Chương 16: Thứ duy nhất
Chương 16: Thứ duy nhấtChương 16: Thứ duy nhất
Kiếm quang giống như Ngân Hà rót ngược, xông vào ngực quái vật màu đen.
Thân thể quái vật màu đen khi đó chấn động, lưỡi đao nó ấn ở trên thân kiếm của Từ Hàn bắt đầu run rẩy, lực đạo từ trên đánh xuống cũng dần dần tản đi.
Con ngươi đỏ như máu của nó lóe lên thần thái sợ hãi cùng không thể tin, đầu chậm rãi cúi xuống, nhìn vê phía ngực mình.
Nơi đó bị kiếm quang đánh ra một vết rách thật lớn, chất lỏng sên sệt tựa như nham thạch nóng chảy từ bên trong đổ xuống, theo thân thể của nó, cuối cùng rơi xuống mặt đất, lúc này đây nham thạch nóng chảy cũng không hóa thành côn trùng rắn rết hay bọ cạp lần nữa, mà giống như là bị nước lạnh dội qua, dân dần dập tắt thành sự vật màu đen, ngưng đọng cùng một chỗ.
"Làm sao có thể..." Quái vật màu đen kia lẩm bẩm, chỉ là lời còn chưa nói hết, huyết quang trong mắt nó lúc đó đột nhiên tắt lịm, toàn bộ thân thể vào một khắc kia hóa thành một pho tượng điêu khắc đen kịt, không còn bất kỳ sinh cơ nào nữa.
"Cái này..." Từ Hàn chưa từng nghĩ tới quái vật gần như bất tử giết không chết kia, lại bị hắn đánh bại bằng một kiếm dễ dàng như vậy, điều này ít nhiều có chút ngoài dự liệu của hắn.
Nhưng sau một khắc, quái vật màu đen đã hóa thành pho tượng lại đột nhiên phát ra một tiếng nổ lớn, thân hình màu đen của nó lúc đó ầm ầm nổ tung. Thân thể hóa thành tảng đá màu đen chia năm xẻ bảy, Huyền nhi dùng tốc độ nhanh nhẹn lắc mình né tránh, Từ Hàn lại không may mắn như vậy, phía sau hắn còn có Lang vương mất đi năng lực hành động, hắn không thể không cắn răng gọi ra kiếm ý trong cơ thể, quấy nát những tảng đá bay tới, lúc này mới coi như tránh thoát một kiếp này.
Từ Hàn trong lòng còn sợ hãi thu kiếm vào vỏ, hắn nhìn đá vụn rải rác xung quanh, lúc này mới xem như thực sự yên lòng, đang muốn đứng dậy kiểm tra tình trạng của Lang vương phía sau.
"Meo!" Huyền nhi đã hóa thành kích thước như mèo đen lại phát ra một tiếng hô to, nhảy vào trong ngực hắn.
"Không sao đâu." Từ Hàn trấn an nó, lại chợt phát hiện trong miệng Huyền nhi đang ngậm một tảng đá màu đỏ.
"Đây là cái gì?" Từ Hàn lấy ra tảng đá kia từ trong miệng Huyền nhi, đặt ở trước mắt quan sát thật kỹ, lại phát hiện toàn thân tảng đá này trong suốt, dưới ánh mặt trời lóe lên hào quang yêu dị, mơ hồ còn lộ ra lực lượng dao động nhàn nhạt.
"Là từ trong cơ thể quái vật kia tìm được sao?" Từ Hàn hỏi.
"Meo meo?" Huyền nhi lại nghiêng đầu, không rõ nguyên nhân. ...
Thành Kim Lăng - Trần quốc.
Sau mấy tháng chiến đấu, binh lính Hạ quốc rốt cục lui về.
Trải qua nửa năm lo lắng, dân chúng Trân quốc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, bọn họ đối với vị Mông vương gia kia có thể nói là không ngừng tán thưởng, hôm nay chính là ngày Mông Khắc về triều, dân chúng thành Kim Lăng tự phát dậy sớm bày ra đội ngũ ở cửa thành, chuẩn bị nghênh đón vị Mông vương gia cứu dân chúng trong nước lửa kia.
