Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 419 - Chương 31: Lại Nhận Bái

Chương 31: Lại nhận bái Chương 31: Lại nhận báiChương 31: Lại nhận bái

Chớp mắt đã nửa tháng trôi qua.

Tháng mười một tuyết rơi ở Đại Hạ, xuyên qua biên giới Liêu châu, đám người Từ Hàn đã tới Long châu nằm ở trung tâm quốc gia này.

Lại nói tiếp Long châu này còn là đất phong của vị Thôi quốc trụ, người quen cũ của Từ Hàn.

Đất đai Long châu giàu có hơn rất nhiều so với Liêu châu, vừa vào châu này, cảnh sắc cát vàng nghiêng về phía nam đột nhiên biến đổi, mặc dù bởi vì bây giờ là mùa đông, không thấy tiếng chim hót hoa thơm đua nở như ngày xuân nên có, nhưng Long châu so với Liêu châu thô kệch, rõ ràng có thêm một phần mềm mại ôn nhu thuộc về phía nam Đại Chu.

Ban đêm, tuyết rơi nhẹ trong thành Lục Xuyên ở Long châu.

Từ Hàn có chút buồn râu ngồi ở cửa phòng khách sạn, nhíu mày.

Nửa năm trước hắn đã đả thông môn vị của bản thân, đi tới cảnh giới Thông U cảnh đại thành, mấy ngày nay hắn cần luyện không ngừng, cũng mơ hồ cảm giác được dấu hiệu sắp phá vỡ một tầng bình chướng thứ năm Thiên Thú cảnh.

Hắn có lòng làm liên một mạch, nhưng càng đến lúc này ngược lại càng có chút không thể nắm chắc, mỗi lần như tới ngưỡng cửa lại không thể bước qua, điều này làm cho hắn ít nhiêu có chút tâm phiền ý loạn.

Hôm nay bọn hắn đi tới khách sạn, Từ Hàn chỉ vội vàng gặm hai cái bánh bao, liền một mình trở lại trong phòng muốn phá vỡ cảnh này, nhưng một canh giờ trôi qua vẫn không có được một chút thu hoạch nào.

"Tiểu Hàn! Công việc bắt đầu!" Sở Cừu Ly ngoài phòng đã hoàn toàn dung nhập vào thân phận nghệ sĩ giang hồ, sau khi uống rượu no nê, gã đi tới gõ cửa phòng Từ Hàn.

"Được, đến đây." Từ Hàn lắc đầu, bất đắc dĩ đứng dậy.

Hắn phải tạm thời đè nén phần lo lắng này lại. ...

Tuyết rơi dày đặc trên bầu trời không hề dập tắt hứng thú đi dạo phố của dân chúng trong thành, trên đường phố vẫn có không ít dân chúng lui tới như cũ.

Phong thổ nhân tình của Đại Hạ rõ ràng có sự khác biệt rất lớn với Đại Chu, điểm này càng thêm rõ ràng sau khi đi tới Long châu ở trung tâm Đại Hạ. Trong những ngày lạnh lẽo như vậy, chỉ sợ dân chúng Đại Chu đã sớm mặc vào từng bộ áo bông nặng nề, nhưng với dân phong bưu hãn, lại nổi danh là thượng võ, Đại Hạ lại không như thế. Trên đường khắp nơi đều có thể thấy được người mặc quần áo mỏng manh đi đường, càng không thiếu du hiệp trên người đeo đao kiếm.

Sở Cừu Ly lôi kéo Ninh Trúc Mang bắt đầu tìm kiếm địa điểm bày hàng thích hợp, Từ Hàn cúi đầu suy nghĩ tâm sự, Ngụy tiên sinh phía sau cõng rương gỗ lớn của mình, vẻ mặt thảnh thơi, dường như không có chuyện gì trên đời này có thể làm cho vị lão nhân này nhíu nửa mày.

Ngoại trừ điều này với phong tục của Đại Chu, Từ Hàn từ sau khi vào Long Châu, liền ngửi thấy một cỗ khí tức.

Hắn ở Sâm La điện mấy năm, cực kỳ quen thuộc với loại khí tức này, đó là một loại đồ vật nhàn nhạt không dấu vết, lại thực sự tồn tại ở các ngóc ngách Long châu.

Nếu hắn có tâm, cũng không khó tìm được cứ điểm Sâm La điện, như vậy là có thể liên lạc với Lưu Sanh.

Nhưng cách làm như vậy không tránh khỏi đánh cỏ động rắn, không thể làm rõ Lưu Sanh đến tột cùng đã trải qua cái gì trước đó, Từ Hàn không dám vọng động, vừa lo lắng cho mình, cũng sợ mang đến phiền toái không cần thiết cho Lưu Sanh. Huống hồ với địa vị của Lưu Sanh ở Điện Sâm La hiện giờ, dường như cũng không cần Từ Hàn lo lắng.

