Chương 27: Nhận bái
Chương 27: Nhận báiChương 27: Nhận bái
Trở lại khách sạn, Sở Cừu Ly mặt xám mày tro cúi đầu."Lão tiểu tử kia có cổ quái." Trong miệng y không ngừng lẩm bẩm như vậy, hiển nhiên vẫn canh cánh trong lòng như cũ đối với rương gỗ kia.
Từ Hàn ngồi trên giường nghe vậy lườm đối phương một cái, lão nhân kia đương nhiên có cổ quái, Sở Cừu Ly cho dù thế nào đi chăng nữa nhưng ít nhiều có chút tu vi, vậy mà không cách nào lay động hòm gỗ kia chút nào, tình cảnh như vậy không cần Sở Cừu Ly nhiều lời, hắn cũng đã thấy rõ.
"Ai, tiểu Hàn, ngươi nói trong rương của lão già kia có phải chứa bảo bối hay không?" Sở Cừu Ly lại tiến đến trước mặt Từ Hàn, vẻ mặt thèm muốn nói.
Từ Hàn tức giận đáp lại: Cho dù có, ngươi dám đi trộm sao?”
"Ừm..." Sở Cừu Ly lập tức im lặng, có chút buồn rầu nói: "Cho dù có trộm được ta cũng không thể mang đi at"
"Vậy không cần nghĩ là được rồi." Từ Hàn dứt lời, liền khom người nằm xuống, làm bộ muốn ngủ.
"Ai ai ai! Tiểu Hàn, trong thời điểm mấu chốt này, ngươi sao có thể đi ngủ được?" Nhưng Sở Cừu Ly thấy thế lại vội vàng vươn tay ra, lớn tiếng la hét.
Từ Hàn mang thần sắc mờ mịt hỏi ngược lại: "Lúc này không phải là thời gian nên đi ngủ sao?"
"Vậy ít nhất cũng phải canh chừng a, lão già kia đối với chúng ta như hổ rình mồi, cái gọi là nằm bên cạnh giường há có thể cho người khác ngủ yên, chúng ta dù sao cũng phải làm cái gì đi chứ?" Sở Cừu Ly nghiêm trang nói, bộ dáng lo lắng như lâm đại địch.
"Ừm, có đạo lý." Từ Hàn nghe nói vậy lập tức ngồi dậy, lại từ không biết chỗ nào trong ngực móc ra một cái túi vải, ném cho Sở Cừu Ly: "Quả thật phải làm cái gì đó, bằng không ngày mai chúng ta chắc chắn sẽ ngủ ngoài đường, vậy vất vả cho Sở đại ca rồi."
Dứt lời này, hắn liền quay đầu ngủ. Để một mình Sở Cừu Ly nhìn túi vải trong tay, thở dài. ...
Từ Hàn đương nhiên biết lão nhân kia không đơn giản.
Tuy hắn không rõ ràng tu vi Sở Cừu Ly cao bao nhiêu, nhưng lấy kích thước rương gỗ kia thì đối với y mà nói hẳn không phải là việc khó, nhưng hết lần này tới lần khác y lại không cách nào lay động mảy may, chỉ riêng điểm này cũng đủ để chứng minh lão nhân bất phàm.
Từ Hàn từng gặp lại lão nhân ở bên ngoài Hoàng Sa trấn, khi đó hắn liền dò xét qua tu vi của lão nhân, thế nhưng lại không thu hoạch được gì, tu vi của hắn mặc dù chỉ ở cảnh thứ tư Thông U cảnh, nhưng muốn gạt qua cảm giác của hắn, không phải tu sĩ Đại Diễn cảnh thì sẽ không dễ dàng, bởi vậy Từ Hàn âm thâm suy luận tu vi thực sự của lão nhân kia chỉ sợ đã là cường giả trên Đại Diễn cảnh.
Một nhân vật như vậy, Từ Hàn nghĩ không ra lão đi cùng đường với mình đến tột cùng là trùng hợp hay là cố ý làm như vậy, trước khi không hiểu rõ ý đồ của đối phương, hắn không dám vọng động. Huống hồ đối phương ngoài việc đánh tráo bảo bối mà Sở Cừu Ly trộm được, dường như vẫn chưa biểu hiện ra bất kỳ địch ý nào đối với bọn họ, cho nên hắn càng nguyện ý lựa chọn yên lặng quan sát kỳ biến. ...
"Lão tiểu tử này thành tâm đối nghịch cùng Sở mỗIII"
Sáng sớm, Từ Hàn bị tiếng kêu rên của Sở Cừu Ly đánh thức.
Hắn mở mắt ra đã thấy Sở Cừu Ly nằm liệt ngồi trên mặt đất, cùng với đống đá rơi vãi khắp nơi kia.
"Tiểu Hàn! Ngươi nhìn xem, đây thực sự là một con ma sống!" Thấy Từ Hàn tỉnh táo lại, Sở Cừu Ly vội vàng đi tới trước giường hắn, chỉ vào đống đá trên mặt đất lớn tiếng la hét: "Vừa rồi vẫn là vàng bạc châu báu, đảo mắt liền biến thành tảng đái"
Từ Hàn dụi dụi mắt, nhìn nam nhân bên cạnh rõ ràng mang theo hai quâầng thâm, đại khái đoán được một đêm nay Sở Cừu Ly chỉ sợ cũng chưa từng chợp mắt.