"Sao còn không hết hy vọng?" Thiếu nữ mắt tím ngồi bên cạnh quán trà nhìn Phương Tử Ngư cúi đầu uống trà, tức giận hỏi. Cô cũng không thích Kiếm Lăng, càng không thích tên Mông Lương kia. Nhưng đáy lòng vẫn không tránh khỏi ôm bất bình với tên ngu xuẩn nọ, vì cứu Phương Tử Ngư, tên kia không chừa đường sống cho mình, không chỉ đáp ứng đi Nam Hoang thủ lăng, càng cô không đề cập đến việc này dù chỉ là một chữ, cũng vì không muốn để cho Phương Tử Ngư sinh ra áy náy.
"Ai, sao chỗ Kiếm Lăng kia đều là hạng người ngu xuẩn như vậy." Nghĩ tới đây, thiếu nữ mắt tím nhịn không được thầm thở dài ai oán.
Phương Tử Ngư nghe vậy rốt cục ngẩng đầu lên,Hôm nay Mông Khắc về triều, Trân Huyền Cơ nhất định sẽ đi ra nghênh đón, ta muốn chính miệng hỏi hắn một chút, nếu không ta sẽ không cách nào cam tâm."
"Người ta đã lập Hoàng hậu, trở thành vua của một nước, làm sao có thể quan tâm tới ngươi?" Có lẽ là bởi vì nghĩ đến Mông Lương, hoặc có lẽ do tính tình thiếu nữ mắt tím xưa nay như thế, giờ phút này ngữ khí trong lời nói của cô ít nhiêu có chút chua xót cay nghiệt.
Nghe nói vậy, gương mặt xinh đẹp của Phương Tử Ngư không khỏi có thêm một chút hương vị cô đơn.
Đầu của nàng lại cúi xuống, ngón tay nắm chặt chén trà trước mắt, lẩm bẩm nói: "Ta không tin hắn sẽ đối xử với ta như thế, ta không tin..."
"Hừ, trong đầu đều là Trần Huyền Cơ, Mông Lương thì sao? Ngươi đã quên rồi ư?" Thiếu nữ mắt tím thấy nàng như thế, trong lòng lập tức có chút bất mãn, nhịn không được nói.
"Họ Mông không phải ở dưỡng thương Kiếm Lăng sao?" Phương Tử Ngư có chút kỳ quái nhìn về phía thiếu nữ mắt tím, có chút khó hiểu hỏi.
"Hừ, dưỡng thương, Kiếm Lăng là chỗ...' Thiếu nữ mắt tím cười lạnh một tiếng, đang muốn nói cái gì đó.
Đùng đùng!
Nhưng khi đó đầu thành lại truyên đến một hồi tiếng pháo nổ, kèm theo đó còn có tiếng dân chúng hô to như sóng thần: "Cung nghênh Vương gia khải hoàn!"
"Mông vương gia hảo!"
“Tạ ơn Mông vương giai"
Lời nói của thiếu nữ mắt tím bị cắt đứt, mà Phương Tử Ngư cũng nghiêng đầu nhìn về phía cửa thành, chỉ thấy một đám sĩ tốt mặc giáp trụ từ phương hướng kia đi vào thành Kim Lăng phồn hoa, bọn họ khí vũ hiên ngang, trong lúc hành tẩu khí cơ lưu chuyển, ngưng thực không tan, liếc mắt một cái liền biết là bách chiến chi sư không giống lẽ thường. Mà một người cầm đầu ngồi trên một con ngựa lớn màu đỏ, tuổi tác trên dưới bốn mươi tuổi, mày kiếm mắt sáng, đường nét khuôn mặt giống như đao gọt, mơ hồ có thể thấy được có vài phần giống với Mông Lương.
Không cần nghĩ, Phương Tử Ngư cũng đoán được người này chính là vị Vương gia Trần quốc Mông Khắc được dân chúng thành Kim Lăng lưu truyền cực kỳ thân kỳ trong những ngày gần đây!
Từ ý cười chân thành trên mặt những dân chúng lúc này, cùng với các loại thức ăn mà bọn họ bưng, không khó để nhận ra vị Mông vương gia này có được dân tâm ở Trần quốc đến mức nào.
