Chương 15: Huyên nhỉ
Chương 15: Huyên nhỉChương 15: Huyên nhỉ
Mặt trời vừa mọc.
Hào quang màu vàng chiếu rọi đại địa phủ kín Lộc Giác Nguyên.
Bầy sói đi ngược sáng, bộ lông đen kịt dưới ánh mặt trời lóe lên ánh vàng chói mắt.
Mặt đất dường như đang run rẩy.
Bởi vì bây sói chạy vội, cũng bởi vì quyết ý chịu chết.
Ngao ôi
Lang vương đứng ở trên đỉnh núi ngửa mặt lên trời thét dài.
Giống như tiếng kèn xung phong, cũng giống như bài ca phúng điếu anh linh!
Rống!
Kèm theo một tiếng gầm giận dữ, bầy sói rốt cục giao nhau với những quái vật màu đen kia.
Không có chém giết như trong tưởng tượng, cũng không có cảnh tượng bi tráng huyết nhục tung bay.
Những con sói đen kia lấy thân thể đụng vào những quái vật màu đen nọ, thân hình vốn đã khổng lồ, cộng thêm lực trùng kích cực lớn do lao từ sườn núi cao xuống, làm cho những quái vật màu đen kia vừa tiếp xúc với thân thể bọn chúng đã hóa thành hạt phấn, đương nhiên những hạt phấn kia lại giống như lúc trước, rất nhanh liền tụ tập lại, mà hễ con sói nào va chạm đến thân thể quái vật này khi đó cũng dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được biến thành cháy đen, sau đó hóa thành tro tàn.
Nhưng kết cục đủ để xưng là tàn nhẫn như vậy vẫn chưa hề ngăn cản được bầy sói, từng con sói khổng lồ vẫn ngang nhiên không sợ chết phát động xung phong giết tới những quái vật màu đen kia.
Từ Hàn nhìn cảnh tượng này, đáy lòng nói không nên lời đến tột cùng là tư vị gì, chỉ cảm thấy nặng trịch, tựa như đè nặng ngàn cân.
Tuy rằng mỗi một lần quái vật đều sẽ sống lại như dự định, nhưng sống lại như vậy ít nhiều cần một chút thời gian, mà dưới sự trùng kích như cuồng phong bão táp của bầy sói, phòng tuyến của quái vật cuối cùng cũng lộ ra một lỗ hổng.
"Huyền nhi, nhanh!" Từ Hàn cũng không kịp suy nghĩ kỹ, khi đó cao giọng quát lớn, Huyền nhi đương nhiên hiểu được ý của hắn, vào giờ khắc đó cũng phát ra một tiếng gầm, thân thể dừng lại, chạy như điên tới chỗ lỗ hổng kia.
Tốc độ của nó vốn cực nhanh, hơn nữa có bầy sói yểm hộ, đợi đến khi đám quái vật màu đen phục hồi tinh thần lại, Từ Hàn cùng Huyền nhi đã chạy đến trên ngọn đồi kia.
Mà đám quái vật màu đen vào lúc đó cũng phát hiện con sói khổng lồ đứng trên đồi, trong con ngươi màu máu của bọn chúng lập tức ánh đỏ đại thịnh, thân thể khi đó bắt đầu chậm rãi nhúc nhích, lần thứ hai tụ tập lại với nhau, lại hóa thành một con quái vật cao ba trượng.
"Thì ra là con súc sinh mấy ngày trước chạy trốn trong núi! Ngươi dám làm hỏng chuyện của ta, cứ chờ ta luyện hồn phách của ngươi vào trong Yêu cổ đi." Con quái vật màu đen kia nheo con ngươi màu máu lại, nói như thế, thanh âm thật lớn như núi lở sóng thần.
Lời này vừa dứt, hắc khí đã tràn ngập quanh người nó, đám sói đen tràn tới dưới hắc khí bao phủ, bước chân đột nhiên trở nên chậm chạp, mà thân thể lại dùng tốc độ mà mắt thường có thể thấy được dần dần teo tóp đi, trong nháy mắt liền hóa thành từng bộ hài cốt da bọc xương. Bầy sói cực lớn của Lang vương trong nháy mắt này đều hóa thành xương khô.
