Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 401 - Chương 13: Biến Dị

Chương 13: Biến dị Chương 13: Biến dịChương 13: Biến dị

Từ sau khi chuyện Trường An qua đi, Từ Hàn đã ở lại Đại Chu khoảng chừng nửa năm.

Nửa năm nay hắn làm không nhiều việc, nhưng mỗi một kiện đối với hắn mà nói đều cực kỳ trọng yếu.

Hình Thiên kiếm bị Tư Không Bạch cướp đi, hắn cùng thanh kiếm này tâm huyết tương liên, mỗi một lần Tư Không Bạch vận dụng kiếm này đều sẽ tạo thành tổn thương không nhỏ đối với thân thể hắn. Việc đầu tiên Từ Hàn làm mấy ngày nay chính là dùng kiếm ý trong cơ thể loại bỏ Huyết nguyên kia ra ngoài cơ thể, thế nhưng cuối cùng lại phát hiện, Huyết nguyên kia đã nối liền một thể với hắn, loại bỏ nó sẽ chỉ mang đến hậu hoạn lớn hơn, bất đắc dĩ, Từ Hàn chỉ có thể tạm thời lấy kiếm ý phong ấn nó lại.

Mà theo Huyết nguyên kia bị phong ấn, chín đạo chân nguyên trong cơ thể hắn liền chỉ còn lại Tam nguyên Thiên Địa Nhân, bốn quả Kiếm nguyên, cộng thêm một quả Yêu nguyên, tổng cộng tám đạo chân nguyên.

Cái này so sánh với tu sĩ tâm thường đã mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, nhưng điều không tốt chính là hắn sớm đã phá vỡ Tam Nguyên cảnh, đi tới cảnh giới thứ tư Thông U cảnh.

Cũng giống như tòa nhà cao vạn trượng, trước khi một tâng nữa chưa được thiết lập xong, phía dưới bày biện như thế nào đều là do mình định đoạt, nhưng nếu tầng trên đã xây xong, hiện tại phá một cột trụ trong đó, tất nhiên tòa nhà kia sẽ lung lay sắp đổ.

Mắt thấy tu vi của mình sẽ phải giảm xuống, Từ Hàn nghĩ tới nghĩ lui, lại bỗng nhiên tìm được lực lượng mà vị nam nhân đạp ánh sao ngày đó lưu lại trong cơ thể mình. Dựa vào thái độ ngựa chết xem ngựa sống, Từ Hàn thử luyện hóa đạo tinh quang kia thành chân nguyên thứ chín của mình - Tinh nguyên.

Lại không ngờ dưới cơ duyên xảo hợp, hành động này cực kỳ thuận lợi.

Lần thứ hai khôi phục Cửu nguyên, hắn không chỉ có căn cơ vững chắc, lại càng một lân phá vỡ U môn, Thông U cảnh đại thành, chỉ cần tiến thêm một bước là sẽ có thể đến cảnh giới thứ năm Thiên Thú cảnh.

Mà chỗ tốt hắn nhận được còn xa hơn thế.

Phải biết rằng khi tu vi thân thể của hắn đạt tới cảnh giới thứ tư Tử Tiêu cảnh, liền khó tiến thêm nửa bước, cho dù đạt được "Tu La Quyết" hoàn chỉnh cũng bởi vì tu luyện thân thể có khó khăn thật lớn mà để cho hắn mất thời gian lại có tiến bộ rất ít. Nhưng sau khi Tinh nguyên này rót vào trong cơ thể, hắn rõ ràng phát hiện mình vậy mà có thể thông qua hấp thu tinh quang rèn luyện thân thể, tốc độ nhanh hơn không chỉ một bậc so với Tu La Quyết lúc trước, chỉ nửa năm trôi qua, tu vi thân thể Tử Tiêu cảnh hồi lâu không có dấu hiệu buông lỏng đã tiến một bước xa, dường như đã cách cảnh giới thứ năm Long Tượng cảnh rất gần.

Mà sau đó Từ Hàn lại dốc lòng nghiên cứu thanh trường kiếm không biết tên mà vị nam nhân kia tặng cho mình một phen, mất khoảng chừng bốn tháng, hắn cũng chỉ phát hiện trường kiếm đen kịt như vậy cực kỳ không giống phàm vật, chỉ cần thúc dục kiếm ý liền có thể gọi ra khoảng chừng ba ngàn đạo kiếm ảnh, bất kể ngự địch giết địch đều có thể nói là cường hãn vô cùng.

Cũng bởi vì như thế, khi đối mặt với Nho sinh quỷ dị của Thái Âm cung này, Từ Hàn cũng mới có chút lực đánh một trận như vậy.

Chỉ là thúc dục khoảng chừng ba ngàn đạo kiếm ảnh, đối với tu sĩ Thông U cảnh như Từ Hàn mà nói vẫn là cực kỳ tiêu hao.

