Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 421 - Chương 33: Tuyết Che Ba Thước, Dễ Giấu Thi Thể

Chương 33: Tuyết che ba thước, dễ giấu thi thể Chương 33: Tuyết che ba thước, dễ giấu thi thểChương 33: Tuyết che ba thước, dễ giấu thi thể

Sáng sớm hôm sau, đoàn người lại lên đường.

Hành trình đi Yến châu dài hơn một chút so với tưởng tượng, bởi vì mỗi ngày Ngụy tiên sinh đều cần tìm đến thành trấn bày sạp kiếm tiền, bù đắp lộ phí, mọi người không thể không dựa theo phương thức mỗi ngày đều phải ghé vào thành trấn ở trên đường đi, cách làm như vậy đương nhiên không tránh khỏi vòng qua một ít lộ trình, thế nhưng cũng may tháng ba năm sau, thịnh hội ở Long Ẩn tự mới có thể bắt đầu, thời gian còn dư dả, mọi người cũng không có quá nhiều dị nghị đối với việc này.

"Nguy tiên sinh à, tại hạ nghe nói mục tiêu hôm nay của chúng ta, chính là trấn Vũ Châu kia có một món ăn nổi danh cả hai nước Hạ Chu, gọi là Thiết Bản Lưu Sa. Tương truyền là đặt thịt lợn thượng hạng đặt trên tấm sắt thép, phía dưới trải cát vàng, đặt gia vị, hành hoa..."

Lúc này đang ăn điểm tâm, Sở Cừu Ly vừa gặm bánh bao vừa đi tới trước mặt Ngụy tiên sinh bắt đầu miệng lưỡi lưu loát nịnh bợ đối phương, về phần mục đích thì cực kỳ rõ ràng —— biết hôm qua kiếm được một khoản tiên lớn, Sở Cừu Ly mà cù rủ lão nhân làm một bữa ăn ngon.

Nhìn Sở Cừu Ly đang hao hết tâm tư vì thỏa mãn nhu cầu miệng lưỡi phía trước, Ninh Trúc Mang bất đắc dĩ lắc đầu, ngược lại nhìn về phía Từ Hàn bên cạnh: "Từ huynh đệ tu vi dường như có chút tinh tiến a."

"Ừm, may mắn được tiên sinh chỉ điểm, tại hạ đã đến Thiên Thú cảnh." Từ Hàn hứng khởi nói, ngược lại không chút kiêng dè đối với chuyện này.

Hắn rất rõ ràng, tu vi của Ninh Trúc Mang sớm đã đạt đến Đại Diễn cảnh, lão tiên sinh này bất phàm như thế nào, hắn có thể thấy rõ ràng, huống chi là Ninh Trúc Mang?

"Nguy tiên sinh đúng là cao nhân." Ninh Trúc Mang ngẩng đầu nhìn lão nhân cõng cái rương lớn chậm rãi đi về phía trước, chân thành tán thưởng đối với người có khả năng nghe Sở Cừu Ly như ruồi nhặng lải nhải không ngừng một bên như lão.

Chỉ là nói xong lời này, sắc mặt y liền hơi tối sầm lại, tựa như có tâm tư, cho nên muốn nói lại thôi.

Từ Hàn nhìn thấy tất cả chuyện này, lại nhấc mèo đen trên vai lên đặt trên đầu Ngao ô, lúc này mới quay qua hỏi Ninh Trúc Mang: "Ninh chưởng giáo đang lo lắng cho Tử Ngư sao?"

Ninh Trúc Mang nghe vậy hơi ngẩn ra, nhưng vẫn thành thật nói: "Ta ở Trần quốc tìm nó gần nửa năm, thậm chí lẻn vào Hoàng cung cũng không phát hiện tung tích của nó, ngay cả Mông Lương cùng nó đi Trân quốc cũng không thấy..."

Từ Hàn nghe được lời này cũng nhíu mày, hắn đương nhiên đã sớm nghe Ninh Trúc Mang nói qua chuyện này, nhưng nếu muốn xác nhận an nguy của Phương Tử Ngư, biện pháp tốt nhất chính là liên hệ với Lưu Sanh đang có chức vị cao ở Sâm La điện, chỉ là hắn hiện tại còn chưa có biện pháp quá tốt để làm được điểm này, bởi vậy vẫn gác sang một bên.