Trong mắt Lang vương dấy lên hỏa diễm, tràn đầy bi thống, cũng là phẫn nộ.
"Đi" Lúc này Từ Hàn đã chạy tới trên đồi, đi tới bên cạnh Lang vương, lớn tiếng hô với nó.
Quái vật màu đen này quả thực quá mức quỷ dị một chút, hắn không phải là đối thủ, Từ Hàn nhìn ra thực lực của Lang vương này thật sự chỉ sàn sàn so với mình, ngoại trừ chịu chết liền không có bất cứ ý nghĩa gì khác.
Lang vương mặc dù cũng không phải Nhân loại, nhưng cứu hắn lại là sự thật, hắn làm sao có thể nhìn nó đi chịu chết.
Đáng tiếc là Lang vương khi đó quay đầu nhìn về phía Từ Hàn cùng Huyên nhi, sau đó quỳ gối trước xuống, trong miệng phát ra tiếng ô ô.
Tựa như đang chào hỏi, lại giống như đang từ biệt.
Còn không đợi Từ Hàn phản ứng lại từ trong bộ dáng của nó, Lang vương khi đó liên đứng dậy, lân thứ hai nhìn về phía thân ảnh màu đen khổng lồ dưới ngọn núi.
Ngao ôIII
Nó ngửa mặt lên trời lại phát ra một tiếng thét dài.
Mà lần này, bầy sói của nó đã sớm hóa thành tro tàn.
Lang vương mất đi bầy sói chỉ có thể một mình chiến đấu.
Vì thế tứ chi nó lúc đó hung hăng cắm xuống đất, trong miệng phát ra từng trận gâm nhẹ, thân thể khổng lồ khi đó đã trực tiếp xông tới chỗ quái vật màu đen kia.
Tốc độ của nó rất nhanh, theo nó gia tốc, bụi bặm bay lên, nó giống như mũi tên sắc bén rời cung, xé gió mà đi.
"Rống!" Huyền nhi dưới người dường như cũng không nghĩ tới Lang vương sẽ làm ra quyết định như vậy, nó thét dài một tiếng, nhưng Lang vương xông tới hiển nhiên tâm ý đã quyết, không hề quay đầu lại, thậm chí không có một chút ý định dừng lại.
Âm!
Trong nháy mắt quái vật màu đen đã cùng Lang Vương hung hăng đụng vào nhau.
Thân thể Lang Vương hiển nhiên mạnh hơn cự lang tâm thường không ít, dưới va chạm cực lớn này cũng không làm cho thân thể nó bị ăn mòn thành da bọc xương giống như những sói đen kia, nhưng một ít vết cháy đen lại không tránh khỏi nổi lên thân thể của nó.
Nhưng nó vẫn như chưa hề phát hiện ra, sau khi va chạm, thân thể vang ra, nó lại lập tức dang bốn chân đứng trên mặt đất, tung người nhảy thật mạnh, đánh về phía quái vật màu đen kia.
Lang vương thân cao tám thước đã tính là vô cùng to lớn, nhưng ở trước mặt quái vật màu đen cao chừng ba trượng vẫn chỉ có thể xem là một con gà con.
Nó nhào lên vai quái vật màu đen, răng nanh trắng nõn không chút do dự cắn vào cổ đối phương.
Chỉ là thân thể quái vật màu đen kia cực kỳ cứng rắn, thanh Thần kiếm trong tay Từ Hàn cũng không phá vỡ được, chứ nói gì đến Lang vương này, nó cắn một cái cũng chỉ là lưu lại một dấu vết nhàn nhạt trên thân thể quái vật màu đen, hoàn toàn không đả thương được căn cơ của quái vật nọ.
