Chương 34: Chỉ có mình ngọn lửa Kim Ô của ta
Chương 34: Chỉ có mình ngọn lửa Kim Ô của taChương 34: Chỉ có mình ngọn lửa Kim Ô của ta
"Khẩu khí thật lớn!" Nghe Từ Hàn nói như vậy, trên mặt Lữ Hậu Đức lập tức hiện lên vẻ nổi giận, lão hừ lạnh một tiếng, thân thể bất ngờ nghiêng về phía trước, hai tròng mắt híp lại, quanh thân lập tức bốc lên từng đạo Linh viêm màu tím, quấn quanh cơ thể lão."Chỉ là không biết bản lĩnh của các hạ có giỏi như công phu miệng lưỡi kia không?”
Dứt lời này, những môn đồ Xích Tiêu môn kia cũng đồng loạt gọi ra Linh viêm hộ thể của mình, mặc dù là mùa đông lạnh giá, nhưng khi những Linh viêm này bốc lên, nhiệt độ xung quanh lại trở nên cực nóng.
"Chư vị Xích Tiêu môn xưa nay lấy thuật ngự hỏa mà nổi danh, công pháp tu luyện đều có liên quan đến lửa, giờ phút này bọn họ kết thành Chu Tước Ngũ Viêm trận, càng có thể phóng đại uy lực ra, chư vị không thể khinh thường liệt diễm kia được!" Yến Trảm thấy đám người Từ Hàn quyết tâm giúp mình vượt qua kiếp nạn này, trong lòng cảm động, vội vàng cất tiếng nhắc nhở.
Từ Hàn cũng hơi gật đầu, hắn từ lúc Lữ Hậu Đức gọi ra Linh viêm này đã cảm nhận được lực lượng bao bọc ở bên trong đó, giờ phút này nghe lời Yến Trảm, trong lòng đương nhiên càng thêm cảnh giác.
"Bây giờ mới biết sợ hãi? Đáng tiếc là đã muộn!" Chỉ là vẻ cảnh giác của đám người Từ Hàn rơi vào trong mắt Lữ Hậu Đức lại càng giống như một loại nhát gan, ý cười trên mặt lão ta khi đó càng sâu.
Mà có lẽ chính bởi vì tâm lý như vậy, Linh viêm do Lữ Hậu Đức gọi ra càng lúc càng nóng bỏng, hừng hực bốc lên bao bọc quanh người lão tựa như sau một khắc sẽ nổ tung ra.
Đám người Từ Hàn cũng không cam lòng yếu thế, ba ngàn kiếm ảnh, chân linh hùng sư, cùng với xích sắt u hàn do vị Yến Trảm kia gọi ra đều ở khi đó đồng loạt nổ bắn ra từng đạo khí thế cường hãn giằng co với đám người Xích Tiêu môn do Lữ Hậu Đức cầm đầu.
Mắt thấy một hồi đại chiến sắp xảy ra.
"Chư vị, có thể nghe một lời của lão phu hay không." Nhưng ngay lúc đó, giọng nói của một lão giả đột ngột vang lên, có vẻ không hợp với bầu không khí giương cung bạt kiếm của song phương lúc này.
Đám người Từ Hàn sửng sốt, khi đó theo bản năng dừng lại thế công trong tay, mà vị Lữ Hậu Đức kia trong lòng cũng chấn động, sát chiêu sắp ra tay không biết vì sao đột nhiên thu lại.
Còn Ngụy tiên sinh lại cống rương gỗ nặng nề sau lưng lão, run rẩy đi vào giữa mọi người.
Lão cười ha hả nhìn Lữ Hậu Đức, hơi chắp tay với đối phương, miệng hỏi: "Dám hỏi chưởng giáo Xích Tiêu môn hiện tại là ai?”
Vấn đề này ở hiện tại xem ra ít nhiều có chút đột ngột, đồng thời cũng có chút buồn cười.