Nhưng bây giờ tung tích của Phương Tử Ngư bặt vô âm tín kéo dài quả thật đối có chút bất lợi với nàng, Từ Hàn suy nghĩ một chút mới nói: "Ngài yên tâm chớ nóng nảy, chờ đến trạm tiếp theo là trấn Vũ Châu, tại hạ lại nghĩ biện pháp, có lẽ có thể tìm được hành tung của Tử Ngư."

Ninh Trúc Mang sửng sốt, lập tức liên lộ vẻ vui mừng. Hắn rất rõ ràng tính tình Từ Hàn, mặc dù tuổi tác không lớn, nhưng có chút trầm tĩnh ổn trọng, nếu hắn đã nói như vậy, có lẽ cũng không phải là lời nói dối.

"Vậy Ninh mỗ cảm tạ Từ huynh đệ rồi." Ninh Trúc Mang khi đó liền muốn bái tạ với Từ Hàn.

Nhưng Từ Hàn nào dám nhận y bái lạy, lúc đó vội vàng đưa tay đỡ lấy Ninh Trúc Mang, nói: "Ninh chưởng giáo không nên như thế, tại hạ cùng Tử Ngư vốn là hảo hữu chí giao, đây là chuyện Từ mỗ cần phải làm..."

"Yến ca, huynh mau chạy, không cần quản muội!"

Trong lúc hai người giằng co, xa xa lại truyên đến một tiếng kinh hô của nữ tử.

Nương theo còn có từng hồi tiếng đao kiếm, cùng với dao động do Chân nguyên cuồn cuộn kích phát ra.

Một đoàn bốn người khi đó đều dừng bước, Sở Cừu Ly đứng mũi chịu sào, trốn ở phía sau Ngụy tiên sinh, mà Từ Hàn thì cùng Ninh Trúc Mang nhìn nhau một cái, thần sắc đều ngưng trọng, đang muốn cảm ứng chân nguyên dao động kia từ đâu mà đến.

Nhưng đúng lúc này, trong rừng rậm chất đầy tuyết ven đường đột nhiên có hai bóng người bay ra, trực tiếp rơi vào trên con đường giữa mọi người.

Mọi người vào lúc đó đều nheo mắt nhìn kỹ, nhưng vừa nhìn, cảm đám liền không khỏi vẻ mặt cổ quái.

Hai bóng người này cũng không phải người ngoài, chính là đôi nam nữ hôm qua khẳng khái tặng bạc cho Nguy tiên sinh.

Giờ phút này vẻ mặt bọn họ chật vật, quân áo có nhiều rách nát, mà trên người vị nam tử kia lại mang theo hơn mười chỗ thương thế lớn nhỏ. Hai người gian nan nâng đỡ lẫn nhau đứng lên, nhìn đám người Từ Hàn một cái, hiển nhiên cũng nhận ra bọn họ, nữ tử kia liền vội vàng nói: "Chư vị, các ngươi mau đi!"

Chỉ là lời này vừa dứt, trong rừng rậm liền liên tiếp xuất hiện mấy cái bóng người, vây quanh cả đám trong đó có Từ Hàn lại.

Cầm đầu là một lão giả mặc áo xám, tóc bạc trắng, thân thể gầy gò lại không lộ ra vẻ già nua, ngược lại trong lúc bước đi lại uy vũ như gió, hai tròng mắt Từ Hàn khi đó ngưng tụ, liếc mắt một cái liền nhìn ra lão giả này có tu vi không tâm thường, sợ là cường giả Ly Trần cảnh thậm chí là Đại Diễn cảnh. Lão giả cũng chú ý tới sự tôn tại của mọi người, lão cất bước tiến lên chắp tay với đám người Từ Hàn, trầm giọng nói: "Xích Tiêu môn Tê châu thanh lý môn hộ, kính xin chư vị thuận tiện."

Sở Cừu Ly từ rất sớm đã nói với Từ Hàn, giang hồ Đại Hạ được xưng là một tông ba môn mười hai trấn.

