Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 413 - Chương 25: Trung Thành

Chương 25: Trung thành Chương 25: Trung thànhChương 25: Trung thành

Nửa năm nay, dân chúng Đại Chu xem như nếm được vị ngọt mưa thuận gió hòa.

Nhưng có câu là có người vui mừng có kẻ lo âu.

Thế sự sẽ không như ý người, điểm này đối với Chúc thủ tọa hiện tại chính là như thế.

Y cực kỳ không vui.

Từ sau khi bị một đám người Lộc tiên sinh bức bách, giao ra binh quyền, tình thế triều đình xoay chuyển hoàn toàn, hiện giờ Trường Dạ ty chỉ là một cái vỏ rỗng giống như Thiên Sách phủ trước kia. Thế cục Đại Chu dần dần ổn định, Chúc Hiền biết rõ sau khi bình định triệt để bạo động khắp nơi, người đầu tiên bị khai đao chính là mình.

Trên tay y dính quá nhiều máu tươi, bất kể là nghịch án của Mục Vương phủ, hay là Thiên Sách phủ suy bại đều có liên hệ trực tiếp với y, y nhất định sẽ không thoát khỏi cái chết.

Tan đàn xẻ nghé, bất kể là thế lực giang hồ dựa vào y, hay là Ngự sử bốn bộ dưới tay đều ở trong thời gian nửa năm này không thấy bóng dáng, ngay cả vị Tiên nhân kia cũng dẫn môn đồ trở về Linh Lung các, đóng sơn môn lại.

Chúc Hiền cả ngày say mèm, nản lòng thoái chí, đang giết thời gian chờ ngày đó đến. ...

Chúc Hiền ngày hôm nay giống như thường ngày uống đến say mèm, y ngồi liệt trong đại điện phủ đệ, nhìn cửa phủ không có một bóng người, vẻ mặt bạc nhược.

Y nở nụ cười thảm thiết, lại nhấc vò rượu trong tay uống từng ngụm rượu trong.

Y uống đến mức quá gấp gáp một chút, rượu theo khóe miệng y không ngừng đổ xuống, trong nháy mắt liên làm ướt vạt áo, mùi rượu nồng đậm lan ra ở trong đại điện này, có lẽ là nguyên nhân đã lâu không được dọn dẹp, trong đại điện tràn ngập một cỗ mùi vị mốc meo, cùng mùi rượu này hỗn hợp cùng một chỗ, hương vị trong cửa phòng làm cho người ta không khỏi cảm thấy có chút buồn nôn.

Chỉ là Chúc Hiên dường như cũng không phát hiện ra chuyện này, tự mình thoải mái chè chén.

Có lẽ trong cuộc sống hiện tại, chỉ có rượu ngon này mới có thể làm cho y tạm thời quên đi tình cảnh bi thảm của mình.

Chúc Hiền ngồi một mình uống hồi lâu, từ chạng vạng cho đến khi đêm khuya buông xuống, chung quanh y rải rác bình rượu lớn nhỏ, quần áo cả người đều đã bị rượu thấm ướt.

Cạch!

CạchI

Lúc này, đột nhiên có một thanh âm truyền đến phá vỡ vẻ im lặng của Chúc phủ trong nửa năm qua.

Đó là tiếng giòn tan do giày ủng giãm lên phiến đá phát ra.

Chúc Hiền ngẩng đầu lên, đôi mắt say mèm mông lung nhìn về phía cửa phòng kia.

Một bóng dáng màu xanh xuất hiện ở trước mắt y.

Y nheo mắt lại, muốn thấy rõ bộ dáng của người tới, nhưng do đã thực sự uống quá nhiều, ngay cả chuyện đơn giản như vậy đối với y giờ phút này mà nói lại có chút khó khăn.

Cho đến khi bóng dáng kia đi tới trước mặt y, y lúc này mới nhìn thấy rõ ràng.

"Nhiễm Thanh YI" Y giật mình một cái, ngồi dậy, trong mắt dấy lên một loại hỏa diễm gọi là phẫn nộ. Có rất nhiêu nguyên nhân thất bại trong chuyện soán vị, nhưng nguyên nhân căn bản nhất vẫn là từ Tư Không giết vua sau đó không còn chiến lực, mà Kiếm tiên Nhạc Phù Dao lại mang theo năm vạn Thiên Đấu quân binh lâm cửa thành, khiến cho bên phía Chúc Hiền không còn vốn liếng chống lại Thiên Sách phủ nữa.

Mà nếu sớm mưu đồ tất cả những chuyện này, thậm chí nếu muốn quyết cao thấp cùng Thiên Đấu quân, lấy Thương Long quân mới trùng kiến trong tay y, như vậy chuyện này cũng không phải không có phần thắng.

Nhưng Nhiễm Thanh Y thân là Ngự sử Bạch Phượng bộ lại giấu diếm không báo, thế cho nên khi Thiên Đấu quân giết đến cửa thành, Chúc Hiền cũng chưa từng phát hiện.

Có thể không khoa trương chút nào mà nói, soán vị thất bại, vị nữ tử áo xanh trước mắt này mới là kẻ đầu sỏ.

Nhưng từ sau khi chuyện đó phát sinh, Nhiễm Thanh Y liền biến mất vô tung, Chúc Hiền cho dù muốn hưng sư vấn tội cũng không có bất kỳ cơ hội nào, hiện giờ thấy nàng vậy mà xuất hiện ở trước mắt mình, Chúc Hiền làm sao có thể không nổi giận cho được?