"Hoàng thượng giá lâm!" Lúc này phía sau chợt vang lên một giọng thái giám, đám người vây quanh Mông Khắc cao giọng chúc mừng lập tức tản ra, mà thân thể Phương Tử Ngư cũng chấn động, vội vàng quay đầu nhìn về phía sau.
Thiếu nữ mắt tím mang theo nàng đi tới thành Kim Lăng đã có mấy tháng, nhưng Trân Huyền Cơ bây giờ cũng không còn là Đại sư huynh của Linh Lung các năm đó, Hoàng đế thâm cư ở Trường Nhạc cung đâu phải là người mà nàng muốn gặp là gặp cơ chứ?
Sau mấy tháng cư trú ở đây, rốt cục nàng cũng chờ đến thời khắc Mông Khắc vê triều, Trần Huyên Cơ †ự mình nghênh đón.
Nàng vốn tưởng rằng lúc này mình chắc là rất vui vẻ, rốt cục có thể nhìn thấy tên ngốc họ Trần kia, nhưng sự thật là, trong lòng nàng lúc này lại sinh ra một loại sợ hãi, một loại sợ hãi muốn quay đầu rời đi.
Linh Lung các sớm đã không trở vê được, mấy ngày trước tin tức truyền đến, Từ Hàn cũng đã chết, ngay cả Mông Lương cũng biến mất không thấy.
Nàng trở nên mất hoàn toàn phương hướng.
Nếu như Trân Huyền Cơ cũng không cần nàng, nếu tất cả những chuyện này cũng không phải là y có khổ tâm gì, vậy nàng nên sống sót như thế nào.
Đây không phải là do Phương Tử Ngư nhu nhược.
Chỉ là cuộc sống từ trước đến nay của nàng thật sự quá mức thoải mái một chút, mặc kệ hoàn cảnh nào cũng luôn có người nguyện ý che gió che mưa cho nàng.
Mà hiện tại những người này đều không còn, nàng không tránh khỏi có chút khó chịu, không tránh khỏi có chút hoang mang không biết nên giải quyết như thế nào.
Đây là từng cơn đau mà mỗi người đều cần phải vượt qua để trưởng thành.
Chỉ bằng cách xé thiên đường mà những người khác xây dựng cho ngươi, tận mắt chứng kiến sự tàn nhẫn của thế giới, ngươi sẽ có can đảm để đối mặt với tất cả mọi chuyện.
Cho nên Phương Tử Ngư cuối cùng cũng không chạy trốn, nàng đứng lên, để cho lưng mình thẳng tắp, nàng muốn y có thể nhìn thấy mình trước tiên, có thể cho nàng một cái ôm, hoặc là một cái bạt tai vang dội.
Bằng cách này, nàng có thể tỉnh dậy khỏi giấc mộng tươi đẹp trong vô số năm qua. ...
Xa xa, đội ngũ của Hoàng đế rốt cục chậm rãi đi tới.
Hộ vệ gần trăm người, xe ngựa bằng sơn son thiếp vàng, cờ làm bằng gấm, đều thể hiện ra uy nghiêm của quân chủ Trần quốc.
Nếu đặt trong quá khứ, Phương Tử Ngư chắc chắn cũng sẽ ngửa đầu ưỡn ngực nói một câu: "Đồ đần họ Trần nhà ta lợi hại nhất."
Nhưng bây giờ, nàng lại không cách nào nói nên lời như vậy.
Bởi vì trên chiếc Long ngự kia không chỉ có Trân Huyền Cơ mà nàng tâm tâm niệm niệm, còn có một nữ tử xinh đẹp như hoa, đầu đội mũ phượng mặc áo lông. Thần thái hai người cực kỳ thân mật, mặt mày đưa tình, có thể nói là làm người bên ngoài ghen tị. (Long ngự: xe ngựa của vua)
Thân thể Phương Tử Ngư bắt đầu run rẩy.
Nàng đương nhiên cũng có dự liệu được cảnh tượng như vậy, chỉ là khi nó xuất hiện trước mắt mình, nàng vẫn nhịn không được run rẩy.
Dựa theo kế hoạch, nàng vào lúc này chắc phải lớn tiếng hô to, để cho y nhìn thấy nàng, để cho y tự nói sao mình lại ở đây.
