Chương 10: Trộm cướp
Chương 10: Trộm cướpChương 10: Trộm cướp
Huyền Nhi đáng giá bao nhiêu, đây là một đề tài rất thú vị.
Lấy biểu hiện nó có thể hàng phục bầy sói này mà xem, đương nhiên không phải là một Thần vật bình thường có thể mua được.
Nhưng đối với Từ Hàn mà nói, giá tiền của Huyền nhi cũng không phải do những yếu tố này quyết định, Huyền nhi ở chung với hắn nhiều năm như vậy, đừng nói hiện giờ nó biểu hiện ra chỗ đặc dị, cho dù Huyền nhi chỉ là một con mèo đen tâm thường, Từ Hàn cũng sẽ không dùng nó để tiến hành bất kỳ giao dịch nào.
Đồ đạc mà Từ Hàn có được cũng không nhiều.
Mà chính vì có được quá ít, cho nên với mỗi một thứ hắn đều sẽ dùng mạng của mình thủ hộ.
Cho nên ngay lúc đó hắn chợt lên tiếng đáp,'Ngươi không mua nổi."
Hắn đương nhiên cảm kích Lưu Sanh cứu mạng, cũng thật lòng coi gã là bằng hữu của mình, nhưng điều này không có nghĩa là hắn sẽ coi Huyền nhi như một hàng hóa tặng cho hoặc bán ra. Với Từ Hàn, cả hai đều rất quan trọng.
Câu trả lời như vậy nằm trong dự liệu của Lưu Sanh, gã nở nụ cười rạng rỡ, không còn quan tâm việc này nữa.
"Ngươi biết ra?" Gã dứt khoát chuyển hướng vấn đề này, hỏi ngược lại.
"Đương nhiên." Từ Hàn gật đầu.
Mà lúc này, mọi người rốt cục từ trong biến cố của Yêu lang phục hồi tinh thần lại, cả đám vội vàng thu thập hàng hóa trên mặt đất, vê phần Yêu đan đang rơi vãi khắp nơi kia, Cam lão đại sau khi hỏi ý của Lưu Sanh, liền mang nó bỏ vào trong một cái hốc nhỏ, Huyền nhi thấy thế vẻ mặt hưng phấn nhảy vào, híp mắt như ăn cơm đưa từng hạt từng hạt vào trong miệng.
"Nói xem, ta đến tột cùng là ai?" Hai tròng mắt Lưu Sanh nheo lại, nhìn Từ Hàn hỏi. ...
Ngày hôm sau, đoàn người mang theo hoặc thấp thỏm hoặc bất an một lần nữa tiến về phía trung tâm Lộc Giác Nguyên, chỉ là quan hệ của nhân viên trong đội ngũ lại bởi vì chuyện hôm qua mà lặng yên phát sinh biến đổi.
Vị đại nhân vật tên Lưu Sanh kia đương nhiên vẫn ngồi trong xe ngựa duy nhất của thương đội, nhưng đám người lại mơ hồ biến thành tư thế do vị thiếu niên có con mèo đen đứng trên vai kia cầm đầu.
"Lão đại, ngươi nói yêu vật kia có phải chính là giặc cướp nọ hay không?" Hồ Mã ôm tâm tư may mắn, đi tới trước mặt Chân Nguyệt, nhỏ giọng hỏi.
Chân Nguyệt nghe vậy lắc đầu,'Hắn nói không phải."
Hắn trong miệng nàng đương nhiên chính là Từ Hàn, Hồ Mã nghe được lời này ngẩng đầu nhìn bóng lưng thiếu niên phía trước một cái, nghĩ đến mình điêu ngoa lúc trước, gã không hiểu sao có chút chột dạ.
"Lão đại, tiểu tử này có chút tà dị." Gã bình tĩnh nói một lân nữa.
Ai ngờ lời này lại khiến Chân Nguyệt hung hăng trừng mắt, nàng nói: "Quản thật tốt cái miệng rách của mình, cẩn thận họa từ miệng mà ral"
Hồ Mã lập tức không còn kiêu ngạo, rụt đầu lui trở về.
