệt vẫn nhìn thẳng luồng hào quang kia.

Nàng nghĩ, đây có lẽ là cảnh tượng rực rỡ nhất mà mình từng thấy trong cuộc đời hơn hai mươi năm này.
Bình Luận (0)
Comment