Chương 30: Gió mát từ từ thổi, cuối cùng cũng sẽ đến
Chương 30: Gió mát từ từ thổi, cuối cùng cũng sẽ đếnChương 30: Gió mát từ từ thổi, cuối cùng cũng sẽ đến
Một đoàn người mặt đầy bụi đất ngồi trước cửa khách sạn, bảy tám đại hán cao to vạm vỡ vây quanh bọn họ.
Người đi ngang qua chỉ trỏ, ba người cúi đầu che mặt, nhưng Huyền nhi cùng Ngao ô lại như không phát hiện, vẫn ở một bên chơi đùa.
Giằng co như vậy kéo dài đến khi Ngụy tiên sinh cõng rương gỗ lớn của lão, ngâm nga khúc nhạc nhỏ, thảnh thơi trở vê khách sạn. Lão nhân cũng không hỏi nhiều, trả tiền rượu giúp ba người.
Lão nhân ngược lại có chút thông tình đạt lý, dường như biết được tình cảnh khó xử của bọn họ, vì thế liền đưa ra một biện pháp.
"Lão phu mỗi ngày một mình bày sạp hàng ra quả thực rất vất vả, không bằng ba vị liền đến giúp lão hủ, tiền phòng tiền cơm một đường này liền tính là tiền công, mặc dù không đến mức mỗi ngày có thể ăn con cá to miếng thịt lớn, nhưng có lẽ cũng sẽ không quá mức quân bách."
Biện pháp của Ngụy tiên sinh rất nhanh liền được Sở Cừu Ly hưởng ứng, đại hán trung niên này cũng thấy rõ, hiện giờ chỉ có Ngụy tiên sinh mới là cái đùi đáng tin cậy, gã không hề có chút căm phẫn khiển trách đối phương như lúc trước nữa.
Từ Hàn cùng Ninh Trúc Mang ngược lại không suy nghĩ quá nhiều về chuyện này, cũng đồng loạt đáp ứng. ...
Hạ Tử Xuyên mang thai đã chín tháng, có thể hạ sinh bất cứ lúc nào.
Nghĩ đến sinh mệnh sắp sinh kia, trên mặt Tống Nguyệt Minh liên hiện ra một nụ cười hiếm thấy.
Có lẽ bởi vì mang thai cho nên Hạ Tử Xuyên có chút buồn ngủ, đã đến giờ Ty, thế nhưng đối phương vẫn không có ý rời giường, Tống Nguyệt Minh nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt thanh lệ của thiếu nữ, liền ngồi dậy, mặc vào chiếc áo choàng màu tím kia.
"Đường chủ! Tư Không trưởng lão mời ngài lên Tế Thế phủ nói chuyện." Lúc này bên ngoài phòng truyền đến một thanh âm cung kính.
Động tác mặc quần áo của Tống Nguyệt Minh lúc đó hơi dừng lại, sau một hơi thở y liền trâm giọng đáp lại: "Biết rồi."
Từ sau khi trở lại sơn môn, Tư Không Bạch liền hạ lệnh đóng cửa núi.
Trên dưới gần hai vạn đệ tử tông môn đều bắt đầu toàn lực tu hành bộ kiếm quyết mà lão ban cho.
Tống Nguyệt Minh đi trên Huyền Hà phong, có thể tùy ý thấy được những đệ tử tu hành kiếm pháp giống như điên ma, bất kể Nho đạo hay là Y đạo trước kia đều bị vứt bỏ, tất cả đệ tử đều chỉ tu luyện mỗi bộ kiếm pháp này.
Đồng thời, Tư Không Bạch cũng thiết lập một chế độ thứ bậc cực kỳ khắc nghiệt.
Đệ tử ở mỗi cấp bậc đều có mục tiêu riêng của mình, một khi không cách nào đạt thành đúng hạn, sẽ bị đưa lên cái gọi là đài tranh mệnh, hai bên đánh nhau, còn sống mới có tư cách tiếp tục tu hành.
Cho nên dưới áp bách cường đại như vậy, tu vi của những đệ tử này tiến triển có thể nói là thần tốc, mà hơn hai vạn ba ngàn đệ tử Linh Lung các cũng ở trong thời gian nửa năm ngắn ngủn này giảm mạnh xuống hơn một vạn tám ngàn người.