Đột ngột ở chỗ tình hình song phương giờ phút này hiển nhiên đã qua quá trình tự báo gia môn, mà buồn cười ở chỗ Xích Tiêu môn chính là quái vật khổng lồ có thể xếp vào tam môn trong giang hồ Đại Hạ, phàm là người hành tẩu giang hồ, ai cũng sẽ có chút hiểu rõ chuyện này, cho nên lão nhân có thể hỏi ra vấn đề này, đơn giản chính là dân chúng bình thường không biết chuyện giang hồ, hoặc là đang cố ý trêu chọc Lữ Hậu Đức.
Mà trong lòng Lữ Hậu Đức lúc này vẫn còn có tức giận, trong suy nghĩ của lão, vị lão nhân trước mắt còn lớn tuổi hơn mình một chút này hiển nhiên là thuộc loại thứ hai.
"Hừ! Về danh húy của chưởng giáo, ngươi nên đi âm tào Địa phủ hỏi một chút tà ma ngoại đạo chết trước mình đi!?" Lữ Hậu Đức tất nhiên sẽ không đáp lại câu hỏi này của Ngụy tiên sinh, khi đó liền vận tập chân nguyên quanh thân lần nữa, gọi ra Linh viêm hừng hực bên trong cơ thể đánh tới mặt Ngụy tiên sinh. Đám người Từ Hàn thấy thế đều giật nảy mình, đang muốn ra tay cứu viện.
Nhưng khi đó Ngụy tiên sinh lại thản nhiên sờ soạng trong ngực mình một hồi lâu, cuối cùng móc ra một thứ đưa tới trước mặt Lữ Hậu Đức, cười tủm tỉm hỏi: "Các hạ hiểu lầm rồi, lão hủ chỉ muốn hỏi hiện giờ ở Xích Tiêu môn các ngươi, Hỏa Vân lệnh này còn có giá trị hay không?”
Trong nháy mắt lời này vang lên, Lữ Hậu Đức cũng thấy rõ thứ Ngụy tiên sinh đưa tới, thân thể của lão lúc đó đột nhiên chấn động, Linh viêm như núi lở sóng thần kia ngay lập tức tản đi.
Lão sững sờ tại chỗ, mở to tròng mắt nhìn lệnh bài trong tay Ngụy tiên sinh kia, tựa như nhìn thấy sự vật khó tin nhất trên đời này vậy.
"Trên tay ngươi sao lại có Hỏa Vân lệnh?" Xích Tiêu môn dựng tông đã tám trăm năm, lúc tổ sư gia đắc đạo, từng đúc ba cái lệnh bài, nói, thấy vật này như thấy lão tự mình đến. Hiện giờ ba tấm lệnh bài, một tấm nắm trong tay chưởng giáo Hứa Tuyên của Xích Tiêu môn, một tấm nắm trong tay Chấp Kiếm nhân Dư Ôn Tửu, một tấm còn lại sớm đã không biết tung tích, giờ phút này thấy được, cũng khó trách Lữ Hậu Đức lại kinh ngạc như thế.
"Ta làm sao có được vật này, các hạ không cần biết, lão hủ chỉ muốn hỏi các hạ một câu bằng vào vật này, có thể miễn đi trận can qua này hay không." Ngụy tiên sinh cười ha hả hỏi.
"Cái này... Lữ Hậu Đức lập tức chần chờ, Hỏa Vân lệnh đối với Xích Tiêu môn mà nói đương nhiên giống như Thánh chỉ của Hoàng đế không thể làm trái, nhưng trong quá trình đuổi giết Yến Trảm này lão đã tổn thất mấy vị môn đồ cực kỳ có thiên tư, lão làm sao có thể cam tâm?
Huống hồ hiện giờ ở biên cảnh Long châu xa xôi này, nếu như...
Nghĩ tới đây, trong con ngươi Lữ Hậu Đức lập tức nổi lên từng trận sát khí.
Từ Hàn ở một bên cũng không rõ Hỏa Vân lệnh này đối với Xích Tiêu Môn mà nói đến tột cùng có ý nghĩa gì, nhưng quanh thân Lữ Hậu Đức giờ phút này nhộn nhạo sát khí lại không giấu được hắn.
