Chương 29: Côn Bất Ngữ
Chương 29: Côn Bất NgữChương 29: Côn Bất Ngữ
Ninh Trúc Mang lưu lạc ở Trần quốc mấy tháng, thế nhưng cũng không tìm được tung tích Phương Tử Ngư, trong lòng y cực kỳ khẩn trương, thậm chí còn bí quá hóa liều xông vào Hoàng cung Trần quốc, nhưng vẫn không hề có được thu hoạch gì.
Rơi vào đường cùng, y chỉ có thể tạm thời buông việc này xuống, đến hội hợp cùng đám người Từ Hàn.
Trong thư từ Từ Hàn từng nói với y, hắn dường như quen biết một vị cố nhân Sâm La điện, hiện giờ cố nhân kia thân ở địa vị cao, nếu có thể tìm được người nọ, lấy thế lực của Sâm La điện thì chỉ cần Phương Tử Ngư không cố ý che dấu hành tung của mình, chắc chắn có thể tìm ra. Ninh Trúc Mang cảm thấy thay vì như ruồi không đầu lặn lộn ở Trần quốc, chi bằng đến chỗ Từ Hàn thử vận khí.
Y cẩn thận tính toán lấy tốc độ của đám người Từ Hàn, giờ phút này chắc là đang ở phụ cận Bạch Lĩnh thành này, y muốn tìm một chỗ khách sạn ở lại, lại liên hệ với Từ Hàn hỏi chỗ cụ thể của bọn họ. Nghĩ như vậy, y nhìn chung quanh đường phố phồn hoa, ánh mắt chợt dừng lại ở một chỗ nào đó.
"Lai Phúc khách sạn, ừm, chính là chỗ này, chỉ hy vọng nơi đây có thể mang lại cho ta chút vận khí nho nhỏ." Ninh Trúc Mang lẩm bẩm nói, cất bước liền đi vào trong khách sạn.
"Tiểu Hàn! Lão già kia chắc chắn cố ý đối nghịch cùng Sở gia gia, lão tám phần mười biết rõ tính toán của ta, liền tương kế tựu kế đùa bỡn."
Vừa mới bước vào trong đó, bên tai liền truyên đến một hồi giọng nói ôm ồm, Ninh Trúc Mang nghe quen tai, khi đó nghiêng đầu nhìn lại.
Đã thấy Sở Cừu Ly cùng Từ Hàn lại ngồi ở trong đại sảnh, Sở Cừu Ly vẻ mặt phẫn nộ không biết đang oán giận cái gì đó.
"Ngươi cảm thấy thế nào?" Khi đó Từ Hàn lườm Sở Cừu Ly một cái, cũng không biết đại hán này ngốc thật hay giả ngốc, hành vi vừa rồi của y đừng nói Ngụy tiên sinh kia, cho dù là Huyền nhi cùng Ngao ô cũng có thể nhìn ra gã có dụng ý khác.
Sở Cừu Ly hoàn toàn câm lặng, đang muốn nói cái gì đó.
"Sở huynh! Tiểu Hàn!" Lúc này bên tai lại truyên đến một tiếng hô to.
Từ Hàn cùng Sở Cừu Ly sửng sốt, vào lúc đó đều liếc mắt nhìn lại, đã thấy cách đó không xa, Ninh Trúc Mang đang vẻ mặt vui mừng nhìn bọn họ.
"Ninh chưởng giáo?"
“Ninh huynh!"
Hai người cùng lúc đứng dậy, Từ Hàn đang muốn hỏi y làm thế nào lại đến nơi này, nhưng lời còn chưa nói ra, hán tử trung niên ở một bên liền dùng một tốc độ nhanh đến kinh người xông lên.
Chỉ thấy gã vẻ mặt kích động cầm lấy tay Ninh Trúc Mang, cực kỳ sốt sắng nói: "Ninh huynh, đã lâu không gặp, từ khi từ biệt không có vấn đề gì chứ?! Sở mỗ mỗi ngày đều mong được gặp lại Ninh huynh, cùng nhau uống rượu, tâm sự chuyện trên đời."