Hai tay Từ Hàn cầm kiếm, lấy thế khiêng đỉnh chống lại bàn tay hắc ám thật lớn kia.

Ba ngàn đạo kiếm ảnh giống như mũi tên sắc bén không ngừng liên miên không dứt đánh tới chỗ hai thứ này va chạm.

Thời gian giằng co như vậy kéo dài gần trăm hơi thở, rốt cục nương theo một tiếng nổ vang thật lớn, hắc khí đầy trời cuối cùng cũng không chịu nổi Từ Hàn điên cuồng oanh kích, triệt để tản đi.

Hôi

HôiI

Sau một phen đối đấu, Từ Hàn thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, kiếm quang của trường kiếm trong tay ảm đạm, mà những kiếm ảnh đầy trời kia cũng bởi vì mất đi kiếm ý của Từ Hàn thúc giục mà tất cả đều quy vào trong kiếm.

Còn sắc mặt Nho sinh áo đen cũng không dễ nhìn, nhưng không chỉ bởi vì lần đối chiến vừa rồi tiêu hao hết nội lực cực lớn, mà còn bởi vì cảnh tượng sau một trăm hơi thở, đám người Lưu Sanh đã sớm không biết tung tích, muốn đuổi kịp bọn họ chỉ sợ lại phải hao phí không biết bao nhiêu tinh lực.

Đương nhiên bọn họ đổ lỗi phiền toái như vậy cho Từ Hàn.

"Ngươi rất khác biệt, từ ý nghĩa nào đó mà nói, ngươi coi như là vui mừng ngoài ý muốn đối với chúng ta, thậm chí ý nghĩa còn có thể lớn hơn tên bán yêu kia, nếu ngươi muốn ngăn cản phiền toái này thay hắn, vậy ngươi phải làm tốt giác ngộ tương ứng." Nho sinh cầm đầu sắc mặt âm trầm nhìn Từ Hàn, khóe miệng dần dần gợi lên một nụ cười ác độc.

Từ Hàn có thể né tránh phương pháp "Thiên Dịch" tính toán, như vậy có lẽ trên người hiển nhiên có chỗ đặc biệt. Mà về phần là cái gì thì y không biết, nhưng cũng chính bởi vì như thế, hắn đối với Thái Âm cung mà nói có lẽ là một vật rất có giá trị. Ít nhất theo y thấy, mang Từ Hàn về Thái Âm cung, hẳn là có thể bù đắp cho sai lầm thả Lưu Sanh rời đi.

Nghĩ như vậy, hắc khí đầy trời lại từ trong cơ thể bọn họ tuôn ra, tập hợp ở phía chân trời.

Tinh quang cùng ánh trăng lần thứ hai bị che khuất, trong một phương thiên địa nho nhỏ Lộc Giác Nguyên này lập tức lâm vào hắc ám.

Từ Hàn thân ở hoàn cảnh như thế hai tròng mắt híp lại, kiếm quang trên trường kiếm trong tay lập tức sáng lên.

Hắn gân như cùng một lúc điểm mũi chân xuống đất, trực tiếp giết tới đám người kia.

Hắn ý thức được hắc khí từ Nho sinh này bộc phát ra dường như có tác dụng giống với hạo nhiên chính khí mà đám người Lộc tiên sinh kích phát, chỉ có thể dùng khí ngự địch, mà bản thân lại không có quá nhiều chiến lực.

Có câu là bắt giặc trước bắt vua, rất hiển nhiên muốn phá vỡ cục diện này, biện pháp tốt nhất chính là xuống tay với những Nho sinh kia.

Từ Hàn nghĩ đến những điều này liền thúc dục kiếm ý còn sót lại trong cơ thể lần nữa, ba ngàn đạo kiếm ảnh khi đó lại từ trên thân của trường kiếm đen kịt tuôn ra, giống như hộ vệ quanh quẩn quanh người hắn.

Ánh mắt của hắn tràn ngập vẻ kiên định, tốc độ nhanh đến cực hạn, trong nháy mắt liền giết tới trước mặt Nho sinh cầm đầu kia.

Nhưng đối mặt với Từ Hàn hùng hổ như thế, trên mặt Nho sinh vẫn chưa lộ ra một chút hoảng sợ nào, ngược lại trong tay kết ấn thúc dục hắc khí đầy trời phong bế đường lui của Từ Hàn.

Từ Hàn mơ hồ ý thức được không ổn, nhưng nếu xoay người lại, lấy tình huống hiện tại của hắn muốn phá vỡ hắc khí bao vây cũng không phải là chuyện dễ dàng, so với như thế, chi bằng buông tay đánh một trận.

Vì thế, kiếm ý quanh người hắn càng lúc càng mãnh liệt.