"Hừ, súc sinh chính là súc sinh." Quái vật màu đen cười lạnh nói, một bàn tay liên vươn ra, bắt lấy thân thể Lang vương, dùng sức ném một cái, Lang vương liền bay ra ngoài, hung hăng ngã trên mặt đất, thân thể thật lớn nện ra một cái hố trên mặt đất.
"Ngươi cho rằng chạy ra khỏi Thái Âm cung liền tự do sao?" Trong mắt quái vật màu đen sáng lên vẻ trêu tức.'Đừng nói là một Nguyệt lang nhỏ bé như ngươi, cho dù là những Đại Yêu chạy ra thì có thể như thế nào?"
"Thiên hạ sớm đã là thiên hạ của Nhân tộc, Yêu tộc các ngươi cụp đuôi trốn ở sâu trong Thập Vạn Đại Sơn, mấy ngàn năm không dám ló đầu, ngươi trốn được chỗ nào? Còn dám làm hỏng chuyện tốt của ta, thật sự là không biết sống chết." Quái vật màu đen kia nói như thế, cất bước tiến về phía nơi Lang vương ngã xuống đất.
Lúc này Lang vương cũng chậm rãi từ trong hố sâu bò ra, quanh người nó tràn ngập vết bỏng cháy đen, không ít chỗ còn không ngừng chảy máu tươi, bộ lông cũng ảm đạm vô cùng, bộ dạng nhìn qua cực kỳ chật vật.
Nó rất muốn đứng thẳng người lại đánh một trận cùng quái vật màu đen kia, nhưng thương thế của nó quả thực quá nặng một chút, mấy lần cố gắng đều ngã xuống đất, chỉ có thể là trợn to hai mắt mình, nhìn chằm chằm quái vật màu đen kia.
"Rống!" Huyền nhi đứng trên đồi phát ra một tiếng rống lớn, dường như không đành lòng thấy cảnh này, muốn tiến lên, nhưng Từ Hàn lại đưa tay ngăn cản.
"Huyền nhi!" Hắn lớn tiếng nói, nhưng Huyền nhi xưa nay đối với hắn nói gì nghe nấy dường như cũng không có ý định nghe theo ý của Từ Hàn. Thân thể nó cong lên, ánh mắt nhìn chằm chằm Lang vương ngã xuống đất, trong con ngươi màu hổ phách của nó có một loại hỏa diễm tên là phẫn nộ đang bốc cháy hừng hực, trong nháy mắt liền xâm nhiễm toàn bộ hai mắt của nó.
Nhìn Huyền nhi súc thế sắp nhảy tới, Từ Hàn lo lắng không thôi.
Hắn làm sao không muốn đi cứu Lang vương kia, nhưng cũng hiểu được mình hoàn toàn không phá được phòng ngự của quái vật nọ, tùy tiện tiến lên như thế, không chỉ không cứu được Lang vương, thậm chí còn có thể góp luôn tính mạng của mình vào, chẳng phải là trúng ý trong lòng quái vật kia sao?
"Huyền nhi chúng ta vốn không phải là đối thủ của quái vật kia, ngươi cũng nhìn thấy, ngay cả lớp phòng ngự của quái vật kia mà ta cũng không thể phá vỡ, nếu đi lên như thế, chắc chắn sẽ phụ ý tốt của Lang vương.' Có lẽ là do quá sợ hãi Huyền nhi làm việc theo cảm tình, Từ Hàn cũng mặc kệ nó đến tột cùng có thể nghe hiểu lời mình hay không, vậy mà vào lúc đó tận tình khuyên bảo giảng đạo lý với nó.
Huyền nhi khi đó quay đầu nhìn về phía Từ Hàn, nó giống như là nghe hiểu được lời của hắn, trong con ngươi lập tức hiện ra vẻ hoang mang, nhưng sau một khắc hoang mang như vậy lại hóa thành lo âu.
Nó vươn móng vuốt của mình ra, chỉ chỉ quái vật xa xa, lại mở miệng chỉ chỉ răng của mình, dường như muốn nói cái gì đó, lại không biết biểu đạt như thế nào, chỉ có thể trong miệng không ngừng phát ra từng hồi tiếng gâm dồn dập. ...
