Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 414 - Chương 26: Mèo Chó Che Mặt

Chương 26: Mèo chó che mặt Chương 26: Mèo chó che mặtChương 26: Mèo chó che mặt

"Tiểu Hàn!" Trong khách sạn ở Hồng Hồ thành, Sở Cừu Ly nghiêm trang nhìn Từ Hàn, sắc mặt nghiêm túc nói: "Ta cảm thấy lão già kia có cổ quái.

"Sao lại nói vậy?" Từ Hàn ôm Huyền nhi trong lòng ngước mắt nhìn đối phương một cái, hỏi.

"Ngươi nghĩ mà xem, rõ ràng chỉ có ngươi và ta biết mấy thứ này, hơn nữa dọc theo đường đi cũng chỉ có lão đồng hành cùng chúng ta, vậy nên cũng chỉ có lão mới có cơ hội ra tay!" Sở Cừu Ly cực kỳ chắc chắn nói, nói xong trong con ngươi hán tử trung niên này dấy lên một cỗ hỏa diễm.

Cướp tiền cũng chính là cướp rượu của y, đối với y mà nói không khác gì cừu hận giết vợ đoạt con.

"Lão già này, chúng ta hảo tâm giúp lão, lão ngược lại còn tính kế với chúng ta, ta tự hỏi sao lão ta lại xem cái rương kia giống như bảo bối, xem ra đồ đạc của chúng ta đặt ở nơi đó!" Sở Cừu Ly đứng dậy, căm phẫn nói.

Chỉ là trong miệng hô đồ đạc của chúng ta, nhưng có lẽ y đã quên những vật phẩm kia rốt cuộc lấy được như thế nào.

"Nhưng không phải những đồ kia ngươi luôn mang theo thời thời khắc khắc bên người, vậy lão tiên sinh làm sao có cơ hội ra tay chứ?" Từ Hàn lại lúc này đưa ra nghi vấn của mình.

"Cái này..." Hán tử trung niên lập tức nghẹn lời.

"Vậy ngươi nói sao lại không thấy được những thứ kia, chính ngươi cũng đã tận mắt nhìn được, lúc trước trong này chứa đầy bảo bối!" Sở Cừu Ly nghĩ không ra nên dứt khoát ném vấn đề cho Từ Hàn."

Từ Hàn nghe lời này cũng nhíu nhíu mày, quả thật đúng như Sở Cừu Ly nói, trước đó hắn đã tận mắt nhìn thấy những thứ kia, hiện giờ lại cực kỳ quỷ dị đổi thành đá, hơn nữa còn phát sinh ở trước mắt bọn họ, chuyện như vậy quả thực rất quỷ dị, ngay cả hắn cũng nghĩ không ra.

"Ngươi nghĩ mà xem, cũng nói không nên lời đúng không?" Thấy Từ Hàn cũng chỉ im lặng, Sở Cừu Ly vỗ đùi một cái, lập tức nói,'Ta thấy chính là lão già kia ra tay đổi đi, chúng ta phải nhanh chóng đi tìm lão, bằng không lão già kia chắc chắn sẽ chạy trốn!"

Dứt lời này, Sở Cừu Ly liền nóng nảy đứng lên, kéo Từ Hàn lên liền muốn ra cửa, bộ dáng hùng hổ kia nhìn tư thế là muốn ăn tươi nuốt sống lão nhân nọ.

Từ Hàn không ngăn được y, chỉ có thể theo đối phương cùng nhau ra khỏi khách sạn. ...

"Cái gì?" Ở trong đại sảnh khách sạn, Sở Cừu Ly mở to tròng mắt của mình, nhìn tiểu nhị khách sạn bị y dọa đến mức mất ba hồn bảy phách.

Tiểu nhị không rõ tình huống rụt người lại, thật cẩn thận nói: "Lão tiên sinh kia chỉ ở trong phòng một hồi liền một mình cõng rương đi..."

"Lão già này!" Sở Cừu Ly xoa tay, cắn răng khanh khách.

Lông mày Từ Hàn cũng nhíu lại, trong mắt hắn, lão tiên sinh lúc trước còn cho bọn họ một lượng bạc, nhìn như thế nào cũng không giống người tham tài, chỉ là có một số việc lại như Sở Cừu Ly nói, chỉ có lão tiên sinh kia có cơ hội làm chuyện đánh tráo, nghĩ tới đây hắn không khỏi có chút chần chờ.