Hắn bước nhanh lên, đưa thân thể chắn Ngụy tiên sinh ở phía sau mình, trâm giọng nói: "Xem ra các hạ không muốn nhận vật này đúng không?"
Lữ Hậu Đức bị Từ Hàn vạch trần tâm tư muốn xé rách da mặt, lão cười lạnh nói: "Hừ! Tấm Hỏa Vân lệnh thứ ba của Xích Tiêu môn ta sớm đã biến mất nhiều năm, lão thất phu ngươi dựa vào một đồ vật giả mạo, liền muốn cứu tính mạng của bọn họ, không khỏi quá coi thường Lữ mỗ ta đấy chứ!"
Ý khinh miệt cùng đùa cợt trong lời nói này của Lữ Hậu Đức có thể nói là không hề che dấu, nếu đổi lại là người khác chỉ sợ giờ phút này đã sớm tức giận nổi trận lôi đình, nhưng vẻ mặt Ngụy tiên sinh vẫn bình tĩnh đến cực điểm.
Lão nhìn thẳng Lữ Hậu Đức, lắc đầu, vẻ mặt có chút trẻ nhỏ không dễ dạy, gỗ lim không thể khắc. Sau đó Ngụy lão híp mắt nói: "Lão hủ không phải muốn cứu mạng của bọn họ, mà là mạng của các hạ."
Lữ Hậu Đức nghe đực lời nói này đầu tiên là sửng sốt, nhưng trên mặt liền lập tức hiện ra một ý cười.
Tu vi của Yến Trảm tuy rằng rất cao, nhưng đã bị thương nghiêm trọng trong đại chiến lúc trước, chiến lực mười không còn một, không đủ để lật được bàn. Mà đám người Từ Hàn, ngoại trừ vị nam nhân lông mày bạc tóc đen kia dường như tu vi đã đến cảnh giới Đại Diễn cảnh, những người còn lại hiển nhiên đều không đủ để khiến lão sợ hãi, nhất là dưới trận hình Chu Tước Ngũ Viêm mà đông đảo cường giả Thiên Thú cảnh trở lên cùng kết thành, Lữ Hậu Đức có lòng tin tranh một đoạn dài ngắn cùng bất kỳ vị tu sĩ nào trên đời này.
Mà khi lão nghe được lời nói kia của Ngụy tiên sinh, lại càng giống như là vọng ngôn vô tri buồn cười nhất trên đời này. "Lữ mỗ quả nhiên ít đi lại một chút ở trên giang hồ này, không biết từ khi nào lại xuất hiện những hạng người lớn tiếng không biết xấu hổ như các ngươi." Lão khi đó cười ha ha, thần sắc ngông cuồng, mà Linh viêm vừa dập tắt lại ngưng tụ ở phía sau lưng lão, cùng Linh viêm do rất nhiều đệ tử xung quanh gọi ra kết thành một thể, dần dần hóa thành bóng dáng một con Chu Tước cả người tắm trong liệt diễm hừng hực!
Cảm nhận được lực lượng bàng bạc do bóng dáng Chu Tước phía sau truyền đến, lòng tin của Lữ Hậu Đức đối với trận chiến này lại lớn hơn vài phần, lão nhe răng cười một tiếng liền muốn cất bước tiến lên, bóng dáng Chu Tước phía sau phát ra một tiếng hót lanh lảnh, Linh viêm cực nóng liền từ trong cơ thể nó trào ra, ngăn cản toàn bộ con đường tiến lui của mọi người.
Lão vốn tưởng rằng dưới uy thế mênh mông như vậy, mọi người chắc chắn phải lộ ra hoặc là vẻ sợ hãi hoặc là vẻ bất an chật vật.
Nhưng khi hắn nghiêng mắt nhìn về phía Ngụy tiên sinh, vị lão nhân này vào lúc đó lại không khỏi tiếc nuối than thở một tiếng thật dài.