Từ Hàn thấy hắn như thế, lập tức biết đại hán này đang nghĩ gì, lúc đó che mặt đỡ trán.
Huyền nhi cùng Ngao ô ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nhưng rất nhanh lại vùi đầu tiếp tục chiến đấu cùng đùi gà cùng cá hấp của mình.
"Ừm... thật sao. . Đa tạ Sở huynh nhớ nhung..." Ninh Trúc Mang hiển nhiên cũng bị vẻ nhiệt tình đột ngột của Sở Cừu Ly làm cho có chút luống cuống tay chân, y cất lời qua loa cho có lệ, cánh tay lại hơi dùng sức ý đồ kéo tay bị Sở Cừu Ly nắm chặt ra, thế nhưng đối phương hiển nhiên không có ý định buông y ra, gương mặt Ninh Trúc Mang nghẹn đến đỏ bừng, cũng không tránh thoát được hành động nắm tay nhiệt tình này của Sở Cừu Ly.
Mà ánh mắt Sở Cừu Ly đưa tới càng làm cho Ninh Trúc Mang không hiểu sao hãi hùng khiếp vía.
Trong con ngươi kia có khí thế nóng bỏng bức người giống như là người yêu đã lâu ngày gặp lại, trong lòng Ninh Trúc Mang không khỏi nổi lên một cỗ ác hàn, thâm nghĩ không phải mị lực nhân cách của mình đã đến mức nam nữ nam nữ đều say chứ?
Nghĩ như vậy, cả người y giật nảy mình một cái, nổi lên vô số nổi da gà.
Y cũng bất chấp những thứ khác, vội vàng vận chuyển chân nguyên trong cơ thể, lúc này mới giãy ra khỏi tay Sở Cừu Ly.
Nhưng Sở Cừu Ly lại không cảm nhận được chút ghét bỏ nào đến từ Ninh chưởng giáo, gã tiếp tục tiến lên thân thiết khoác tay lên trên vai Ninh Trúc Mang, mở miệng nói: "Ngươi có điêu không biết, ta thường tâm sự cùng Tiểu Hàn, Sở mỗ rất nhớ nhưng khoảng thời gian ở trong Linh Lung các nghe Ninh huynh dạy bảo, mỗi lần đều có thể nói là hưởng lợi rất nhiều, hôm nay được gặp, tất nhiên là phải uống một phen."
Sở Cừu Ly nói như thế, liền kéo Ninh Trúc Mang đến bên cạnh bàn gỗ của Từ Hàn.
"Ồ, thật sao... Đa tạ Sở huynh khen ngợi.' Ninh Trúc Mang da cười mà thịt không cười đáp lại, đáy lòng lại âm thầm suy nghĩ lúc mình ở Linh Lung các, có từng giao thiệp gì với vị Sở Cừu Ly này sao?
"Ninh huynh từ xa mà đến, chắc hẳn còn chưa kịp ăn cơm đúng không?”
"Ừm... Quả thật còn chưa kịp ăn cơm." Ninh Trúc Mang nói.
Nhưng lời này vừa dứt, thanh âm hào phóng của Sở Cừu Ly lại vang lên: "Vậy thì quá tốt rồi, thừa dịp hôm nay, hai huynh đệ chúng ta vừa ăn vừa tán gẫu."
Nói đến nơi này, gã hơi dừng một chút, giọng nói thận trọng thêm vài phần,'Đúng rồi, hỏi thêm một câu, Ninh huynh chắc là có mang theo tiền chứ?"
"Có một ít, chỉ là..." Ninh Trúc Mang còn chưa kịp hiểu rõ tình huống, nhưng lời này vừa ra khỏi miệng, y đã không còn đường nói tiếp.
Chỉ thấy Sở Cừu Ly nghe được lời này, lập tức đứng dậy, lập tức lớn tiếng la hét: "Tiểu nhị! Lấy ra ba phần giống với đồ lão già kia vừa ăn, lại thêm ba bình rượu ngon!"
"Sở đại ca, như thế nhiều quá..." Từ Hàn một bên nhìn hồi lâu, rốt cục lúc đó mở miệng nói.