"Ta đã nói rồi! Lão già kia chắc chắn không có lòng tốt!" Sở Cừu Ly lại rầm râm xông lên cửa phòng của lão nhân, mở cửa nhìn trong phòng trống rỗng.

"Chạy rồi." Sở đại hiệp hạ nắp quan tài kết luận. "Vậy...' Đúng lúc này, tiểu nhị ở một bên lại thật cẩn thận đi tới, thấp thỏm nói: "Vừa rồi khi thấy lão rời đi, ta hỏi lão có muốn ở nữa hay không, lão nói mình phải tới thành tây bày quây hàng... Đến buổi tối mới trở về, nếu các ngươi có việc gấp... có thể đi tìm một chút..."

Dường như bị diện mạo vòng eo to tròn của Sở Cừu Ly hù dọa, tiểu nhị ngược lại biết gì nói nấy.

Sở Cừu Ly nghe nói như vậy lại có phán đoán mới, y sờ sờ bộ râu đã lâu không cắt tỉa dưới cằm mình, nghiêm trang nói tiếp: "Lão già kia nhất định cảm thấy mang theo mấy thứ này không dễ đi, giờ phút này hiển nhiên là đang thủ tiêu tang vật, chúng ta nhanh một chút nói không chừng còn có thể tìm được lão."

Dứt lời, vị đại hán này liền không quan tâm thứ gì nữa, cất bước giết ra khỏi khách sạn.

Từ Hàn thấy thế chỉ có thể lắc đầu cười khổ, mang theo Huyền nhi cùng Ngao ô vẻ mặt mờ mịt đuổi theo. ...

Phố Dương Liễu ở phía tây là khu chợ sầm uất nhất Hồng Hồ thành, cho dù đã tới ban đêm, đám người qua lại trên đường phố cùng thương nhân rao bán vẫn nối liền không dứt.

Sở Cừu Ly nóng nảy bật toàn bộ hỏa lực, trong miệng không ngừng lải nhải: "Lão già này nhất định đã chạy trốn!""Biển người mênh mông, tìm thế nào được!" "Đợi ta tìm được, nhất định sẽ cắt đứt hai chân lão, dám đánh chủ ý tới Sở gia gia ngươi!"

Từ Hàn cũng im lặng không lên tiếng đối với việc này, hắn vốn không có quá nhiều hứng thú đối với mấy thứ tiền tài này, hơn nữa lúc trước lão nhân quả thật đã trợ giúp bọn họ, cho dù việc hôm nay thật sự là lão làm, Từ Hàn cũng không có ý làm khó. Hơn nữa hắn xem ra, đồ đạc bị mất thì thôi, cùng lắm lại để cho Sở Cừu Ly kiếm một chút về là xong, không đến mức hô đánh hô giết khoa trương như vậy.

Thế nhưng hắn cũng hiểu rõ Sở Cừu Ly hiện tại lửa giận thiêu đốt trong lòng, có khuyên nhủ cũng vô dụng, cho nên hắn dứt khoát mặc cho y đi, đến lúc đó hắn ở bên cạnh nhìn, chắc chắn sẽ không lớn chuyện được.

Chỉ là một con đường này từ đầu đi tới cuối đường, Sở Cừu Ly đều không thu hoạch được gì.

Lửa giận lập tức hóa thành suy sụp cùng uể oải, Từ Hàn thấy y như thế, đang muốn tiến lên khuyên giải vài câu.

Nhưng lời còn chưa nói ra, góc đường liền truyên đến một hồi tiếng cổ vũ cùng khen ngợi.

Hai người đưa mắt nhìn lại, cảnh tượng ánh vào chính là một vị lão nhân đang híp mắt vẻ mặt tươi cười gật đầu cảm tạ với những người đi đường chung quanh, mà người đi đường cũng không chút tiếc nuối đưa từng đồng tiền vào trong chén của lão. Hiển nhiên vị lão nhân này chính là vị lão giả đồng hành cùng đám người Từ Hàn lúc trước.

"Hảo gia hỏa, ngươi còn dám ở chỗ này lừa gạt!" Sở Cừu Ly thấy được cảnh này, cơn giận mới vừa rồi nguôi ngoai tiếp tục bốc cháy hừng hực trong lòng. Y nhấc tay áo mình lên, hùng hùng hổ hổ muốn đi tới.

May mắn Từ Hàn nhanh tay lẹ mắt, một tay kéo đại hán tiến lên.