"Ý ngươi là đã tận mắt chứng kiến chúng biến thành đá?" Từ Hàn nhíu nhíu mày hỏi.
"Còn không phải sao!" Sở Cừu Ly vỗ đùi một cái, nói: "Đêm qua ta đắc thủ xong, chính là sợ lão tiểu tử kia lại động tay động chân, liền một mực nhìn chằm chằm, nhưng dù nhìn như vậy, mấy thứ này lại biến thành đá ở ngay trước mặt tat"
Từ Hàn biết sở Cừu Ly chưa bao giờ nói lời giật gân trong chuyện liên quan đến tiền, sắc mặt của hắn cũng không khỏi biến đổi, đây là thần thông gì, hắn chưa bao giờ thấy người nào có bản lĩnh như vậy.
Đùng!
Đùng!
Đùng!
Lúc này, ngoài cửa phòng truyền đến một hồi tiếng gõ cửa, hai người liếc nhau, trên mặt đều có dị sắc.
"Ai vậy?" Nhưng Từ Hàn sau mấy hơi thở vẫn quay qua cửa phòng kia hỏi.
"Là lão hủ, ha ha. Hai vị, sắc trời không còn sớm, đã đến lúc lên đường rồi." Bên ngoài phòng truyền đến một thanh âm hòa ái. ...
Vì thế một đoàn ba người cộng thêm một mèo một sói lần nữa lên đường về phía bắc, thẳng hướng tới Yến châu.
Lão tiên sinh vẫn cõng rương gỗ cổ quái của lão, một đường đi run run rẩy rẩy nhưng chưa từng có sơ suất nào.
Sở Cừu Ly đáy lòng có chút kiêng ky đối với lão tiên sinh này, một đường trốn thật xa, ngược lại Từ Hàn lơ đễnh, vẫn cùng lão nhân sóng vai mà đi như cũ.
"Lão tiên sinh đi Yến châu là muốn làm chuyện gì vậy?" Từ Hàn chợt hỏi, ngữ khí cung kính, dường như chỉ là tán gẫu mà không có ý gì khác.
"Gọi ta là Ngụy lão đi, chỉ là một nghệ sĩ giang hồ, quả thực không gánh nổi xưng hô tiên sinh như vậy." Lão nhân cười đáp lại, lập tức ánh mắt nhấc lên nói: "Lớn tuổi rồi, có vài người có một số việc cuối cùng cũng không buông xuống được, muốn thừa dịp cỗ thân thể này còn đi lại được, tới gặp một lần."
"Chuyện có thể làm cho Ngụy tiên sinh lo lắng, chắc hẳn cũng không phải chuyện nhỏ." Từ Hàn nói.
Lão nhân nghe vậy cười ha hả, đưa tay sờ sờ con mèo đen trên vai Từ Hàn.
"Trên đời này chuyện lớn cũng tốt, chuyện nhỏ cũng được, chẳng qua theo người mà khác biệt." Lão nhân cười nói, tay lại lúc đó nâng lên, chỉ chỉ một cánh đồng lúa mạch bên đường.
Ruộng đất không lớn, chẳng qua diện tích chỉ mấy trượng, mùa thu Đại Hạ đến muộn một chút, giờ phút này có một người nông dân đang thu hoạch lúa mì.
"Ngươi xem một mẫu ruộng nho nhỏ này, có thể có bao nhiêu lương thực? Đối với người giàu không quá tiên ăn một ngày, nhưng đối với những nông dân này có lẽ là hy vọng sống sót của cả nhà." Lão nhân chậm rãi nói,'Nếu có người trộm lúa mạch của bọn họ, có lẽ đối với nông dân mà nói chính là kiếp nạn như trời đất sụp đổ."
Từ Hàn nghe tới chỗ này lại nhướng mày, Tiên sinh thoại lý hữu thoại?" (bên trong lời nói có ý khác) "Ha ha, lão hủ cũng không có ý đó."
"Chỉ muốn nói cho Từ huynh đệ cùng Sở huynh đệ, nếu các ngươi cầm một cái bánh bao không nhân, người bán hàng kia có lẽ đau lòng, nhưng không cảm thấy quan trọng, còn nếu ngươi lấy đi một cái bánh bao của một kẻ ăn mày, có lẽ sẽ chặt đứt một tính mệnh."
"Nhưng trên đời này có quá nhiều người bèo nước gặp nhau, ngươi sẽ vĩnh viễn không biết được dưới bê ngoài sáng sủa của hắn rốt cuộc cất giấu phiền muộn như thế nào, một ít đau đớn lựa chọn mà ngươi xem ra không liên quan đến mình, có lẽ đối với người khác chính là kiếp nạn sinh tử quan trọng."
"Thiên địa là lò, chúng sinh là canh.”
"Nếu đã ở trong kiếp nạn, tội gì phải dày vò lẫn nhau?”
Lão nhân sâu kín nói, lời này vừa dứt còn quay đầu nhìn về phía Từ Hàn, con ngươi lão híp lại, trên mặt vẫn mang theo ý cười nhàn nhạt, trong miệng lại hỏi: "Tiểu huynh đệ cảm thấy lão phu nói có đạo lý không?”
Từ Hàn khi đó sửng sốt, đột nhiên dừng bước, thần sắc nghiêm túc bái lạy với lão, cung kính nói: "Đa tạ tiên sinh dạy bảo."
Lão nhân híp mắt khẽ gật đầu, không né không né đối với một bái này, thản nhiên tiếp nhận.