Toàn bộ Linh Lung các bao phủ trong một bầu không khí u ám, thậm chí nhìn từ xa không khó phát hiện, bầu trời trên tông môn này giống như bao phủ một tầng mây đen, vẫn luôn là một mảnh âm trầm, mà trung tâm của mây đen rõ ràng chính là phủ đệ tên là Tế Thế phủ trên đỉnh Huyền Hà phong.
Tống Nguyệt Minh đứng ở trước phủ đệ kia, hít sâu một hơi, sau đó đẩy cửa phủ đệ ra, cất bước bước vào trong đó.
Nếu như nói Linh Lung các là một mảnh sương mù mờ mịt bao phủ tầng tầng thế giới, vậy Tế Thế phủ giờ phút này chính là một chỗ sâu thẳm đen kịt.
Mà ở chỗ sâu đen kịt này, một đôi mắt đỏ tươi giống như quỷ mị đang lay động.
"Tống Nguyệt Minh bái kiến sư tôn." Tống Nguyệt Minh cung kính chắp tay với chủ nhân đôi mắt kia, nói như thế.
"A." Sau một lúc trâm mặc thật lâu, một thanh tuyến khàn khàn vang lên,'Tử Xuyên sao rồi?"
"Tạ sư tôn quan tâm, tình trạng của Tử Xuyên rất tốt, ít ngày nữa sẽ lâm bồn." Tống Nguyệt Minh tiếp tục nói, thái độ vẫn cung kính như cũ.
"Đã nghĩ kỹ tên chưa?" Người trên đài lại hỏi.
"Từ Lai."
"Từ Lai? Tống Từ Lai? Cũng được." Người trên đài khẽ gật đầu, liên thu hồi hứng thú tiếp tục đề tài này, lão lại nói: "Người của Trường Dạ ty đã tới tìm ta."
"Hả?" Tống Nguyệt Minh nghe rõ lời này, hơi sửng sốt,"Trường Dạ ty không phải đã..."
"Rắn chết trăm năm vẫn còn độc, huống chi là Trường Dạ ty?" Người trên đài cắt ngang nghi hoặc của Tống Nguyệt Minh, tiếp tục nói: "Hắn muốn mời ta cùng mưu tính đại sự, sau lưng cũng có Sâm La điện ủng hộ, ngươi cho rằng nên như thế nào?”
Đại sự chỉ là chuyện gì, Tống Nguyệt Minh không cần nghĩ cũng biết, y dùng khóe mắt nhìn trường kiếm màu đỏ tươi nằm bên cạnh lão nhân, bất động thanh sắc hỏi: "Sư tôn, lần trước Long khí cắn trả đã khiến ngài phải tĩnh dưỡng nửa năm, vị Vũ Văn Nam Cảnh kia được xưng là Thánh hoàng đệ nhất vạn cổ, nghe nói Long khí tụ tập trên người chỉ kém hơn đế vương tiền triều năm đó vài phần, sư tôn..."
"Chuyện này ngươi không cần quá lo lắng, ta tự có chừng mực, ngươi chỉ cần nói có thể này không." Tư Không Bạch lần thứ hai cắt đứt lời Tống Nguyệt Minh.
"Vậy chuyện sư tôn cầu thì sao?" Nhưng Tống Nguyệt Minh lại tựa như không nghe ra chút không vui của lão nhân, lại hỏi lân nữa.
Chỉ là một câu ngắn ngủi ngữ khí bình tĩnh, lại tựa như chọc trúng đau đớn trong lòng lão nhân, thanh âm của lão khi đó đột nhiên cao vút vài phân.
"Lão phu xưa nay làm chuyện gì cũng đều vì truyền thừa của Linh Lung các, trừ chuyện đó ra thì không còn vật gì khác!
"Truyền thừa của Linh Lung các?" Tống Nguyệt Minh nghe vậy, khóe miệng nhếch lên ý cười, nhưng lại không còn ý tranh cãi, y cung kính bái lạy với lão nhân lân nữa/'Ðệ tử biết được, mọi chuyện đều dựa vào sư tôn làm chủ."
Hai tròng mắt Tư Không Bạch híp lại, lão nhìn chằm chằm Tống Nguyệt Minh hồi lâu, dường như muốn nhìn thấu triệt tâm tư của y.