"Còn nửa ngày đi đường nữa sẽ đến trung tâm của Lộc Giác Nguyên." Cam lão đại đi phía trước ngẩng đầu nhìn sắc trời, xoay người nói.
Lộc Giác Nguyên thực ra là một bình nguyên hẹp dài, muốn xuyên qua nơi này kỳ thật cũng không quá bốn năm ngày đi đường, hôm qua sau khi đuổi bầy sói đi, Từ Hàn liền hạ lệnh cho Cam lão đại vứt bỏ tất cả hàng hóa tại chỗ, hiện tại rương hàng hóa trong những chiếc xe ngựa này vận chuyển kỳ thật đã sớm trống rỗng, xe ngựa không có gánh nặng đương nhiên tốc độ sẽ nhanh hơn không ít, lúc này mới qua nửa ngày liền sắp đến trung tâm Lộc Giác Nguyên.
"Ừm, tiếp tục lên đường." Từ Hàn khẽ gật đầu, nói như thế.
Cam lão đại nghe vậy, sắc mặt mặc dù có chút khó coi nhưng cuối cùng cũng không dám làm trái ý của Từ Hàn, liền mang theo mọi người lên đường.
Hiển nhiên sau khi trải qua chuyện đêm qua, uy tín của Từ Hàn trong lòng mọi người đã đến mức khiến cả đám không có dũng khí phản bác quyết định của hắn.
Mà lúc Cam lão đại dẫn mọi người lên đường lần nữa, Từ Hàn nhìn bóng lưng đám người này, lông mày lại bỗng nhiên nhíu lại.
"Ngươi đang lo lắng những tên cướp kia sao?" Mà Chân Nguyệt khi đó cất bước đi tới bên cạnh Từ Hàn, nhẹ giọng hỏi.
Từ Hàn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình nghe vậy, đảo mắt nhìn Chân Nguyệt một cái, sau đó lại lắc đâu, cũng không nhiều lời.
Hắn không nói dối, hắn thực sự không nghĩ về chuyện này.
Hôm qua hắn kể tất cả chuyện mình biết vê Lưu Sanh cho đối phương nghe, nhưng phản ứng của người nọ lại làm cho Từ Hàn có chút thất vọng.
Gã với tư cách là Lưu Sanh đã hoàn toàn quên mất chuyện trước đây, ngoại trừ tên tuổi của mình thì cái gì cũng không nhớ được, ngay cả đệ đệ cùng muội muội ruột thịt của mình cũng quên mất. Nếu không phải đến cuối cùng gã móc ra thanh chủy thủ khắc chữ Hàn kia, Từ Hàn gần như sẽ hoài nghi người trước mắt chỉ là một gia hỏa trùng tên với Lưu Sanh như đúc.
Mà chủy thủ xuất hiện mặc dù làm cho Từ Hàn khẳng định thân phận của đối phương, nhưng đối phương lại có cảnh giác thật lớn đối với hắn.
Cuộc trò chuyện đêm qua cuối cùng kết thúc trong không vui.
Đối với Lưu Sanh mấy năm qua trải qua rất nhiều chuyện hiển nhiên tồn tại cảnh giác đối với Từ Hàn, cũng không tiết lộ ra quá nhiều điều, Từ Hàn đương nhiên không thể ép buộc gã, chỉ có thể tạm thời bỏ qua, muốn đợi xong chuyện nơi đây lại nói chuyện một chút với đối phương.
Chỉ là vẻ mặt u sầu như vậy của Từ Hàn rơi vào trong mắt Chân Nguyệt, đối phương dường như cũng không tin tưởng thái độ của hắn, chỉ cho rằng hắn đang trấn an mình.
Chân Nguyệt khi đó nhẹ giọng nói: "Thực ra ngươi cũng không cần quá lo lắng, nói không chừng những tên cướp nọ thật sự chính là đám Yêu lang kia...'