Ba ngàn đạo kiếm ý kia cũng phát ra từng trận tiếng kiếm minh cao vút, chúng nó xoay tròn vây quanh Từ Hàn, hóa thành một vật hình xoắn ốc khổng lồ lấy thần kiếm màu đen làm mũi nhọn.

Phốc!

Chỉ nghe một tiếng vang nhỏ, mũi kiếm của Từ Hàn trực tiếp đâm vào thân thể vị Nho sinh cầm đầu kia

Cũng không có phản kích hoặc là trở ngại thật lớn như trong tưởng tượng, kiếm của hắn cực kỳ dễ dàng liền làm được điểm này.

"Hừ, muốn chết." Tên Nho sinh kia giống như quỷ my âm trầm liếc nhìn Từ Hàn, phát ra một tiếng lạnh lùng như thế, sau đó thân thể của y vào lúc đó giống như túi khí nổ tung, rất nhiều Nho sinh xung quanh cũng là như thế, bọn họ cứ như vậy một tên tiếp theo một tên hóa thành một đạo khí tức đen kịt tại trước mặt Từ Hàn, còn áo bào trắng trên người họ thì vung vãi trên mặt đất

"Cái này!" Từ Hàn dù được chứng kiến rất nhiều tình cảnh quỷ dị vào lúc này trong lòng cũng tránh không được chấn động.

Nhưng kế tiếp, những hắc khí kia hắc khí đám Nho sinh gọi ra lúc trước tụ hợp đến cùng một chỗ, sau đó cuồn cuộn ngưng tụ, thoáng qua liền biến thành một quái vật hình người màu đen khổng lồ cao chừng ba trượng

Nó có hai con ngươi màu đỏ tươi, xương cốt đen kịt bại lộ bên ngoài, ở dưới huyết nhục tựa như nham thạch nóng chảy không ngừng cuồn cuộn trong người, thỉnh thoảng từ trong rơi ra chất lỏng cực nóng, sau khi rơi xuống đất nhúc nhích một trận liên hóa thành các loại rắn độc, côn trùng, bò cạp ngoài da cháy đen, chỉ chít chiếm giữ tại bên người quái vật khổng lồ kia.

"Chính là phàm nhân cũng muốn làm tổn thương ta!" Quái vật khổng lồ kia nói như thế, bỗng nhiên một tay duỗi ra, cánh tay vào lúc đó không ngừng duỗi dài, tựa như vung nắm đấm tới chỗ Từ Hàn đang đứng.

Cảm nhận được uy lực khổng lồ ẩn chứa bên trong một kích này, Từ Hàn không dám vô lễ, tung người nhảy lên, hiểm lại càng hiểm né đi một kích quỷ dị này.

Âm!

Chỉ nghe một tiếng nổ vang thật lớn, chỗ Từ Hàn vừa mới đứng đã bị cánh tay của quái vật đánh ra một cái khe rãnh cực lớn, trên cánh tay kia dường như mang theo nhiệt lượng lực lớn, bốn phía khe rãnh bị đánh ra kia không ngừng trở nên cháy đen, thậm chí sụp đổ.

Từ Hàn thấy được trong lòng run sợ.

Hắn không dám ham chiến, ngay lúc đó lại nghiến răng tế ra ba nghìn đạo kiếm ảnh kia một lần nữa, trong miệng quát to: "Kiếm như thác!"

Lập tức ba nghìn đạo kiếm ảnh lóe lên ánh vàng tiếp tục gào thét lên bay về phía mặt quái vật kia.

Kiếm ảnh màu vàng đập nện trên người quái vật, không ngừng nổ ra từng trận ánh lửa, nhưng lại không cách nào phá vỡ thân thể cứng rắn của quái vật kia, tuy vậy lại có thể thoáng trì hoãn khả năng ra tay thêm một lần nữa của nó.

Mà chuyện này đối với Từ Hàn mà nói đã đầy đủ rồi.

"Huyền nhi!" Hắn lại phát ra một tiếng hô to lần nữa, trường kiếm trong tay trở vào vỏ, cũng không thèm liếc mắt nhìn yêu vật kia, liền quay người bỏ chạy thục mạng. "Meol"

Huyền nhi trốn ở không biết nơi nào vào lúc đó lại nhảy ra, nó cũng hô to một tiếng, nhưng âm cuối "Meo" còn chưa kết thúc, đã biến thành một tiếng gào thét thật dài.

"Rống!" Thân hình thật nhỏ của nó nhảy đến bên cạnh người Từ Hàn, một luồng hào quang màu tím bao bọc, đợi khi nó rơi xuống đất đã biến thành một con báo đen cao ba thước.

Từ Hàn cũng không kinh ngạc đối với chuyện này, trở mình tung người đã nhảy vào trên người của nó.

"Đi maul"
Bình Luận (0)
Comment