Mà hiện giờ vấn đề khó khăn lớn nhất bày ra trước mặt Từ Hàn vẫn là làm thế nào để phá vỡ Thông U cảnh.

Thịnh hội của Long Ẩn tự còn chưa tới bốn tháng, thịnh hội như vậy không tránh khỏi sẽ hấp dẫn hảo thủ giang hồ các nơi Đại Hạ tiến đến, Từ Hàn cần một cuộc thắng lợi để đạt thành kế hoạch mình gia nhập tổ chức Chấp Kiếm nhân kia. Mà tu vi mạnh hơn một phần sẽ chắc chắn hơn một chút.

Ngoài ra bất kể tình cảnh của Lưu Sanh hay là lực lượng quỷ dị trong cơ thể hắn, đều làm cho trong lòng Từ Hàn có một cảm giác cấp bách, hắn tự nhủ, nhất định phải trở nên mạnh mẽ, chỉ có như vậy thì mới có thể ứng phó với tất cả phong vân quỷ dị có thể xảy ra trong tương lai.

Mà càng là như thế, hắn lại càng lo lắng không thôi.

"Tiểu huynh đệ có tâm tư?" Lúc này, lão nhân đi phía sau Từ Hàn cười ha hả đi tới bên cạnh hắn, nhẹ giọng hỏi.

Từ Hàn bị kéo ra từ trong suy nghĩ của mình, hắn đưa mắt nhìn vê phía lão nhân bên cạnh, cười khổ thành thật nói: "Không giấu được tiên sinh."

"Lão hủ đã từng quen biết một vị tu sĩ giống như tiểu huynh đệ, hắn không tồi, nghe nói ở địa giới của bọn họ được coi là kiệt xuất của thế hệ trẻ lúc đó." Lão nhân nghe vậy, ý cười trên mặt lại càng sâu thêm một phần."Hắn dường như cũng rất hài lòng với thiên phú của mình, nhưng hắn cũng không cảm thấy thỏa mãn, ngược lại mỗi ngày đều tốn hơn phân nửa thời gian tu hành."

"Tu vi của hắn tiến triển rất nhanh, không chỉ có thể nói là kiệt xuất trong cùng thế hệ, thậm chí mơ hồ có tư thế đuổi kịp thế hệ trước. Ta cảm thấy hắn nên cảm thấy hài lòng, cảm thấy vui vẻ. Mà ta cũng thực sự mừng thay cho hắn, có cầu liền có được, thế sự như thế đã không thể tốt hơn"

"Lại qua nhiều năm sau, lão hủ gặp lại hắn một lần nữa. Hắn đã lớn tuổi hơn rất nhiều, tu vi cũng vẫn ngạo thị đồng đẳng như cũ, dường như tất cả đều không có thay đổi, nhưng lần này gặp nhau, hắn dường như cũng không vui. Cho nên ta đã hỏi hắn là vì sao?"

"Hắn nói 'Muốn tới cảnh giới vô thượng, nhưng đã mấy năm không thành, cho nên phiên nãơ'. Lão phu vừa nghĩ, việc này quả thật đáng để phiền não, vì thế liền khuyên hắn mọi việc tùy duyên, buông bỏ khúc mắc, hắn đã là người kiệt xuất trong thiên hạ, không bằng đi ra ngoài nhìn một chút, nói không chừng liền có đường lui, huống hồ non sông xinh đẹp, không nhìn một cái chẳng phải là uổng phí sống một đời hay sao?"

"Hắn lại nói, Thiên hạ quá lớn, mệnh ngươi có thời điểm hết, không lên cảnh giới vô thượng, làm sao có thể nhìn hết non sông thiên hạ?”

"Cuối cùng hắn có thành công hay không?" Từ Hàn khi đó hỏi.

"Ta không biết, nhưng ta lại hiểu cho dù hắn leo lên cảnh giới kia, từ đó về sau non sông trong thiên hạ có tươi đẹp đến mức nào, hắn cũng không còn cơ hội nhìn một cái." Lão nhân lắc đầu nói.

Từ Hàn nghe lời nói này không khỏi sửng sốt, hỏi: "Vì sao?"

"Tiểu huynh đệ cũng là tu sĩ, nhất định cũng hiểu rõ đối với cảnh giới Tiên nhân, trăm năm chính là một kiếp, độ qua mới có trăm năm sau, mà nếu chịu không nổi cũng chỉ có một kết cục là chết. Thiên hạ này từ xưa đến nay có bao nhiêu hạng người kinh diễm tuyệt luân? Nhưng bọn họ đã đi đâu? Có một số đương nhiên chết dưới Thiên kiếp, mà những người còn lại, hoặc là ẩn ở núi cao tháp cổ, hoặc là ẩn ở động thiên phúc địa, không phải là vì vứt bỏ ngoại vật, một lòng tu hành, vượt qua Thiên kiếp tiếp theo sao?"