Nhưng vào thời điểm này, nàng đã mất đi một chút can đảm cuối cùng. Nàng sững sờ nhìn xe ngựa chở hai người đi ngang qua bên cạnh mình, trong cổ họng lại giống như bị rót vào nước sắt, không phát ra được một chút thanh âm.
Mà khi đó, Trân Huyền Cơ hưởng thụ dân chúng hoan hô lại chợt quay đầu, y cười tủm tỉm phất tay với dân chúng chung quanh, ánh mắt trong lúc lơ đễnh nhìn thấy Phương Tử Ngư trong đám người.
"Trần..." Nhìn một lúc lâu khiến Phương Tử Ngư sinh ra một chút dũng khí, nàng há miệng muốn nói gì đó với đối phương.
Nhưng ánh mắt Trần Huyền Cơ lại chỉ dừng lại không đến một hơi thở trên người nàng, sau một khắc y liền quay đầu, tiếp tục phất tay với đám người, trên mặt là ý cười sáng lạn, tựa như chưa bao giờ nhìn thấy Phương Tử Ngư.
Nhưng Phương Tử Ngư lại biết, y quả thật nhìn thấy mình.
"Bệ hạ, đó là ai?"
"Hả? Không biết, chỉ là dân chúng bình thường thôi." Mà đối thoại từ xe ngựa xa xa truyền đến cũng đã chứng thực điểm này.
Đầu Phương Tử Ngư nổ vang một hồi, nàng ngơ ngác đứng tại chỗ.
"Thế nào rồi? Ngươi có hài lòng không?" Thiếu nữ mắt tím chứng kiến tất cả chợt cất bước đi tới, khẽ nói.
Thiếu nữ mắt tím đáp ứng Mông Lương phụng bồi Phương Tử Ngư tới Trần quốc nhưng cũng không hề ưa thích cô bé này, đối với cô, Phương Tử Ngư quả thực cực kỳ nhu nhược, cũng quá mức ngây thơ một chút.
Cô cho rằng với tính tình Phương Tử Ngư giờ phút này chắc chắn sẽ gào khóc một hồi, nhưng không ngờ nàng sau khi nghe được lời này, trên mặt lại chợt lộ ra một nụ cười.
"Cám ơn ngài đã ở bên ta lâu như vậy." Phương Tử Ngư nói xong, vào lúc đó quay đầu về phía thiếu nữ mắt tím.
Cũng không biết là do phản ứng của nàng nằm ngoài dự liệu của thiếu nữ áo tím, hay là ngữ điệu của nàng quá mức thành khẩn, thiếu nữ mắt tím khi đó lại sửng sốt, vẫn chưa đáp lại nàng trước tiên.
"Tiền bối, ngài nguyện ý giúp vấn bối một việc sao?" Phương Tử Ngư cũng không để ý tới sự khác thường của thiếu nữ mắt tím, lần thứ hai hỏi.
"Cái gì?"
"Tôi muốn trở nên mạnh mẽ hơn."
"Hả?"
"Ta muốn trở nên mạnh mẽ, có thể bảo hộ tất cả mọi người, mà không phải lần lượt được bọn họ bảo hộ.'
"Ta muốn trọng chấn Linh Lung các, ta muốn báo thù thay họ Từ, muốn mang họ Mông ra khỏi Kiếm Lăng...'
"Đây là ta nợ bọn họ." Cô bé nhìn thẳng thiếu nữ mắt tím, gần từng chữ nói.
Thiếu nữ mắt tím lại sửng sốt, cô chợt tỉnh ngộ lại, có lẽ ngay từ đầu cô bé trước mắt đã hiểu được, Mông Lương làm tất cả là vì nàng, cũng biết được một ít manh mối về chuyện xảy ra ở Trường An.
Nàng chỉ không muốn đối mặt. Mà bây giờ, thế giới rốt cục hiện ra rõ ràng trước mặt nàng, nàng lui không thể lui, chỉ có thể một mình tiến về phía trước.
"Điều này rất khó khăn, ngươi cần phải có đủ giác ngộ."
"Đó chính là thứ duy nhất của ta hiện tại."