Nương theo tiếng bước chân thật lớn, quái vật màu đen rốt cục đi tới trước mặt Lang vương đã không thể đứng thẳng, trong mắt nó lóe ra vẻ bi thương, mà tay khi đó lại nâng lên cao cao, cánh tay màu đen của nó không ngừng nhúc nhích, sau vài hơi thở hóa thành một lưỡi dao màu đen sắc bén lóe lên hàn mang.
"Chết đi, súc sinh." Nó nói như thế, thanh âm lạnh lùng giống như là tuyên án.
Sau đó lưỡi dao sắc bén kia dễ dàng vẽ ra một đường vòng cung giữa không trung, chém thẳng về phía thắt lưng Lang vương. Coondl
Nhưng đúng lúc này, lưỡi đao nó vung xuống lại giống như gặp phải trở ngại nào đó, vậy mà không cách nào tiến về phía trước như nó mong đợi.
"Lại là ngươi!" Nó lập tức thấy rõ cảnh tượng trước mắt, Từ Hàn vốn đã trốn thoát trở về, không ngờ lại đi tới trước mặt Lang vương, lấy trường kiếm trong tay ngăn cản một đao này của nó.
"Muốn chết!" Quái vật màu đen giận dữ gầm lên, lực đạo đè lên thân đao lại lớn hơn vài phần.
Thân thể Từ Hàn so với thân thể khổng lồ của quái vật kia chỉ tựa như một con kiến hôi, mà lực lượng ẩn chứa trong một đao này hiển nhiên cũng không phải là thứ hắn có thể chống đỡ, thân thể của hắn khi đó trầm xuống, mặt đất dưới chân lõm sâu. Sắc mặt Từ Hàn cũng trong nháy mắt trở nên trắng bệch, trên trán hiện ra mồ hôi chằng chịt, nhưng hắn vẫn không có ý tránh né.
"Huyền nhi!" Ngược lại khi đó còn phát ra một tiếng hô to.
Một bóng dáng màu đen cùng khi đó từ phía sau hắn vọt ra, đột nhiên nhảy lên, nhào thẳng về phía quái vật khổng lồ kia.
Quái vật màu đen nhận ra, đây là con báo đen mà Từ Hàn cưỡi, nó mặc dù cũng không cho rằng con báo đen này có được năng lực có thể đả thương mình, nhưng xuất phát từ bản năng, một tay khác của nó khi đó vẫn nhu động một trận hiển hóa thành từng cái xúc tu tựa như rắn độc, xông về phía bóng dáng màu đen đang xông tới, ý đồ ngăn cản đối phương.
Những xúc tu kia chằng chịt đan xen, gần như phong tỏa tất cả đường vào của Huyền nhi.
Nhưng mắt thấy Huyền nhi sắp đụng phải những xúc tu kia, trong con ngươi Huyền nhi lại đột nhiên sáng lên một luồng ánh tím, thân hình khổng lồ của nó trong khoảnh khắc đó hóa thành mèo đen bình thường.
Sau đó nó theo khe hở xúc tu nhảy thẳng vào ngực quái vật kia.
Móng vuốt sắc bén trong tay nó hiện lên một đường hàn mang, trên ngực quái vật vốn thân thể cứng rắn vô cùng khi đó bị phá ra một khe hở, chất lỏng bao bọc ở dưới giống như nham thạch nóng chảy chậm rãi từ ngực tràn ra.
"Kiếm như thác!" Thấy tình hình này, Từ Hàn phát ra một tiếng hét lớn, kiếm ý quanh thân hắn cuộn trào, ba ngàn đạo kiếm ảnh màu vàng khi đó từ trong trường kiếm trong tay hắn bay ra, hóa thành một đạo lưu quang bắn thẳng về phía khe hở trên ngực quái vật kia bị Huyền nhi phá vỡ kia.