Trong đó nói ba môn chỉ chính là Ma Thiên môn, Cực Thượng môn, Xích Tiêu môn.

Rất hiển nhiên có thể bị xếp vào trong ba môn, Xích Tiêu môn này hiển nhiên là một con quái vật khổng lồ, mà hiện tại lão giả này nâng ra danh tiếng như vậy mục đích cũng đơn giản đến cực độ, chính là vì hù dọa đám người Từ Hàn không dám gây ra rắc rối.

Từ Hàn khi đó nhìn lão giả một cái, còn không đợi hắn nói cái gì, vị nam tử đã bị trọng thương kia liên quát mắng: "Phi, cái gì mà thanh lý môn hộ, Ninh nhi sớm đã rời khỏi Xích Tiêu môn các ngươi, lão tặc ngươi rõ ràng chính là trong lòng có oán riêng, muốn làm chuyện xấu?!"

"Hừ! Yến Trảm! Ngươi là tà ma, ta là chính đạo, ta tru sát ngươi còn cần cái cớ gì, chính tà bất lưỡng lập, giết ngươi chính là chuyện thiên kinh địa nghĩa, mặc cho ngươi miệng lưỡi lưu loát, hôm nay nhất định chính là tử kỳ của ngươi!" Lão giả kia lớn tiếng nói, thân thể hơn mười vị cường giả tu vi đều ở trên Thiên Thú cảnh bên cạnh trong nháy mắt di động, mơ hồ lấy lão giả làm trung tâm kết thành một trận pháp, phong bế toàn bộ đường tiến thối của vị nam tử tên là Yến Trảm kia.

"Đúng không? Muốn mạng Yến Trảm của ta, vậy phải xem Lữ Hậu Đức ngươi có can đảm đến lấy hay không!" Nam nhân trung niên tên là Yến Trảm kia khi đó quát to một tiếng, nhẹ nhàng vung tay đưa nữ tử bên cạnh gã ra khỏi vòng chiến, mà quần áo nam nhân nhanh chóng phồng lên, một cỗ khí thế bàng bạc rõ ràng từ trong cơ thể gã tuôn ra, đầu tóc phiêu bồng, bốn sợi xích thật lớn vươn ra từ sau lưng gã, hai sợi vững vàng cắm xuống mặt đất, hai sợi quấn quanh cánh tay gã, cuối cùng bị gã nắm trong tay. Mắt thấy song phương giương cung bạt kiếm sắp khai chiến.

Nhưng lúc này một đạo thanh âm cực kỳ khác biệt lại đột ngột vang lên.

"Yến Trảm, Ma Thiên môn Yến Trảm, nói như vậy ngươi chính là trưởng lão Ma Thiên môn thời gian trước có lời đồn mang theo nữ đệ tử Xích Tiêu môn bỏ trốn?" Một đại hán trung niên diện mạo lôi thôi lếch thếch tựa như không cảm giác được bầu không khí mười phần mùi thuốc súng xung quanh, y đi tới giữa hai vẻ mặt tò mò nhìn nam nhân trước mắt, lớn tiếng nói. Cuối cùng y còn không quên đánh giá Yến Trảm từ trên xuống dưới, trong miệng chậc chậc khen ngợi nói: "Cũng không anh tuấn hơn Sở mỗ bao nhiêu, sao lại không có cô nương xinh đẹp nào nguyện ý bỏ trốn cùng Sở mỗ đây?"

Yến Trảm vẻ mặt nghiêm túc hiển nhiên cũng bị hành động không đầu không đuôi của đại hán này làm cho ngơ ngẩn hồi lâu, trong lúc nhất thời không biết đáp lại như thế nào.

Mà vị lão giả tên là Lữ Hậu Đức bên kia lại coi hành vi như vậy của Sở Cừu Ly là khiêu khích, trong mắt lão sáng lên một tia sát ý, lập tức quát: "Muốn chết!"

Lời này vừa dứt, lão cùng rất nhiều cao thủ vây giết Yến Trảm vào lúc đó bất ngờ động.

Những môn đồ Xích Tiêu môn này hiển nhiên là đã động sát tâm, ra tay với thế công sắc bén, trực tiếp thẳng mặt Sở Cừu Ly cùng vị Yến Trảm kia.