"Hừ, sắp chết đến nơi còn muốn cố làm huyền ảo." Lữ Hậu Đức thấy vậy trong lòng lại dâng lên một trận tức giận, lão cười lạnh một tiếng, liền muốn lập tức ra tay.
Linh viêm ngập trời gào thét mà đến, mang theo một cỗ sóng khí nóng rực đến đáng sợ, tựa như muốn thiêu mọi người thành tro tàn.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng rống giận nặng nề đột nhiên từ chân trời truyên đến.
Giống như một lưỡi dao sắc bén, cắt ra tâng tâng thiên địa mới đến nơi này.
Tuyết bay đầy trời bị xé rách trong tiếng rống giận dữ kia, Linh viên gào thét mà đến cũng bị dập tắt trong tiếng rống giận nọ.
"Lữ Hậu Đức, ngươi muốn khi sư diệt tổ sao?" Thanh âm kia nói như thế, mà một bóng người toàn thân bao bọc hỏa diễm màu trắng cũng xuất hiện trước mặt mọi người.
Lữ Hậu Đức vừa rồi còn dương dương đắc ý không ai sánh kịp, trong một khắc này sắc mặt biến đổi, cùng những môn đồ Xích Tiêu môn xung quanh đồng loạt quỳ lạy xuống, trong miệng kinh hoàng hô to nói: "Đệ tử cung nghênh pháp tướng chưởng giáo!"
Hai chữ pháp tướng này ra khỏi miệng, sắc mặt đám người Từ Hàn đều biến đổi.
Cái gọi là pháp tướng, đó là một môn thần thông thôn thiên tương tự như hóa thân, Tiên nhân cần phải vượt qua Thiên kiếp thứ hai mới có thể ngưng luyện ra.
Mà thứ như vậy, đối với nơi Tiên nhân chỉ đếm trên đầu ngón tay như Đại Chu, mọi người đều chỉ nghe tên, chứ chưa bao giờ thấy mặt.
Giờ phút này nghe nói đến hai chữ pháp tướng, mới biết giữa Đại Chu cùng Đại Hạ đến tột cùng là tôn tại chênh lệch lớn cỡ nào, huống hồ Xích Tiêu môn này còn chỉ là một trong ba môn trong một tông ba môn mười hai trấn kia, bởi vậy có thể suy ra thực lực của Long Ẩn tự lại cường đại đến mức nào? Đây cũng là thứ mà đám người Từ Hàn khó có thể tưởng tượng.
"Chưởng giáo?"
"Trong mắt Lữ Hậu Đức ngươi còn có chưởng giáo như ta? Còn có quy củ truyên thừa gân ngàn năm của Xích Tiêu môn sao?" Thân ảnh cả người bao bọc dưới Linh viêm màu trắng cũng không hề cố ky vẻ khiếp sợ trong lòng đám người Từ Hàn, mà khi đó phất tay áo dài lên, lạnh giọng nói.
Trong lời nói kia bao bọc tức giận, cũng làm cho sắc mặt mọi người ở đây trắng bệch, lực lượng của Tiên nhân cường đại như thế nào, hiện tại cũng có thể thấy được một hai. Mà thân là người chịu tác động trực tiếp của cỗ tức giận ngập trời này, sắc mặt Lữ Hậu Đức càng khó nhìn đến cực hạn, thậm chí thân thể của lão cũng bắt đầu run rẩy, kính sợ đối với chủ nhân đứng sau đạo pháp tướng này tất nhiên là không cần nói cũng biết.
"Đệ tử không dám! Kính xin chưởng giáo đại nhân minh xét!" Lữ Hậu Đức vội vàng nói, vẻ mặt tràn đây Sợ hãi.
"Tổ huấn của Xích Tiêu môn, vừa thấy Hỏa Vân lệnh như gặp tổ sư gia, súc sinh ngươi khi sư diệt tổ, sau khi hồi sơn ta sẽ tính toán khoản nghiệt trướng này với ngươi!" Bóng người kia hừ lạnh một tiếng, nói như vậy.
