Chương 14: Công kích
Chương 14: Công kíchChương 14: Công kích
Từ Hàn sớm đã có nhận thức về chỗ đặc dị của Huyền nhi, sức chiến đấu của nó khi biến thân thành báo đen mặc dù cũng chỉ tâm cảnh giới Tam Nguyên cảnh, nhưng thắng ở tốc độ cực nhanh, cho dù hắn toàn lực thi triển, có lẽ có thể ngang hàng trong thời gian ngắn, nhưng sức chịu đựng lại kém xa.
Đợi đến khi Từ Hàn ra lệnh một tiếng, Huyền nhi lại phát ra một tiếng thét dài, giống như tia chớp màu đen bỏ chạy về nơi xa.
Quái vật màu đen do Nho sinh hóa thành phía sau thấy vậy, trong hai mắt huyết quang đại thịnh.
Chất lỏng màu đỏ tựa như dung nham từ trên cơ thể nó tróc ra cùng khi đó không ngừng rơi xuống, hóa thành rắn rết giương nanh múa vuốt.
"Đi! Phải tìm được hắn!"Quái vật màu đen kia nói như thế, thân thể dừng lại, thân hình khổng lồ khi đó dễ dàng bay lên mấy trượng, đuổi theo phương hướng Từ Hàn bỏ chạy.
Mà chỗ nó đạp qua, đều lưu lại dưới đại địa một dấu chân cháy đen. ...
Khoảng chừng ba canh giờ qua đi.
Sắc trời đã chuyển sang màu trắng.
Từ Hàn có thể cảm giác rõ ràng được hô hấp của Huyền nhi trở nên có chút hỗn loạn, nghĩ đến ba canh giờ này điên cuồng chạy như vậy, đối với nó mà nói cũng là tiêu hao không nhỏ.
Từ Hàn trâm lông mày nhìn phía sau, tốc độ quái vật khổng lồ kia dường như là điểm yếu của nó, đến giờ phút này vậy mà không có xu thế đuổi kịp bọn họ.
Từ Hàn võ vỗ đầu Huyền nhi, ý bảo nó có thể chậm tốc độ lại một chút, ánh mắt lại ngẩng lên nhìn chung quanh.
Để đảm bảo an toàn cho Lưu Sanh, Từ Hàn cố ý dẫn dắt địch nhân chạy về hướng rời xa Đại Hạ, một đường chật vật chạy trốn, giờ phút này đã không biết đang ở nơi nào.
May mắn sắc trời không quá tối, Từ Hàn vẫn có thể thấy rõ phương hướng đại khái, kế tiếp chỉ cần cẩn thận tránh đi quái vật màu đen kia, đi tới Đại Hạ là được.
Từ Hàn nghĩ đến những điều này đang muốn bảo Huyền nhi quay đầu, nhưng mặt đất lại chợt truyền đến một trận rung động.
Rung động kia ngay từ đầu cực kỳ nhẹ, nhưng chỉ vài hơi thở liền trở nên kịch liệt hẳn lên.
"Rống!" Huyền nhi hiển nhiên cũng cảm nhận được điểm này, nó cong người phát ra một trận gầm nhẹ. Từ Hàn từ bộ dáng cảm nhận được sự bất an của nó, lông mày Từ Hàn khi đó cũng nhíu lại.
Mặt đất dưới chân rung động càng lúc càng kịch liệt, đất vàng bao trùm trên Lộc Giác Nguyên bắt đầu sụp đổ, mà từng bóng người đen kịt hiện lên trước mắt Từ Hàn.
Đó là từng con côn trùng bọ cạp và rắn độc, ánh mắt đỏ tươi của bọn chúng như thủy triều trải đầy mặt đất, bao vây Từ Hàn cùng Huyền nhi trong đó.
Từ Hàn khi đó phản ứng lại những độc vật này chính là thứ tróc ra khỏi cơ thể quái vật khổng lồ kia.
Hắn vốn tưởng rằng đã thoát khỏi quái vật kia truy bắt, giờ phút này mới biết thì ra đều là mình suy nghĩ đơn giản.
Trong lòng hắn hoảng sợ, muốn sai khiến Huyền nhi rời khỏi nơi này, lại không ngờ những độc vật kia lại bắt đầu tụ tập vào một chỗ, sau mấy hơi thở, hơn trăm con quái vật màu đen có diện mạo giống hệt như quái vật kia, chỉ là vóc dáng lại nhỏ hơn rất nhiều, tâm khoảng bằng người lớn hiện lên trước mặt Từ Hàn.
"Chạy? Ha ha, người mà Thái Âm cung ta đã để ý, chưa một ai có thể chạy thoát." Hơn trăm con quái vật kia nói như thế, thanh âm chỉnh tề, tựa như là từ trong miệng một người nói ra vậy.
"Huyền nhi! Chạy!" Từ Hàn trong lòng kinh hãi, cũng bất chấp những thứ khác, lập tức liên hét lớn một tiếng, Huyền nhi hiểu ý hắn khi đó liền phát lực ở mũi chân, thân thể hóa thành một tia chớp màu đen gào thét xông ra.