Từ Hàn ở một bên thấy thế thâm nghĩ không tốt, Sở Cừu Ly mặc dù ngày thường hành vi có cổ quái một chút, nhưng xưa nay sẽ không làm ra chuyện như xe bị tuột xích, giờ phút này bỗng nhiên tham dự việc này, quả thật có chút cổ quái, nhưng tình hình hiện giờ hiển nhiên không cho phép hắn suy nghĩ kỹ.

"Cẩn thận!" Hắn khi đó hét lớn một tiếng, thân thể liên bất ngờ tiến vê phía trước, mà Ninh Trúc Mang bên cạnh phản ứng so với hắn chỉ nhanh không chậm, cũng ngay lập tức xông lên.

Một tiếng âm vang vọng, trường kiếm trên lưng Từ Hàn ra khỏi vỏ, ba ngàn kiếm ảnh như mưa to trút xuống ngăn tất cả mọi người từ phía sau đánh tới ở bên ngoài mưa kiếm.

Mà Ninh Trúc Mang cũng rơi xuống chính diện Sở Cừu Ly, chân nguyên trong cơ thể y tuôn trào, sau lưng có một con hùng sư màu đỏ thật lớn đột nhiên hiện lên, hùng sư kia khi đó ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, chân nguyên kích động, một kích chính diện của lão giả liên tan rã ở dưới một tiếng rống này.

Nhưng không một ai để ý, Ngụy tiên sinh vẫn híp mắt nhìn tình hình nơi này từ xa xa, sau khi nhìn thấy thanh trường kiếm kích phát ra ba ngàn kiếm ảnh trong tay Từ Hàn, sắc mặt lại biến đổi, lông mày trầm xuống.

Lữ Hậu Đức chưa từng nghĩ lại gặp biến cố như vậy ở vùng biên hoang Long châu này, sắc mặt lão âm trầm vô cùng, kinh ngạc bất định nhìn đám người Từ Hàn một hồi lâu, mới trầm giọng nói: "Ý của chư vị là muốn đối nghịch cùng Xích Tiêu môn ta sao?"

Yến Trảm ở một bên lúc này cũng phục hồi tinh thần lại, gã cũng không ngờ mấy vị nghệ nhân giang hồ hôm qua mình hứng khởi nhất thời tặng cho một lượng bạc kia lại là cao nhân thâm tàng bất lộ như thế, nhưng cho dù như vậy, gã vẫn nói: "Yến mỗ tâm lĩnh ý tốt của chư vị, nhưng dù sao đây cũng chỉ là việc riêng của Yến mỗ, không muốn liên lụy đến mọi người, nếu chư vị thật sự muốn trợ giúp Yến mỗ, xin hãy chăm sóc Ninh nhi giúp tại hạ, Yến mỗ đương nhiên sẽ liêu chết ngăn cảnh mấy người kia..."

Từ Hàn nghe được lời nói này lại nhếch miệng, trong lòng cười khổ, nếu không phải Sở Cừu Ly bỗng nhiên gây loạn, hắn sao có thể đâm đầu vào vũng nước đục này, nghĩ đến đây, hắn không khỏi đảo mắt hung hăng trừng Sở Cừu Ly một cái, đại hán kia tự biết đuối lý, cười ngây ngô quay đầu lại, Từ Hàn cũng có chút bất đắc dĩ đối với việc này, chỉ có thể dùng sắc mặt bình tĩnh chắp tay nói: "Tìm chỗ khoan dung độ lượng, mời tiền bối trở về đi." Lữ Hậu Đức kia hiển nhiên cũng không phải hạng người dễ dàng, há có thể bị một câu nói đơn giản này của Từ Hàn hù dọa, lập tức cười lạnh nói: "Nếu lão phu không muốn về thì sao?"

Từ Hàn nghe vậy khi đó ngửa đầu nhìn bông tuyết càng lúc càng lớn, không khỏi tiếc nuối nói.

"Tuyết rơi dày đặc, không quá trăm hơi thở liền có thể dày ba thước, vừa dịp che xác cho chư vị."
Bình Luận (0)
Comment