Nhưng trên mặt thiếu niên vẫn luôn bình tĩnh như trước.
Tư Không Bạch cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì, lão trâm con ngươi xuống, nói: "Ta biết rồi, ngươi lui ra đi."... Tống Nguyệt Minh ra khỏi phủ Tế thế, cũng không vội vàng trở lại chỗ ở mà một mình đi đến sườn núi Huyền Hà phong.
Chỗ đó là một mảnh đất hoang ít người đến, nhưng trên đất hoang lại đứng sừng sững ba ngôi mộ yên tĩnh, trên đầu mộ mọc đầy cỏ dại, bởi vì mùa đông đến mà suy vàng một mảnh, dường như đã lâu không được dọn dẹp.
Trước mộ cũng không có bia đá, càng sẽ không có người đến tế bái.
Dù sao lấy suy nghĩ của Tư Không Bạch, có thể làm cho mấy người này nhập thổ vi an đã là nhân từ lớn nhất.
Tống Nguyệt Minh đứng ở trước từng phần mộ kia lần lượt dập đầu, đương nhiên y chỉ dập đầu với hai ngôi trong đó, ngôi cuối cùng thì y lại rất rõ, chẳng qua chỉ là một ngôi mộ rỗng mà thôi.
Sau khi làm xong những thứ này, y cong người đứng dậy.
Lại lần lượt dọn dẹp cỏ dại trên ba ngôi mộ nọ, lúc này mới tính là hoàn thành ý định đến đây.
Chỉ là trong lòng y có uất ức, cho nên vẫn không hề rời đi, ngược lại đứng ở sườn núi kia, đưa mắt nhìn ra bốn phía.
Thời gian đã đến giữa trưa, ánh mặt trời trên đỉnh đầu chiếu xuống, lại không thể xuyên thấu sương mù bao phủ trên Linh Lung các, mà các đệ tử dưới chân núi vẫn tu hành đến mất ăn mất ngủ như cũ, tiếng kêu giết, tiếng rống giận dữ không dứt bên tai.
"Truyền thừa..." Tống Nguyệt Minh lẩm bẩm từng chữ như vậy, vẻ lạnh lùng trên lông mày có chút dấu hiệu buông lỏng.
"Hành y tế thế, cứu chết đỡ thương..."
"Mới là truyên thừa a..."
Tống Nguyệt Minh thản nhiên thở dài, lúc này một cơn gió mát lướt qua mặt, thổi phồng quần áo, vén tóc y lên.
Y chợt nhớ tới cuộc đối thoại với Hạ Tử Xuyên mấy ngày trước.
"Phu quân, chàng đã nghĩ kỹ muốn đặt tên cho đứa bé là gì chưa?" Nữ nhân sà vào trong ngực y, nhẹ nhàng hỏi.
“Từ Lai."
"Từ Lai? Làm sao thiếp lại cảm thấy có liên quan đến vị Từ huynh kia của chàng vậy?" Nữ nhân chớp mắt, có chút bất mãn.
"Một đoạn đường đã qua này, Từ huynh dạy ta rất nhiều, nhưng việc này lại không liên quan gì đến huynh ấy." Tống Nguyệt Minh lắc đầu nói.
"Nếu bé trai gọi là Từ Lai? Vậy bé gái thì sao?" Người trong ngực xưa nay thông tình đạt lý, cũng không dây dưa nhiều ở vấn đề này, lúc đó lại hỏi.
“Từ Lai."
"Thế nào cũng gọi là Từ Lai, cái tên này có thâm ý gì không?”"...
Tống Nguyệt Minh cuối cùng cũng không trả lời câu hỏi này của Hạ Tử Xuyên.
Giờ phút này y đứng ở sườn núi, gió mát thổi vào mặt, chợt trong lòng khẽ động, y chậm rãi vươn tay ra, giống như muốn nắm lấy cơn gió mát kia. Trong miệng lại thâm nói: "Bởi vì gió mát tuy chậm rãi thổi, nhưng cuối cùng cũng sẽ đến..." Dứt lời, thiếu niên áo tím nghiêng đầu nhìn ba tòa mộ hoang phía sau, nở nụ cười. “Chư vị, các ngài nói có đúng không?”