"Thủ tọa đại nhân là muốn giết tiểu nữ sao?" Nhiễm Thanh Y cảm giác được rất rõ ràng sát khí của Chúc Hiền, nhưng nàng cũng không có chút bối rối nào, ngược lại chỉ cười nhạt một tiếng, hỏi như thế.

"Nhiễm Thanh Y ngươi là tiện nhân, ta đối xử với ngươi không tệ, vậy mà ngươi lại dám lừa gạt ta?" Hai tròng mắt Chúc Hiền lúc đó bịt kín một tâng đỏ tươi, y đứng lên giận dữ quát, làm bộ muốn ra tay.

Nhiễm Thanh Y cười khanh khách, nhẹ giọng nói: "Chúc đại nhân giết tiểu nữ, điều chờ ngươi phía trước vẫn là một con đường chết, đã như vậy, sao không tĩnh tâm thật sự tán gẫu cùng ta, nói không chừng còn có một con đường sống đây?"

Chúc Hiền nghe vậy sắc mặt hơi đổi, y nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta đã sớm lĩnh giáo tâm địa rắn rết của ngươi, còn muốn lừa gạt ta thêm lần nữa?"

"Chúc đại nhân không khỏi quá coi trọng mình, ngươi cho rằng hiện tại ngươi còn có cái gì đáng để ta lừa gạt sao?" Nhiễm Thanh Y hỏi lần nữa, ý cười trong mắt nàng trong khoảnh khắc đó đột nhiên trở nên cực kỳ ác độc.

Nàng nhìn Chúc Hiền, lấy một loại tư thái từ trên cao nhìn xuống, giữa hai hàng lông mày viết đây khinh miệt cùng thương hại.

Thân thể Chúc Hiền khi đó không khỏi run rẩy, một cỗ cảm giác sợ hãi như rắn độc từ bụng y dâng lên, cuộn tròn, xoay quanh thân thể y, y bị cảm giác như vậy nuốt chứng, điều này làm cho y tựa như đang ở trong băng thiên tuyết địa, lạnh lẽo đến tận xương tủy.

Y nắm giữ Trường Trưởng ty nhiêu năm như vậy, vẫn thủy chung tuân theo một luật sắt, bất cứ kẻ nào khi mất đi giá trị thì chính là phế vật, trong kế hoạch vĩ đại của y, bất cứ kẻ nào cũng có thể bị vứt bỏ, bị lợi dụng, cho dù là đứa con trai duy nhất của y cũng là như vậy. Mà bây giờ, tình cảnh đã hoàn toàn thay đổi, đúng như Nhiễm Thanh Y nói, hiện tại y chính là thứ vô dụng kia.

Nhiễm Thanh Y dường như rất hài lòng với bộ dáng Chúc Hiền như vậy, đôi môi đỏ thẫm của nàng hơi nhếch lên, tiếp tục nói: "Tiểu nữ lần này đến đây, trên thực tế là vì trợ giúp đại nhân."

"Ý ngươi là sao?" Chúc Hiền bị đánh tan phòng tuyến tâm lý rốt cuộc không còn bộ dáng hùng hổ vừa rồi, lúc đó hỏi như thế.

"Đoạt lại đồ đạc mà đại nhân mất đi, thậm chí đạt được càng nhiều thứ-"

"Ta dựa vào cái gì để tin tưởng một người từng phản bội mình?" Chúc Hiền hỏi, dù sao y cũng lăn lộn trong triều đình Đại Chu mấy chục năm, đương nhiên sẽ không cho rằng thiện ý của Nhiễm Thanh Y là ban ân không cầu hồi báo.

"Chúc đại nhân là một người thông minh, mà Thanh Y xưa nay lại thích giao tiếp với những người như vậy. Cái gọi là phản bội, nói cho cùng cũng chỉ là vấn đề về thẻ đánh bạc, mà thẻ đánh bạc ta đưa ra ngày hôm nay chắc chắn đủ để làm cho đại nhân hài lòng, cho nên cái gọi là phản bội ta tin tưởng sẽ không phát sinh giữa ngươi và ta nữa." Nhiễm Thanh Y cực kỳ chắc chắn nói ra, dường như đã hiểu cực kỳ rõ tâm tư của Chúc Hiền.

"Vậy ta có thể nhận được gì?"

"Ta đã nói rồi, tất cả những gì ngươi mất đi, bất kể quyền lực hay là lực lượng, chúng ta đều có thể cho ngươi, ngươi sẽ trở thành thủ tọa Trường Dạ ty của Đại Chu một lần nữa, mà đám tôm tép nhãi nhép Thiên Sách phủ kia không lâu sau sẽ bị ngươi giãm dưới chân, điều ngươi cần làm chỉ có một chuyện." Nhiễm Thanh Y chậm rãi nói, trong ngữ điệu của nàng dân dần mang theo vận luật kỳ dị, giống như là sơn tinh mê hoặc thế nhân, vào ban đêm thổi sáo trúc hấp dẫn lòng người kia. (sơn tinh: yêu núi)

Cơ thể Chúc Hiền lại bắt đầu run rẩy, không phải vì sợ hãi, mà là vì hưng phấn khi có được quyền lực lân nữa, y cực kỳ háo hức hỏi: "Ta cần phải làm gì?"

“Trung thành."

"Trung thành đối với ta, đối với Sâm La điện."
Bình Luận (0)
Comment