Lữ Hậu Đức nào dám có ý ngỗ nghịch đối phương, lúc đó vội vàng nói: "Tạ ơn chưởng giáo!"
Nhưng thân thể vẫn quỳ như cũ, không dám ngẩng đầu.
Mà bóng người kia nói xong lời này, thân thể vừa chuyển, liền nhìn về phía đám người Từ Hàn, ánh mắt y nhìn đến nơi nào, một cỗ uy áp ngập trời như thủy triều đánh úp lại, mọi người khi đó sắc mặt đều trắng bệch.
"Hỏa Vân lệnh chính là ở trong tay ngươi?" Cuối cùng y dừng ánh mắt ở trên người Ngụy tiên sinh, ngữ khí trầm thấp hỏi.
"Đúng vậy." Cho dù đối mặt với Tiên nhân, vẻ mặt Ngụy tiên sinh vẫn bình tĩnh như cũ.
"Giao ra Hỏa Vân lệnh, hôm nay các ngươi có thể rời đi." Bóng người kia lên tiếng lần nữa, trong giọng nói có thêm một phần chán ghét giống như đối mặt với ruồi trùng vậy.
"Chỉ hôm nay? Huống hồ theo lão phu biết, cũng không có quy củ người nắm giữ Hỏa Vân lệnh chỉ có thể dùng một lần chứ?"
Nguy tiên sinh khẽ cười hỏi, dường như không hề cảm nhận được vẻ không vui của pháp tướng vị Tiên nhân kia.
"Thất phu vô tội mang ngọc có tội, giao ra Hỏa Vân lệnh nếu không..." Tiên nhân kia hiển nhiên cũng không có tính tình quá tốt, ngữ khí vào lúc đó đột nhiên trở nên sát khí lạnh thấu xương.
Ngụy tiên sinh nghe vậy u sầu thở dài nói: "Truyên thừa ngàn năm rơi vào tay người, bộ mặt hoàn toàn không còn..."
Ngụy tiên sinh dứt lời này dường như có chút mất hết hứng thú, lão dường như không hề muốn pháp tướng Tiên nhân kia cho mình một chút đáp tại, đưa tay liền giao ra lệnh bài kia: "Trước tháng ba, đảm bảo hai người bọn họ không sao."
Lão nói như vậy, tựa như đã chắc chắn đối phương sẽ hoàn toàn không thể cự tuyệt điều kiện của mình, bởi vậy sau khi đưa ra vật kia, lão liền xoay người đi.
Bóng người kia tiếp nhận Hỏa Vân lệnh hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh liền hiểu được tính toán của Nguy tiên sinh, tháng ba năm sau vừa vặn là ngày Long Ẩn tự tổ chức tuyển chọn Chấp Kiếm nhân, Ngụy tiên sinh muốn đưa Yến Trảm vào chỗ đó xin che chở.
Y cười nhạt một tiếng, cũng không hề quan tâm việc này trong lòng thầm nghĩ Chấp Kiếm nhân cũng không phải dễ đi như vậy.
Nghĩ tới đây, y không kìm được đưa mắt nhìn về phía bóng dáng lão giả đưa lưng về phía mình.
Nhưng khi đó bên tai lại truyên đến một đạo ngâm xướng ức dương thất vọng.
"Sóng lớn phủ mười dặm sơn hà, mây trời đè trăm dặm đất tuyết." "Binh qua ngàn dặm cương thổ, đêm lồng vạn dặm hoàng huyền."
"Không sợ, không sợi"
"Ngươi cứ nhìn phương đông nổi sáng, chỉ có mình ngọn lửa Kim Ô của tal
Thân thể pháp tướng khi đó chấn động, khúc hát này đối với y mà nói giống như đã từng quen biết, chính là câu thơ khắc trên vách núi khi tổ sư Xích Tiêu môn Ô Tiêu Hà tọa hóa năm đó, người ngoài không thể biết được...