Suy đoán như vậy vẫn luôn tồn tại trong đầu Chân Nguyệt từ sau khi nhìn thấy những Yêu lang kia khát khao Yêu đan, chỉ là không biết vì sao, Từ Hàn ngay từ đầu đã phủ định suy đoán như vậy.
Giờ phút này nói ra, Chân Nguyệt đương nhiên có chút tâm tư nhỏ của mình, nàng hy vọng Từ Hàn có thể giải thích vì sao hắn chắc chắn những Yêu lang kia cũng không phải là kẻ đầu têu cướp bóc, hoặc là có thể biết được thân phận của những tên cướp kia từ trong miệng hắn, như vậy nàng ít nhiều có thể chuẩn bị sẵn sàng khi chúng nó đến. Chỉ là chút tâm tư này của nàng làm sao có thể giấu được Từ Hàn, hắn đưa mắt nhìn nàng một cái, nói: "Ngươi muốn biết những tên cướp kia đến tột cùng là ai?"
Chân Nguyệt ngược lại không có một chút tự giác sau khi chút tâm tư của mình bị chọc thủng, nàng khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn thẳng Từ Hàn.
"Thực ra có biết đối phương là ai hay không, đối với các ngươi mà nói cũng không có khác biệt. Điều duy nhất ta có thể nói cho các ngươi là...' Từ Hàn nhướng mày, một thanh âm khi đó từ trong miệng hắn phun ra."Nếu thật sự gặp phải những giặc cướp kia, cũng không cần làm bất cứ điều gì."
"Chỉ có trốn!"...
Từ Hàn đã tính toán thật kỹ, nếu thật sự như Chân Nguyệt nói, mỗi một thương đội bị cướp bóc đều mang theo Yêu đan này, hơn nữa số lượng cũng sàn sàn như Cam lão đại vận chuyển lần này.
Như vậy Yêu đan của mấy vụ án mạng trước đó cộng lại với nhau chỉ sợ là một con số cực kỳ không nhỏ, mà con số Yêu đan khổng lồ như vậy, nếu tất cả đều bị bầy sói kia thu được, có lẽ chúng nó có khả năng sinh ra biến dị tất nhiên không chỉ đơn giản như hôm qua nhìn thấy, rất hiển nhiên bầy sói tồn tại rất có thể là bởi vì bọn chúng dưới cơ duyên xảo hợp chiếm được một ít Yêu đan của đám giặc cướp kia.
Về phần là do những tên cướp kia cố ý làm, hay là không cẩn thận mất mát thì Từ Hàn không biết.
Mà Từ Hàn kết hợp với một ít tin tức lúc trước lấy được từ đám người Ninh Trúc Mang, trong lòng mơ hồ có chút suy đoán thân phận thật sự của những tên cướp kia, hắn cũng nói cho Lưu Sanh biết suy đoán như vậy, nhưng không biết là xuất phát từ mục đích gì, Lưu Sanh vẫn cố chấp bảo trì quyết định xuyên qua Lộc Giác Nguyên của mình trước đó.
Từ Hàn biết bởi vì mất trí nhớ, đối phương vẫn luôn có chút cảnh giác với mình, thấy khuyên giải không có hiệu quả, hắn cũng chỉ có thể kiên trì đi cùng, nhưng trong lòng đã âm thầm nghĩ làm thế nào để giải quyết việc này.
Về phần nhắc nhở đám người Chân Nguyệt, đối với Từ Hàn mà nói chỉ là một hành động mang ý thiện không tốn nhiều công sức, hắn rất vui vẻ làm chuyện như vậy, thậm chí để Cam lão đại vứt bỏ bớt hàng hóa, cũng hy vọng khi nguy hiểm đến, y cùng đám tiểu nhị có thể nhanh chóng thoát khỏi nơi này.
Có lẽ bản thân Từ Hàn chưa bao giờ phát hiện, đúng như Phu tử từng nói.
Bên dưới bề ngoài lạnh như băng của Từ Hàn, kỳ thật cất giấu một trái tim thiện lương hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn. ...