"Vì thế non sông tươi đẹp cũng tốt, tiêu dao tự tại cũng được, ước định ban đầu đều trở nên không còn trọng yếu, quan trọng nhất chỉ có kiếp nạn trăm năm một lần kia. Ta nghĩ vị cố nhân kia cũng không tránh thoát được số mệnh này." Lão nhân nói đến đây, thở dài một tiếng, tâm tình hàm chứa trong đó quá mức phức tạp, Từ Hàn chỉ có thể cảm nhận được một chút sầu muộn, lại khó hiểu được thâm ý bên trong.

Cảnh giới Tiên nhân tuyệt vời như thế nào, Từ Hàn xưa nay chỉ nghe người ta kể lại, hắn vẫn lân đầu tiên trực tiếp nghe được những lời nói này của lão nhân, không khỏi cảm thấy tâm thần chấn động, giống như say rượu, có một số quan ải trong lòng trong giây khắc đó rục rịch, tựa như có dấu vết phá vỡ.

"Vậy lấy suy nghĩ của tiên sinh, tu hành chi đạo là như thế nào?" Từ Hàn lại hỏi.

"Cái này lão hủ cũng không thể nói chính xác, chỉ là..." Lão nhân nói đến nơi này lại dừng một chút, sau đó tiếp tục nói: "Chỉ là nếu mục đích ban đầu là non sông tươi đẹp, là vì tiêu dao khoái hoạt, thay vì đợi đến lúc đó, không bằng nắm chắc ở hiện tại..."

"Đi đường từng bước, trèo từng bậc thang mà lên, mỗi một bước đều là cảm ngộ, mỗi một cảnh giới đều là phong cảnh."

"Cho dù cuối cùng không tới được cảnh vô thượng kia."

"Nhưng tiêu dao trăm năm, cũng tốt hơn khô tọa ngàn năm, ngươi nói xem có đúng hay không?”

Khi lão nhân hỏi lời này, trên mặt vẫn mang theo ý cười làm cho người ta như tắm gió xuân.

Nhưng thân thể Từ Hàn vào lúc đó lại chấn động, bước chân cũng bỗng nhiên ngừng lại.

"Mỗi một bước đều là cảm ngộ, mỗi một cảnh đều là phong cảnh." Hắn lẩm bẩm một câu này, trong lòng bất ngờ nhớ tới trong thành Trường An, vị nam nhân trong mắt ẩn chứa liệt dương kia cũng từng nói với hắn, chỉ là giờ phút này nghe được lại có một ý vị khác.

Mà trong môn vị bên trong cơ thể lúc đó chợt bạo ra một đạo Chân nguyên thật lớn tràn vào tứ chỉ bách hài của hắn, theo kinh mạch du hành, cuối cùng quy vào kiếm chủng trong cơ thể.

Kiếm chủng rung động, chồi non trên đầu vào một khắc kia dân dần duõi dài, cành cây cũng lập tức trở nên to lớn, thậm chí trên đỉnh đầu có một đóa nụ hoa dần dần lộ ra hình thức ban đầu, sau đó chân nguyên vô biên dưới kiếm chủng hóa thành kiếm ý tràn ngập toàn thân hắn.

Thân thể của hắn lại chấn động, một cỗ khí thế hạo nhiên từ trong cơ thể hắn bốc lên.

Trong mắt Từ Hàn sáng lên một đạo Thần quang, cùng cỗ khí thế trong cơ thể hắn trong nháy mắt trở nên cao vút rồi lại đột nhiên dừng lại, quy về trong cơ thể.

Thiên Thú cảnh!

Từ Hàn biết, mình đã phá cảnh!

Gông cùm xiêng xích quấy nhiễu hắn gân nửa tháng trong nháy mắt này, ở trong thành Lục Xuyên - Long châu này, liền dễ dàng bị phá vỡ như vậy, hắn nhảy lên tới cảnh thứ năm Thiên Thú cảnh!

Từ Hàn không kịp mừng rỡ, hắn đảo mắt nhìn về phía lão giả vẫn mỉm cười bên cạnh, lần thứ hai nhẹ nhàng bái lạy với đối phương, cung kính nói: "Tạ ơn tiên sinh đã dạy bảo."

Lúc này đây lão nhân có chút chần chờ, lão hơi suy tư một lúc, sau đó mới thu hồi tâm tư né tránh, nhận một bái này của Từ Hàn.
Bình Luận (0)
Comment