Thế nhưng Sở Cừu Ly giờ phút này hiển nhiên nghe không vào những lời này, gã ngay lúc đó khoát tay áo,'Không nhiều lắm, mời khách phương xa như Ninh huynh, có nhiều hơn nữa cũng không là gì cả, ngươi nói đúng không, Ninh huynh?”
Có câu là đưa tay không đánh người mặt cười, Ninh chưởng giáo chính là đáy lòng có một vạn vì sao xoay quanh, nhưng bề ngoài vẫn liên tục đáp: "Không nhiều lắm, không nhiều lắm."
Từ Hàn thấy thế cũng chỉ có thể liên tục cười khổ. ...
Không quá một khắc sau, đồ ăn rượu ngon được bày lên bàn.
Mấy ngày không thấy mùi thịt, Sở Cừu Ly rốt cuộc ngồi không yên, cầm lấy đùi gà trên bàn liền bỏ vào trong miệng, còn lâu bầu chút lời không rõ: "Ninh huynh, ăn đi! Đừng có khách sáo..."
"Ừm... được rồi... được..." Nhìn Sở Cừu Ly ăn như gió cuốn mây tàn, Ninh Trúc Mang vẻ mặt cười khổ gật đầu, cầm lấy đũa muốn gắp thức ăn, lại phát hiện không thể xuống tay, chỉ có thể cười khổ thu trở về. Dưới ánh mắt chăm chú của Từ Hàn cùng Ninh Trúc Mang, Sở Cừu Ly lấy tốc độ nhanh đến kinh người gân như dựa vào sức một mình ăn xong ba đĩa thịt kho tàu, ba dĩa cá hấp, ba phần đùi gà lớn.
Sau đó đại hán trung niên này mới cảm thấy mỹ mãn võ vỗ bụng mình, trong miệng ợ một cái thật to, cất giọng nói: 'Cơm này a, không thể ăn quá no, bảy phần đã đủ, đã đủ rồi."
Dứt lời gã còn có chút đắc ý nhìn Từ Hàn ở một bên, nói: "Lão già kia không cho Sở gia gia ăn cơm, lại không biết Sở gia gia giao thiệp khắp thiên hạ, lão không cho đương nhiên sẽ có người mời."
Nói đến chỗ này, Sở Cừu Ly dường như đã cực kỳ hứng thú, cũng mặc kệ Từ Hàn cùng Ninh Trúc Mang không hề đáp lại gã câu nào, tự mình tiếp tục lải nhải: "Còn cái gì mà Côn Bất Ngữ, trình độ chỉ ngang lang băm, lão già này ham ăn như vậy, còn muốn trường mệnh trăm tuổi, Sở mỗ hảo tâm giúp lão, lão còn không biết điều..."
"Côn Bất Ngữ?" Ninh Trúc Mang ở một bên nghe lời nói này chợt nhướng mày, y dường như nghe qua cái tên này ở nơi nào đó, trong lòng âm thầm cảm thấy cực kỳ quen thuộc, nhưng nhất thời lại nhớ không ra.
"Còn có hai tên gia hỏa không có cốt khí các ngươi, hiện tại muốn ăn? Ta chắc chắn không cho các ngươi rồi." Sở Cừu Ly dời mục tiêu công kích, bắt đầu khiêu khích Huyền nhi cùng Ngao ô.
Lông mày Ninh Trúc Mang càng nhíu càng sâu, chợt trong lòng y khẽ nhớ lại.
Chu Hạ Trần trước đây là Sở, trước Sở là Ly.
Cuối triều Đại Ly, quân phiệt chiến loạn, chư hầu cắt cứ, nhiều năm chinh chiến, dân chúng cực kỳ lầm than.
Có một Thánh nhân y đạo khai tông lập phái ở Huyền Hà phong, mời chào những người lưu lạc thiên hạ, ban cho y thuật, kiếm pháp, văn thao, chia ra ba mạch Huyền Hà, Trọng Củ, Đại Hoàn, hợp lại thành Linh Lung các. Đồng thời lập ra môn quy các đời đều lấy y giả làm chưởng giáo, hành y cứu thế.
Mà danh húy của vị Thánh nhân y đạo kia chính là Côn Bất Ngữ!