"Tiểu Hàn, ngươi đang làm cái gì vậy, cẩn thận lão già kia chạy mất!" Thanh âm của Sở Cừu Ly lập tức lớn hơn vài phần.

"Nếu lão muốn chạy thì đã sớm chạy, còn có thể bày sạp bán hàng ở chỗ này?" Từ Hàn lại lườm y một cái nói như thế."Chờ một chút đi."

"Nhưng..." Sở Cừu Ly còn muốn nhiều lời, nhưng thấy được vẻ mặt hờ hững của Từ Hàn, đại hán này biết tiếp tục nói cũng là vô dụng, chỉ có thể là thu tiếng, mở to tròng mắt nhìn lão nhân kia, e sợ đối phương thừa dịp loạn chạy trốn. Hai người đứng ở ven đường khoảng chừng một khắc, lão nhân kia nhận xong tiền thưởng, lúc này mới thu thập mọi thứ trên quây hàng, bỏ nó vào trong hòm gỗ lớn như hình với bóng của lão, cõng trên lưng, lảo đảo đi về phía hai người.

Lão dường như không có chút ý tứ kiêng dè hai người, khi đi tới trước mặt còn cực kỳ thân thiện phất tay với bọn họ: "Hai vị cũng đến dạo phố sao? Thật là hăng hái a”"

"Hừ! Lão gia hỏa ngươi bớt làm dáng, nói đi, ngươi để đồ đạc của chúng ta ở đâu?" Sở Cừu Ly tính tình thẳng thắn, lập tức nhìn chằm chằm lão nhân, hung tợn nói.

"Hả? Vị đại huynh đệ này có ý gì vậy?" Lão nhân vẻ mặt khó hiểu nhìn Sở Cừu Ly.

"Không cần giả bộ, có phải ngươi đã tráo luôn một túi bảo đối của ta? Đổi lấy một bao đá đúng không?”

"Sở huynh đệ ngươi nói lời này chính là xem thường lão phu." Lão nhân lúc này cũng nghe ra ý của Sở Cừu Ly, sắc mặt lão biến đổi, nói: "Lão phu tuy rằng nghèo túng một chút, nhưng chưa bao giờ từng làm qua chuyện trộm gà trộm chó này...

"Trong này là đồ lão hủ ta kiếm được, nếu không phải đồ của mình, lão phu cũng không lấy làm gì."

"Vậy đồ đạc của ta đâu rồi?" Sở Cừu Ly lớn tiếng la hét, bộ dáng kia ngược lại có vài phần lưu manh vô lại.

Lão nhân khi đó nheo mắt lại, nở nụ cười nói,'Không phải tất cả mọi thứ của ngươi đều ở chỗ của ngươi sao? Chẳng lẽ Sở huynh đệ hôm nay thật sự đã đánh mất thứ gì của mình?"Không biết là cố ý hay vô tình, lão nhân cắn trọng âm ở bốn chữ "thứ gì của mình.

Sở Cừu Ly cùng Từ Hàn nghe vậy khi đó đều sửng sốt, có lẽ xuất phát từ nguyên nhân làm kẻ trộm chột dạ, khí thế của Sở Cừu Ly lập tức yếu đi vài phần, nhưng trong miệng vẫn không chịu buông tha nói: "Vậy sao lại không phải là đồ của ta, ta dựa vào bản lĩnh của mình trộm... À, không, kiếm được nó, tại sao lại không phải của ta?"

Lời này vừa ra, ý cười trên mặt lão nhân lập tức sâu hơn một phần, lão nói: "Vậy theo suy luận của Sở huynh đệ, lão phu thật sự cầm đồ của các ngươi, đó cũng là dựa vào bản lĩnh của mình lấy, ngươi nói đúng không?”

Sở Cừu Ly nghe nói như vậy lập tức bó tay.

Thế nhưng Sở đại hiệp tung hoành giang hồ nhiều năm như vậy, xưa nay dựa vào không phải là quy củ, mà là chiêu thức khóc lóc om sòm cực kỳ khôi hài.

Thấy nói không lại đối phương, Sở Cừu Ly khoát tay nói: "Sở mỗ không muốn tranh giành miệng lưỡi cùng ngươi, quy củ trên một đường, gặp mặt chia một nửa, nói như thế nào ta cũng từng ra sức mới có được mấy thứ này, ngươi cũng không thể ăn canh xương cũng không cho chúng ta uống một ngụm chứ?"