Mà Từ Hàn ngồi ở trên đó lại là hàn quang trong mắt thiểm triệt, kiếm trên lưng bị hắn rút ra, ba ngàn đạo kiếm ảnh màu vàng bắt đầu khởi động, tụ tập thành một biển kiếm ở trên đỉnh đầu hắn, theo Từ Hàn quát to một tiếng, kiếm ảnh màu vàng kia tựa như mũi tên rời cung bắn về phía một chỗ nào đó.
Âm ầmI
Nương theo một tiếng nổ vang thật lớn, thân thể quái vật màu đen bị kiếm ảnh bắn trúng chợt run rẩy, trong nháy mắt liền tan rã, mà vòng vây quanh người Từ Hàn cũng lập tức xuất hiện một lỗ hổng.
"Nhanh!" Từ Hàn thấy thế vội vàng thúc giục. Huyền nhi dưới háng cũng là tốc độ lần thứ hai tăng lên mấy điểm, liền từ chỗ lỗ hổng kia chạy ra.
Nhưng ngay lúc đó, thân thể quái vật màu đen kia vốn đã bị kiếm ảnh của Từ Hàn điên cuồng công kích dẫn đến tứ tán lại lần nữa hóa thành từng con rắn rết, nhanh chóng tụ tập cùng một chỗ, lần thứ hai hóa thành quái vật màu đen chắn trước người Từ Hàn.
Từ Hàn thấy vậy trong lòng hoảng sợ, Huyền nhi vào lúc đó cũng dừng bước chân của mình.
"Ta đã nói rồi, nếu ngươi muốn ngăn cản tai họa này thay bán yêu kia, như vậy ngươi phải có giác ngộ gánh vác lửa giận của Thái Âm cung, thiên đạo tuần hoàn, đạo lý nhân quả xưa nay là như thế."
Thanh âm của đám quái vật lại vang lên, mà bọn chúng cũng bắt đầu đi về phía Từ Hàn, dần dần thu nhỏ vòng vây đối với hắn.
Từ Hàn ngồi trên người Huyền nhi nhíu mày, hắn không thể không lui đến trung tâm vòng tròn này, cảnh giác nhìn quái vật màu đen từ bốn phía đi tới.
Đại chiến lúc trước đã hao tổn đại phần lớn lực lượng của hắn, ba canh giờ này chỉ lo chạy trối chết, tuy khôi phục được một chút kiếm ý, nhưng sau một kích vừa rồi cũng tiêu hao hầu như không còn, giờ phút này chiến lực của hắn đã là mười không còn một, huống hồ những quái vật màu đen này quả thực quá mức khủng bố, tựa như Từ Hàn cũng không cách nào tạo thành thương tổn thực chất đối với chúng nó. Nghĩ tới đây, tâm tư Từ Hàn càng thêm nặng nề.
Những quái vật này càng đến càng gần, tốc độ của bọn chúng rất chậm, lại bước đi cực kỳ chỉnh tề, không cho Từ Hàn một chút cơ hội phá vòng vây, hắn mấy lần vận chuyển kiếm ý quanh thân ý đồ chém giết bọn chúng nhưng kết quả đạt được cũng không khác gì lúc vừa rồi.
Những quái vật kia giống như thật sự giết không chết, đúng lúc Từ Hàn khuấy thân thể chúng nó thành nát bấy, đối phương vẫn có thể sống lại lần nữa chỉ trong thời gian rất ngắn.
Mắt thấy những quái vật kia sắp đi tới trước mặt, mà khí tức quanh người Từ Hàn lại bởi vì mấy lần mạnh mẽ ra tay mà càng thêm suy yếu, ngay cả Huyền nhi trong quá trình giao thủ như vậy cũng bị cắt ra mấy vết thương đỏ thắm trên bộ lông đen nhánh, máu tươi không ngừng chảy xuống.
Đám quái vật chỉ trong tích tắc liền đi tới trước mặt Từ Hàn, cánh tay đen kịt của chúng nó vươn ra, huyết quang tràn ngập trong mắt, muốn chế trụ hắn lại. Từ Hàn khi đó trái ngăn phải cản, cố gắng đối kháng đến cuối cùng, nhưng cách làm như vậy ngoại trừ tăng tốc tiêu hao thể lực vốn không nhiều lắm của hắn, cũng không có ý nghĩa gì khác.
Mà ngay khi Từ Hàn gần như đã cầm không nổi kiếm trong tay, Huyền nhi cũng đã không thể đứng thẳng người, cánh tay quái vật màu đen kia cũng đè tới thân thể bọn họ.
Ngao ô ôI
Phương xa nơi chân trắng bệch, đất vàng trải đây chợt truyền đến một tiếng tru kéo dài.
Trên ngọn đồi nơi trời đất giao nhau, từng bóng dáng bốn chân hiện lên, cầm đầu là một con cự lang thân cao chừng tám thước, nó ngửa đầu tru lớn, mà mặt trời vào lúc đó cũng dần dần mọc sau lưng nó.
Thanh âm này vừa dứt, mặt đất bắt đầu run rẩy, tựa như có thứ gì đó đang vọt tới nơi này.
Từ Hàn xuyên thấu qua khe hở của đám quái vật màu đen, ngước mắt nhìn lại.
Chỉ thấy cự lang đang đứng đầy đỉnh núi giờ phút này giống như thủy triều vọt tới nơi này.
Bọn chúng tuy không phải người, nhưng giờ phút này trong mắt lại lộ ra quyết ý chịu chết không từ nào đó...