Chỉ là thời gian quá mức xa xôi, hơn nữa vị tổ sư gia kia cũng không phải là đại năng võ giả, cho nên rất ít người nhắc tới, ngay cả Ninh Trúc Mang cũng phải mất một lúc lâu mới có thể nhớ lại.
Giờ phút này nghe Sở Cừu Ly nói, dường như còn có người nhớ rõ vị tổ sư nhà mình này.
Ninh Trúc Mang trong lòng khẽ động, đang muốn hỏi.
"Tiểu nhị! Thanh toán!" Nhưng đúng lúc đó, Sở Cừu Ly uống rượu no nê lại vỗ bàn, đứng dậy.
"Vâng, khách quan”" Tiểu nhị kia vội vàng chạy tới, khom người nói: "Tổng cộng là ba trăm sáu mươi văn tiên."
Tiểu nhị nói ra lời này, Ninh Trúc Mang đang sửng sốt liền cảm giác được khi đó có mấy ánh mắt rơi vào trên người mình, y ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy không chỉ Sở Cừu Ly mà ngay cả Từ Hàn, Huyền nhi cùng con chó đen mà mình không biết tên vào lúc đó cũng đều nhìn mình.
"Chư vị đây là ý gì a?" Ninh chưởng giáo hỏi.
"Ừm”" Sở Cừu Ly cười cười, nháy mắt với Ninh Trúc Mang, lại nhìn vị tiểu nhị chờ trả tiền kia.
Ninh Trúc Mang lúc này mới hiểu ý, y chỉ chỉ mình, nói: "Ta trả tiền?"
"Ài, Ninh huynh à, Sở mỗ gần đây trong túi rỗng tuếch, Ninh huynh cứ trả trước đi, ngày khác ta nhất định sẽ mời lại." Sở Cừu Ly vỗ vỗ bả vai Ninh Trúc Mang, lại ợ một cái thật to.
"Ừm..." Ninh Trúc Mang hơi sửng sốt, lúc này mới lục lọi một trận ở trong tay áo, cuối cùng chỉ tìm ra khoảng chừng năm sáu mươi đồng xu, nói: "Nhưng trên người Ninh mỗ chỉ có chút tiền như vậy a..."
"Hả?" Sở Cừu Ly thấy vậy giật nảy mình, tỉnh rượu hơn phân nửa, Vừa rồi ngươi không phải nói mình có tiên sao?"
"Ninh mỗ quả thật có tiền, nhưng cũng không nhiều a... Vừa rồi ta muốn nói, nhưng Sở huynh quả thực quá mức nhiệt tình, ta cũng chỉ..."
"Như thế nào? Muốn ăn cơm chùa hay sao?" Tiểu nhị ở một bên khi đó nghe ra mùi vị từ trong cuộc đối thoại của mọi người, gã lập tức thu liễm ý cười trên mặt, lộ ra nụ cười oán độc, lớn tiếng gọi với chủ quầy phía sau nhà bếp: "Chưởng quây, mấy người này muốn ăn uống chùa!"
"Cái gì!" Lời này vừa ra, phương hướng nhà bếp phía sau liền truyên đến một tiếng rống giận, còn không đợi Từ Hàn phản ứng lại, một đám nam nhân mặc áo gai, tay cầm thìa lớn khi đó lập tức vọt ra, trực tiếp giết tới mọi người.
"Không phải, tiểu huynh đệ, ngươi nghe ta giải thích..."
Sở Cừu Ly thấy thế không đúng đang muốn nói, nhưng lời mới ra khỏi miệng, một cái thìa sắt còn bốc hơi nóng đã chào hỏi gương mặt gã.
Vì thế ở Liêu châu Đại Hạ, trước một khách sạn tên là Lai Phúc trong một tòa thành nhỏ gọi là Bạch Lĩnh.
Từng là chưởng giáo Linh Lung các, truyên nhân duy nhất của Đạo Thánh môn, cựu Phủ chủ của Thiên Sách phủ cùng với một mèo một sói khi đó liền bị loạn bổng đánh ra, đầy bụi đất bị ném ở trên đường người đến người đi.