Chẳng bao lâu bóng đêm lại bao trùm Lộc Giác Nguyên.
Thương đội dừng lại, lửa trại bùng lên trong doanh địa.
Nhưng mọi người lại không có chút tâm tư nào đi ngủ, nơi này đã là trung tâm của Lộc Giác Nguyên, cũng là nơi xảy ra thảm án của mấy thương đội kia, Cam lão đại cố ý suốt đêm chạy xuyên qua nơi này, nhưng Lưu Sanh lại cực kỳ nghiêm khắc cự tuyệt đề nghị của đối phương, Cam lão đại dù không tình nguyện nhưng cũng không dám làm trái ý của Lưu Sanh, chỉ có thể là đóng quân hạ trại tại chỗ.
Nhưng thân ở tình cảnh này, những tiểu nhị kia cũng tốt, đám người Chân Nguyệt cũng được, ai ai cũng không buồn ngủ, ngược lại thần kinh cả đám đều cực kỳ căng thẳng.
Mà Từ Hàn rốt cục cũng hồi tưởng hành động của Lưu Sanh, gã vốn không phải là muốn đi đường hoặc làm chuyện gì khác, mục đích gã lựa chọn thương đội này ngay từ đầu chính là lấy Yêu đan trên người bọn họ làm mồi nhử, dụ dỗ đám cướp kia hiện thân.
Trên thực tế, kế hoạch của hắn có thể nói là rất thành công. Sau khi mọi người yên ổn ăn cơm tối xong, bình nguyên xa xa liền truyền đến một hồi tiếng bước chân.
Mọi người vốn đã khẩn trương như một sợi dây cung kéo căng khi đó đưa mắt nhìn lại, đã thấy một hàng bóng người chợt hiện lên đường chân trời xa xa kia.
Bọn họ tản bộ đi tới, bước đi nhìn như cũng không vội vàng, nhưng tốc độ lại cực kỳ nhanh, chỉ qua hơn mười hơi thở, đã có thể thấy rõ bộ dáng của bọn họ.
Khác với tưởng tượng là những tên cướp cầm đao kích, những người tới đều mặc áo bào trắng, đầu có trâm cài tóc, bộ dáng tuấn lãng mà khí tức trầm ổn.
Thay vì nói là cướp bóc, chi bằng nói Nho sinh sẽ càng thích hợp hơn.
"Bọn họ?" Cam lão đại nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Từ Hàn bên cạnh, ý đồ biết được một ít đáp án từ trong miệng đối phương.
Nhưng Từ Hàn hiển nhiên không có tâm tư để ý tới bọn họ, chỉ tiến người về phía trước một bước, trong miệng phun ra một câu giống như ban nãy: "Chạy!"
Mọi người sửng sốt, khi đó đầu chưa lấy lại tinh thần, mà đám Nho sinh áo bào trắng kia đã đi tới trước mặt bọn họ.
Vị Nho sinh cầm đầu kia lại dùng ánh mắt lạnh như băng lần lượt đảo qua trên cơ thể mọi người, cuối cùng chợt nhướng mày, nhìn về phía xe ngựa duy nhất trong tòa doanh địa kia.
"Xem ra lúc này đây, người tới là một đại nhân vật a?" Nho sinh kia nói như thế, nhưng trong ánh mắt lại không có một chút kinh ngạc nào."Không thể tưởng được Sâm La điện nhà lớn nghiệp lớn, lại lao sư động chúng vì chút Yêu đan này như thế..."
Mà khoang xe cũng chậm rãi mở, Lưu Sanh cất bước đi ra.
Gã đi tới trước mặt đám Nho sinh áo bào trắng kia, giống như bọn họ đang đưa mắt đánh giá đối phương một phen, cuối cùng trầm giọng nói.
"Tại hạ cũng không thể tưởng tượng được, Thái Âm cung xưa nay được xưng là Thánh địa của người đọc sách, bây giờ vì một chút Yêu đan, lại có thể làm ra chuyện thương thiên hại lý như vậy!"