"Sở huynh đệ lại hiểu lầm lão phu, ý ta là nếu như ta cầm nhưng lão hủ thực sự không lấy." Lão nhân chưa từng biểu hiện ra nửa phần tức giận đối với thái độ ác liệt đến cực hạn của Sở Cừu Ly, vẫn mang vẻ mặt đầy ý cười giải thích.

"Thôi đi, không phải ngươi thì còn có thể có ai, ta tự hỏi hôm nay ngươi dù có chết cũng không để cho ta khom cái rương gỗ kia, ta nghĩ mấy vật kia đang ở ngay trong cái rương gỗ này." Sở Cừu Ly cao giọng nói.

"Sở huynh đệ đang nói chuyện này a." Lão nhân nghe vậy lại cười, lão chỉ chỉ cái rương gỗ thật lớn trên lưng nói: "Ngươi lại hiểu lâm lão hủ rồi, ta cũng không phải chột dạ khi làm trộm, là trong rương này chứa đầy tài sản của lão hủ trong mấy năm nay, nhìn không lớn, lại nặng nề đến muốn chết, lão hủ cõng nhiều năm như vậy, thắt lưng cũng đã sắp bị đè nát rồi, cho nên không dám làm phiền Sở huynh đệ." "Hừ, rương gỗ lớn như vậy có thể nặng bao nhiêu? Sở mỗ chỉ cần một ngón tay là có thể nâng lên." Sở Cừu Ly hiển nhiên sẽ không tin lời này của lão, lập tức cười lạnh nói.

"Sở huynh đệ không tin?" Lão nhân hỏi.

"Đương nhiên không tin." Sở Cừu Ly ngẩng đầu đáp lại.

"Ừm”" Lão nhân nghiêng đầu hơi suy tư, lập tức ngồi xổm, chậm rãi đặt rương gỗ trên lưng xuống đất, lùi người sang một bên,Vậy mời Sở huynh đệ thử một lần đi. -

Thấy lão nhân thỏa hiệp, trên mặt Sở Cừu Ly lập tức hiện ra vẻ hưng phấn, trong suy nghĩ của y thì chỉ cần nhấc cái rương này lên, lời nói dối của lão nhân liên không công tự phá, y cũng có thể lấy lại tổn thất to lớn của mình.

Ôm tâm tư như vậy, y đi tới trước mặt cái rương kia, vươn hai tay ra, ôm lấy rương gỗ, muốn dùng sức nhấc nó lên.

Nhưng ngay tại một khắc đó, hán tử trung niên vừa rồi còn thần sắc có cực kỳ hào hứng, hiện tại sắc mặt lại đột nhiên biến đổi, y phát hiện mình dùng hết khí lực toàn thân, thế nhưng cũng không cách nào lay động cái rương kia chút nào.

Sở Cừu Ly cũng không tin tà, y đứng lên hít sâu một hơi, lại lần nữa ngồi xổm xuống, ý đồ tiếp tục thử một lần. Nhưng kết quả lần này đạt được không có khác biệt so với lúc trước.

Rương gỗ trước mắt này giống như là một ngọn núi lớn, Sở Cừu Ly chính là dùng lực lượng của toàn thân, nghẹn đến hai mặt đỏ bừng nhưng cũng không có biện pháp.

Vì thế trên đường phố Dương Liễu liền xuất hiện một cảnh tượng cực kỳ kỳ lạ.

Một rương gỗ cao một người được đặt ở đầu đường phố.

Một đại hán vòng eo to tròn vừa ôm, vừa bẩy, dùng hết các loại biện pháp, cũng không cách nào di động được rương gỗ kia.

Cuối cùng đại hán nổi nóng, lui về sau cách hơn trăm bước, hít vào, thở ra, sau đó điên cuồng chạy, giống như bay về phía cái rương kia.

Xa xa, Huyền nhi cùng Ngao ô mở to tròng mắt nhìn nam nhân đang phân cao thấp cùng cái rương nọ, không rõ nguyên nhân.

Sau vài hơi thở, chỉ nghe một tiếng nổ vang.

Rương gỗ không nhúc nhích, mà thân thể đại hán theo tiếng kêu rên của y mà bị nện văng ra ngoài mấy trượng.

Mèo chó che mặt, không đành lòng nhìn thẳng.
Bình Luận (0)
Comment